Chương 13: Đèn Tước Vân Và Màn Rối Ảnh(1)
“Một cuộn tơ của Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù để làm dây dẫn truyền linh khí. Một chén nhựa của họ cây Trường Đằng và cát vàng để sửa lại con mắt trái, mười bánh răng gỗ cỡ nhỏ bằng móng tay.
Và cuối cùng là một chút dầu trái cây để làm trơn các cơ quan… Trái cây cũng làm thành dầu được ư?” – Tiểu Cẩu vừa đi vừa tự nhẩm lại những vật liệu mà Lão Cẩu dặn mua.
Khi tới được trước cổng thành Lưu Hương với dòng người vào ra tấp nập, hắn liền mở tấm bản đồ mà thuyền trưởng Phong Ưng đưa cho và quyết định xem mình sẽ tới đâu đầu tiên.
Từ tấm bản đồ, Tiểu Cẩu thấy được một vài tuyến đường được tô đỏ, chúng dẫn tới năm cửa tiệm chuyên bán khôi lỗi lớn nhỏ trong thành. Hắn thoạt tiên nhìn về cửa tiệm cách vị trí của mình gần nhất.
Thế nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu không chọn cửa tiệm này. Bởi vì nơi đó nằm khá gần một trong tám vị trí bị gạch dấu đen. Thuyền trưởng Phong Ưng đã khuyên hắn rằng không nên tới gần những nơi đó.
Vì chúng chính là phạm vi thế những thế lực địa đầu xà, chuyên đi gây khó dễ cho những người từ bên ngoài tới, đặc biệt là phàm nhân.
Vậy là sau một hồi đắn đo, Tiểu Cẩu ra quyết định sẽ tới cái nơi gọi là “Sinh Quý Phường” trước tiên.
Thế nhưng vì vừa dán mắt lên bản đồ, vừa bước đi trong vô thức, Tiểu Cẩu đã không kịp nhận ra rằng mình vừa mới bước lệch sáu bước ra khỏi trục đường chính. Kết quả là hắn cắm đầu, đập trán lên tường thành và ngã bệt ra đất.
~ ~ ~ ~
Tới được Sinh Quý Phường, thứ đầu tiên đập vào mắt của Tiểu Cẩu là một ngôi lầu ba tầng trông khá cũ và xập xệ, trông neo bóng khách vô cùng. Sợ mình lạc đường, hắn mở bản đồ ra xem lại thì thấy mình đến đúng.
Thấy kỳ quặc, hắn liền nhìn sang đoạn chú thích được thuyền trưởng Phong Ưng ghi cạnh bên, thì thấy:
“Nhà ba đời bán tạp hóa, khôi lỗi ở tầng hai, nổi tiếng về việc bán khống giá, phải biết cứng rắn mà mặc cả.”
“Hừm, nghe cũng hợp lý.” – Đọc qua loa, Tiểu Cẩu vẫn lựa chọn cầm Thanh Tước Lệnh, mà hắn quên chưa trả, ra và tiến vào. Với hắn, miễn sao mua được những thứ mình cần là được, còn mấy thứ ngoài lề thì chẳng mấy quan trọng.
Vừa trông thấy có một vị khách đem theo Thanh Tước Lệnh bước vào, thì cả tòa Sinh Quý Phường như bỗng sáng bừng sức sống!
Đám tiếp tân nhanh chân chạy ra đón tiếp Tiểu Cẩu, chưởng quỹ cũng lao nhao tự mình dẫn hắn thăm thú mọi nơi, tiện thể quảng bá cho hắn nghe về chất lượng của từng mặt hàng mà họ bày bán.
Và thú thực thì trong một khoảng khắc ngắn ngủi, Tiểu Cẩu cũng cảm thấy khá thích thú với việc được tung hô, nịnh hót như thế này. Nhưng khi đặt chân lên được đến tầng hai, mọi cảm giác thích thú khi đó bỗng chốc lại trở thành vô nghĩa.
Vì khi hắn hỏi về số vật liệu kia, thì người chưởng quỹ lại cười trừ nói hắn rằng. Nhựa cây, bánh răng và cát thì họ có, dầu trái cây tuy họ không bán nhưng ở mấy quán ăn gần đó vẫn có đầy.
Thế nhưng lúc nhắc tới Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù, thì cả chưởng quỹ lẫn khôi lỗi sư trấn tiệm ở đó lại ngây ra như phỗng. Họ nói là không biết đấy là thứ nhện gì, chứ đừng nói là tơ của nó?
Tiểu Cẩu cảm thấy hơi thất vọng. Cái cảm giác thích thú được tung hô của hắn giờ bỗng chốc hóa thành vị cháo cám. Thế là hắn đành phải mua tạm ba thứ vật liệu kia, rồi rời đi nơi khác.
Trước khi rời đi, đám người Sinh Quý Phường có nhắc hắn là hãy đến một nơi được gọi là Khư Khuê Các để xem thử, biết đâu lại có.
Nghe được cái tên này Tiểu Cẩu liền mở bản đồ ra xem, thế nhưng hắn lại chẳng thấy có cái tên Khư Khuê Các nằm trong năm nơi được chú thích. Thế là hắn nhanh chóng ngộ ra là vì mình hiện đang mang Thanh Tước Lệnh, nên hẳn đám con buôn này đang muốn coi hắn như một chén canh để chia chác với động bọn.
Và hiển nhiên, Tiểu Cẩu đâu có ngu? Hắn quyết định cứ bám theo lộ trình được thuyền trưởng Phong Ưng vạch sẵn.
“Dầu trái cây thì không vội. Giờ mình phải kiếm được tơ của Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù đã.”
Rồi sau đó, hắn lần lượt đi tới bốn phường tiệm còn lại, có phường tiệm làm ăn khá phát đạt, có phường tiệm trông còn tồi tàn hơn cái đầu tiên, thế nhưng câu trả lời của tất cả bọn họ đều chỉ có một.
“Tại sao chẳng ai biết Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù là gì? Lại còn cứ muốn ta tới cái Khư Khuê Các c·hết tiệt đó?!”
Sau cả năm lần đều thất bại, tinh thần của Tiểu Cẩu lúc này đang rất thấp.
“Hừ Đùa ta sao?! Biết thế từ đầu đã không nhờ lão ta. Cứ cầm con mộc cẩu tới đại một chỗ để sửa cho rồi. ”
Lúc này trời đã vào trưa. Nắng không những lên cao mà còn khá gay gắt. Đã vậy lại đang trong cơn chán nản, Tiểu Cẩu hiện giờ chỉ còn biết thở dài, ngồi tạm vào một hàng quán ven đường để nghỉ ngơi tránh nắng.
“Tiểu thúc đây hẳn là khách tới từ bên ngoài?” – Bà cụ bán nước đưa nước và cất tiếng trò chuyện xã giao với Tiểu Cẩu.
Tiểu Cẩu nhấm môi một ngụm nước mát, gật đầu đáp rằng đúng như vậy.
Bà cụ kia cười, lại thăm hỏi:
“Và hẳn đây là lần đầu thúc tới đây phải không?”
Nghe vậy, Tiểu Cẩu cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ dò hỏi thử bà lão:
“Đúng vậy. Cụ nhận ra ư?”
“Ha ha, có gì lạ đâu. Già thấy thúc cầm bản đồ, đi đi lại lại qua đoạn này mấy lượt rồi. Những người mới tới đây lần đầu đều như vậy cả.”
Tiểu Cẩu gật gù, thấy cũng hợp lý. Hắn hỏi đáp lại:
“Vậy hẳn cụ đã sống ở đây được rất lâu, nên mới có kinh nghiệm như vậy.”
“Hà, già thực ra sống ở một thôn làng bên ngoài Lưu Hương Thành. Chỉ là đã ngồi bán nước ở đây được được vài chục năm mà thôi.”
“Oa, vậy cụ cũng có thể coi là một thổ địa vùng này.”
“Thổ… địa? Đó là thứ gì? Một loại cầm điểu?”
“Á?... Mà thôi. Vậy không biết ta có thể hỏi cụ một điều không?”
“Ha ha, thúc cứ hỏi.”
“Cụ đã từng nghe tới Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù chưa?”
“Ngọc Nhãn Thủy Tinh? Là nhện sao? Ừm, thứ lỗi, cái này già chưa nghe bao giờ. Thế nhưng mà nếu thúc muốn tìm một con nhện mà có mấy con mắt được làm bằng đá ngọc, thì già lại biết đôi chút.”
“Ồ. Mong cụ chỉ bảo.” – Tiểu Cẩu không ôm hy vọng quá cao, nhưng thế này ít ra còn đỡ hơn phải tay không trở về.
Bà cụ nghe vậy cười, cúi xuống dưới chân mình xách lên một chùm đèn lồng với nhiều màu sắc nhưng lại giống nhau về hóa tiết, đưa tới trước mặt Tiểu Cẩu:
“Sắp tới Vạn Tước Đăng Vân rồi. Thúc là du khách tới chơi thì cũng nên thử không khí đại điển một chút chứ. Chùm Đèn Tước Vân này già tự đan, cháy sáng và bay cao lắm.”
Sắc mặt của Tiểu Cẩu đanh lại, một chút hy vọng nhỏ nhoi vừa lúc nãy của hắn giờ đã vỡ tan tành.
“Đúng thật là tòa thành được xây lên để nhắm vào khách từ nơi khác.” – Hắn thầm than, khẽ thở dài trong lòng, rồi nhìn về cái họa tiết cầm điểm rang canh giữa trời mây đầy quen thuộc trên mấy cái lồng đèn, hỏi:
“Đèn cũng thật đẹp. Xin hỏi, họa tiết ở trên chúng có ý gì?”
Bà cụ bán nước nghe vậy lại cười, tạm thời đặt đám lồng đèn xuống và đáp:
“À, vậy thúc hẳn là người tới từ Châu Vực khác đúng chứ?”
“Cụ lại nhận ra.”
“Thì đương nhiên. Bởi lẽ hễ là người Lâm Viên Châu thì ai mà lại không nhận ra Đèn Tước Vân cơ chứ?”
“Đèn Tước Vân… Là tên của thứ đèn lồng này ư? Tên cũng thật hay.”
“Hừm hừm. Đèn Tước Vân là một trong những tập tục của người Lâm Viên Châu bọn ta. Vào mỗi dịp Vạn Tước Đăng Vân, thì mỗi nhà cũng đều treo lấy vài ở ngoài cửa hoặc là thả lên trời để nhìn chúng bay.
Và khi những cuộc săn bắt đầu thì chúng ta sẽ cùng thả rất nhiều đèn lên cao, để soi đường và cũng là để cầu chúc cho những người thợ săn có thể trở về an toàn.”
“Những cuộc săn sao? À. Ta có nghe nói là Vạn Tước Đăng Vân thực ra là một cuộc đi săn của Cầm Tước Sơn. Và mỗi lần diễn ra thì đều rất khốc liệt, đúng chứ?”
“Ha ha, ở nơi khác thì già không rõ, nhưng ở Huyền Phượng Chi Quan này thì năm nào cũng yên bình vô cùng. Hầu như chẳng có chút gì gọi là khốc liệt cả. ”
Tiểu Cẩu gãi đầu:
“Vậy thì may quá.”
“Đúng vậy, được Cầm Tước Sơn che chở quá đúng là phúc phận của muôn dân bá tánh. Nên đèn Tước Vân thì không là một trong những hình thức cảm tạ thánh sơn. Mà chúng còn là một loại bùa cầu may nữa đấy.”
“Ha ha, như vậy sao? Vậy cụ bán cho ta một chiếc đèn đi.” – Tiểu Cẩu cảm thấy cứ mua đại một cái cho xong chuyện.
“Thúc lấy chiếc nào? Hay lấy hai chiếc đi, già hiện đang có khuyến mại mua hai tặng một đấy.” – Bà cụ giờ trông có vẻ đang khá vui.
“Ha ha” – Tiểu Cẩu cười khổ, chỉ tay:
“Thôi cho ta cái màu trắng đi.”
Nhận lấy cái đèn, Tiểu Cẩu cũng tiện thể lấy tiền ra để trả cả tiền nước. Hắn quyết định giờ sẽ trở về lấy con mộc cẩu và đem tới các cửa tiệm để họ sửa cho mình.
Ngay khi hắn vừa đặt tiền xuống và đứng dậy, thì bà cụ kia lại gọi lại:
“Ơ. Tiểu thúc khoan đi đã.”
“Vâng, cũng trưa lắm rồi. Giờ ta phải về thôi.”
“Vậy thúc không muốn nghe về con nhện có mắt được làm từ đá ngọc sao?”
“…” – Tiểu Cẩu chợt nhớ ra điều này. Hắn vốn tưởng bà cụ chỉ là nói xạo để dụ hắn mua đèn. Nhưng giờ thấy bà ta tự nguyện nhắc lại, khiến hắn cũng cảm thấy muốn nghe:
“Vâng, cụ nói đi.”
“Cái già mà Ngọc Nhãn Thù thì già chẳng biết. Thế nhưng già lại biết có một cửa tiệm của tu sĩ mới mở cách đây hơn một năm. Ở ngay dưới sảnh tầng một, bọn họ có đặt một con nhện rất to, trong suốt và có mắt được làm từ đá ngọc màu đỏ.”
Tiểu Cẩu nghe vậy lại cảm thấy có chút tinh thần trở lại. Hắn hỏi:
“Vậy xin hỏi cửa tiệm đó ở đâu?”
“Thúc đưa bản đồ đây, già chỉ cho.”
Tiểu Cẩu vội đưa bản đồ cho bà cụ. Cụ ta nhìn ngang dọc một hồi, rồi chỉ vào một góc ở phía tây bắc thành, nói:
“Cửa tiệm này rất to. Là nguyên một tòa lầu các, đã thế ở trước cửa còn đặt hai con dị thú trông rất lạ đời nên hẳn là không khó tìm đâu.”
“Vậy thì tốt quá. Xin cảm ơn cụ.”
“Hà, ơn huệ gì. Thúc đã uống nước và mua đèn cho già rồi còn gì nữa.”
Tiểu Cẩu thu lại bản đồ và hướng về phía tây bắc mà rời đi. Hắn thấy rằng nếu đi xem xét thêm một lần nữa thì cũng chẳng mất gì, đen lắm là cũng chỉ khiến cho đường đi bộ về trở lên dài hơn mà thôi.
~ ~ ~ ~
Tiểu Cẩu đi theo đường mà bà lão bán nước chỉ. Tới nơi thì hắn nhìn thấy là một tòa lầu các cao lớn vô cùng, lớn hơn nhiều so với mặt bằng chung ở quanh đây. Người ra vào nơi đây cũng đông hẳn hơn những nơi khác.
Điều này cho thấy rằng sinh ý của toà lầu các này hẳn là rất tốt.
Nhưng chỉ là...
“Khư Khuê Các?!” - Tiểu Cẩu nhìn về tấm bảng hiệu lấp lánh vàng kim mà trong lòng thầm văng tục cứt đái.
Thế rồi sau đó hắn hít một hơi thật sâu và tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh.
Và khi bình tĩnh được, hắn thầm phân tích rằng:
"Cái Khư Khuê Các này lớn như vậy. Lài được lắm người nói đến như thế. Thì hẳn là đã trả tiền để cho đám người kia quảng cáo... Hừ. Mà sao cũng được, đằng nào thì cũng đã đến đây."
Và rồi hắn bước tới. Thấy được rằng ở trước cửa lớn của lầu các này đúng là có đặt hai con dị thú lớn gấp ba, bốn lần người bình thường. Chúng được đặt với hai tư thế đứng khác nhau.
Oai vệ - ẩn nhẫn, hiền lành - tàn độc, mỗi con một sức hút riêng.
“Có vẻ đúng là nơi này rồi.” – Tiểu Cẩu hiếu kỳ, cầm theo lồng đèn bước lại gần hai con dị thú, nhận ra rằng đây là hai bức tượng được tạc sống động vô cùng. Đồng thời hắn cũng thấy được ở đó có một người đang chăm chú quan sát bọn chúng giống hắn.
Thấy Tiểu Cẩu có vẻ cũng cùng mục đích giống mình, người kia gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.
Tiểu Cẩu cũng mỉm cười đáp lại.
Quan sát hai con thú được một lúc, hắn độc thoại cảm thán:
“Thân hùng sư, mặt nhân loại, đuôi của độc hạt, cánh hẳn là của biên bức… Ừm, sự kết hợp này tuy thật lạ đời nhưng lại cân bằng và “hợp lẽ” tới lạ. Trên đời thực sự có loài dị thú này sao? Hay đây là hình ảnh của một dị yêu nào đó hóa hình thành cùng lúc ba sinh vật?”
Người kia nghe thấy hắn nói những lời đó thì hơi gật gù, quay ra hỏi lại Tiểu Cẩu:
“Vậy các hạ cho rằng chúng thuộc loại nào?”
“ “Các hạ?” ” – Tiểu Cẩu nhận ra kiểu xưng hô này, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói từ này, ngoài Đoan Cực, kể từ khi đặt chân tới Lâm Viên Châu. Qua đó, hắn đoán được một chút về người này, nhanh chóng chọn ra được tông giọng và thái độ thích hợp nhất để đối đáp lại hắn:
“Tại hạ kiến thức nông cạn, trải đời chưa sâu. Chỉ có thể nói rằng đây là một loài dị thú.”
“Tại sao các hạ lại nghĩ như vậy?”
“Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm giác. Bởi vì tại hạ đã từng nhìn thấy dị yêu vài lần. Tuy cơ thể hỗn tạp của chúng liền mạch với nhau, thế dù nhìn như thế nào thì cũng không giống thuộc cùng một chỉnh thể thống nhất.
Thế nhưng sinh vật này thì khác, mọi thứ của nó đều trông hợp lẽ đến vô cùng, cứ như chúng vốn là như vậy ngay từ khi sinh ra… Hoặc cũng có thể là do người tạc tượng này có tay nghề rất tốt.”
“Ừm, ừm. Tại hạ cũng đã quan sát hai bức tượng này rất lâu.
Thế nhưng đều nhìn chúng trông giống yêu hơn là giống thú.
Bởi lẽ dị thú thì cũng là chỉ thú, sống trên hàn băng thì chỉ mọc thêm được vỏ băng để chống lạnh, sống tại hỏa sơn thì cũng chỉ có thể khè ra lửa hoặc là chịu được nhiệt cao,… Chứ cũng chưa từng nghe hay biết được loài dị thú nào lại có thể có nhiều “đặc tính” của các giống loài khác nhau như vậy.
Được như thế. Thì chỉ có thể là dị yêu…” – Người kia bắt đầu trầm tư.
Tiểu Cẩu thấy thế, liền nói thẳng luôn phán đoán của mình về hắn:
“Vậy điều gì đã khiến các hạ đổi ý, công nhận rằng chúng là dị thú?”
Người kia nghe vậy liền bật cười, quay ra nhìn Tiểu Cẩu với một vẻ hứng thú và cũng trả lời thật lòng:
“Một khi đã được tận mắt chứng kiến, tận tâm cảm thụ rồi. Thì đâu có thể nói trắng thành đen đúng không?”
“Các hạ đã tận mắt thấy được loài dị thú này ư?” – Tiểu Cẩu cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Người kia gật đầu:
“Ừ đúng vậy. Tại hạ đã thấy chúng, chạm vào chúng, thậm chí còn lỡ tay g·iết mất một con. Và ta cảm thấy, gọi chúng là dị thú thì có một chút sai sai. ”
“Ồ, sao lại nói vậy?”
“Trên đời này, “dị” hay không chỉ là những đánh giá cảm quan cá nhân. Nếu nhiều người cho rằng chúng dị thì chúng chính là dị. Coi chúng là một lẽ tự nhiên thì chúng chắc chắn chính là tự nhiên.
Đối với chúng ta thì sinh vật này là dị thú, thế nhưng với người khác thì nó lại bình thường tựa một con giao long. Ngược lại, đối với chúng ta thì giao long là một sinh vật thuật lẽ thường. Thế nhưng với kẻ khác, chúng lại là thứ mà đáng lẽ ra không thể nào tồn tại trên nhân thế.” – Người đó nói, giọng trầm lắng mà đây suy tư.
Từ người hắn, Tiểu Cẩu dần cảm thấy có một thứ áp lực gì đó vô cùng mơ mồ.
Nó không phải là linh khí hay linh lực, mà giống như một thứ sinh khí dồi dào mãnh liệt và độc nhất mà chỉ riêng người này sở hữu.
Thứ áp lực này không thể nào làm giả, mà cũng chẳng thể nào lẫn vào với đám đông, nó khiến cho Tiểu Cẩu cảm thấy mình thật hèn kém, thật vô năng nếu phải bị đem ra so sánh với người này.
“C-Chân Diễm?!” – Theo bản năng, Tiểu Cẩu hơi lùi lại phía sau vào. Đồng thời, tâm trí hắn cũng bắt đầu hoạt động hết công suất để tính toán việc chạy trốn.
Người kia nhận ra điều đó, chợt cười xuề xòa bảo:
“Cảm linh và trực giác của các hạ tuy rất tốt. Thế nhưng cuộc đời vốn rất ngắn ngủi, hãy nên dành từng hơi thở của mình cho chính mình thôi. So sánh để rồi tự ti trước người khác là cách phí thời gian rất vô ích.”
Nghe được những lời này, Tiểu Cẩu càng thêm chắc chắn rằng kẻ này chính là một tu sĩ đã đốt lên được Chân Diễm. Bởi vì lời vừa rồi mà hắn nói ra có ẩn chứa ý vị của sự tự nhận thức và chấp thuận chính bản thân mình.
Và chỉ có những kẻ làm được điều thì mới có đủ tư cách để đốt lên Chân Diễm!
Tiểu Cẩu gượng cười, cố bình tĩnh lại. Hắn nhận ra rằng việc mình vừa hoảng loạn khi nãy là do bị quá bất ngờ, thành ra bị áp vía trước Chân Diễm của người này.