Bắc Tịch cứ ở đây đợi Nam Y, chờ trời hơi tối, hắn đang ở bên ngoài pha trà, lại nghe thấy một giọng nói khiến người ta cực kỳ không thích.
“Sư phụ sư phụ.”
Giọng nói kia vui vẻ như một con chim, Nam Y nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu, Đào Hề cũng ngây ngẩn cả người.
“Ngươi, tại sao ngươi cũng ở đây?”
Bắc Tịch lạnh mặt không trả lời, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm chén trà trước mặt.
Nam Y hòa giải, giơ tay gọi Đào Hề đến gần, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta, ta vừa mới luyện kiếm xong, có thể tới đây.”
Câu cuối cùng mang theo một tia u oán, rõ ràng là nói cho Bắc Tịch nghe.
Từ sau khi Nam Y giao trách nhiệm quản giáo sư đệ và sư muội cho Bắc Tịch, những ngày tháng khổ sở của Đào Hề đã tới rồi.
Mỗi lần Bắc Tịch đều cắm một thanh tùng trên mặt đất, cưỡng chế nàng và Hoằng Phù sợ tới mức không dám nhúc nhích, sau đó hắn liền ép bọn họ luyện kiếm, mỗi ngày đều phải luyện rất lâu, có đôi khi luyện mấy kiếm pháp khó, đều phải luyện đến tận khuya!
Thực sự không phải là người.
Nhưng mà Bắc Tịch lại không cảm thấy mình làm không đúng.
Hắn hoàn thành rất tốt chuyện sư tôn giao cho, ít nhất tu vi của sư đệ và sư muội đã tăng lên đều đặn.
Nam Y nhìn Bắc Tịch, trong lòng Bắc Tịch hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu, lại phát hiện trong ánh mắt kia tràn đầy ý cười, một chút cũng không giống bộ dáng muốn trách cứ hắn.
Bắc Tịch mím môi, cúi đầu xuống, vành tai lại trộm đỏ lên.
Nam Y lúc này mới phát hiện, Bắc Tịch thật sự rất dễ dàng thẹn thùng.
“Không phải không cho ngươi tới đây, mau ngồi xuống, vừa đúng lúc sư huynh của ngươi pha trà, có muốn uống một chén không?”
Nam Y đẩy chén trà trước mặt qua.
Bắc Tịch mở to hai mắt nhìn, cuối cùng lại hung hăng nhìn Đào Hề.
Đôi mắt kia như có ý muốn nói nếu như ngươi dám uống chén trà kia, ngươi liền chết chắc rồi.
Đào Hề, Đào Hề đương nhiên không dám uống, nàng lạnh run nói, “Không có việc gì, ta, ta không thích uống trà.”
Nàng không thích uống, Nam Y cũng không cưỡng cầu, chủ yếu là ánh mắt nóng rực bên cạnh sắp chọc thủng nàng.
“Sư phụ, người mau nhìn tay của ta, hai ngày nay đã chai đi hết rồi.”
Nàng là yêu tu, vũ khí cũng không phải là kiếm, trước khi đến Thanh Vụ Sơn, chưa bao giờ cầm kiếm trong thời gian dài như vậy, tay bây giờ không bị mài mòn cũng coi như là đã tốt rồi.
Nam Y tiến lại gần xem, quả nhiên thấy lòng bàn tay mềm mại đang đỏ ửng, sờ lên liền cảm giác bàn tay có một chút thô ráp.
Nàng cũng có chút đau lòng, “Ngày mai sẽ để cho sư huynh của ngươi đi tìm cho ngươi mấy loại thảo dược ôn dưỡng da thịt.”
Ánh mắt Bắc Tịch lạnh lùng nhìn Đào Hề, lại khó có được không trực tiếp làm khó dễ.
Chờ Đào Hề đi rồi, hắn mới “trong lúc vô tình” vén ống tay áo rộng thùng thình lộ ra vết cắt thật sâu trên cổ tay.
Nam Y đang uống một ngụm trà, cúi đầu nhìn thấy vết thương như vậy của hắn, thiếu chút nữa phun nước ra.
“Ngươi đây là bị làm sao!”
Nàng lạnh mặt, năm ngón tay thon dài nâng ở cổ tay Bắc Tịch, nhìn qua thập phần đều không vui.
Bắc Tịch chưa bao giờ thích vẻ mặt lạnh lùng như vậy của nàng.
Chỉ thấy một bàn tay khác trắng nõn lộ rõ khớp xương của hắn duỗi tới, kéo ống tay áo xuống, giống như là muốn che lấp, trong miệng nói, “Chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ.”
Nhưng mà bởi vì nâng cánh tay lên, ống tay áo kia cũng trượt xuống, lộ ra một vết thương khác bên tay kia của hắn.
Đều là vết cắt sâu giống nhau, miệng vết thương còn sưng đỏ lên, nhìn giống như là vừa mới bị thương.
“Ngươi vừa mới đi làm cái gì?”
Bắc Tịch vẻ mặt vô tội, “Ta không có đi làm cái gì nha.”
“Vậy tại sao ngươi lại bị thương?”
Bắc Tịch cúi đầu, hàng mi dài góc cạnh rõ ràng, khóe môi mím lại, mấy lần muốn mở miệng lại ngậm miệng, bộ dáng muốn nói lại thôi, khiến Nam Y sinh ra vài phần suy đoán.
Còn nhớ rõ hôm đó, có phải nàng dùng một sợi tơ đỏ hay không…
Nam Y dần dần mở to hai mắt, “Ngươi, đây là ta ngày hôm đó…”
Sắc mặt Bắc Tịch ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
Nam Y quả thực không dám tin.
“Vết thương này vì sao có thể lưu lại lâu như vậy?”
Với tu vi của Bắc Tịch nên đã tốt từ sớm rồi.
Bắc Tịch cúi đầu không nói, mái tóc dài đen nhánh theo gương mặt trượt xuống, che khuất nửa cái biểu tình, rồi lại hết lần này tới lần khác có thêm chút ý tứ muốn nói lại thôi.
Nam Y lạnh mặt, nuốt một ngụm nước miếng.
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh, Bắc Tịch chợt nhớ tới trong quyển sách kia có viết, “Hắn bị thương nhưng lại không muốn chữa thương, đầu tiên nói với sư tôn xưa nay luôn lạnh lùng kia một tiếng đau, bộ dáng hắn xanh tươi non nớt, khuôn mặt đẹp mắt, nếu là sư tôn của hắn, cũng tỏ ra vài phần đau lòng.”
Bắc Tịch không biết bộ dạng mình có còn tính là non nớt gì hay không, chỉ biết, hắn cũng muốn sư tôn đau lòng vì hắn.
Vì thế hắn cúi đầu, lấy tay kéo ống tay áo Nam Y, nỉ non nói ra một câu, “Sư tôn, ta đau.”
Mắt thường có thể thấy được ánh mắt Nam Y có chút mềm mại xuống, tay mò từ trong nhẫn trữ vật tìm ra một cái hộp thuốc, “Đừng nhúc nhích, ta bôi thuốc cho ngươi một chút.”
Cho dù vết thương này có thể là đối phương cố ý lưu lại, nhưng nhìn qua cũng đủ khiến Nam Y đau lòng rồi.
“Lần sau đừng làm như vậy, cẩn thận giữ lại vết sẹo.”
Nam Y răn dạy, ngữ khí lại rất ôn nhu, khiến Bắc Tịch tựa hồ muốn ở bên trong mà say mê.
“Để lại sẹo thì sao?”
Ánh mắt hắn thâm tình nhìn Nam Y, ước chừng chỉ có mình hắn mới có thể hiểu được.
Nhưng mà Nam Y không đồng ý với câu nói này của hắn, vỗ mu bàn tay hắn một cái, “Để lại sẹo sẽ khó coi.”
Trong Tu Chân giới ai mà không nhìn mặt? Người có tu vi càng cao, yêu cầu đối với khuôn mặt cũng càng cao, Nam Y liền rất thích bộ dáng lớn lên đẹp mắt.
Bắc Tịch nghe Nam Y nói lời này cả người rùng mình, nhớ tới trên người mình còn có một ít vết sẹo cũ năm xưa.
Trước kia hắn đối với thân thể này cũng không thèm để ý, hơn nữa không có tu tiên là bị người khinh tiện, vết sẹo cũ kia, hắn cũng không có đi tìm chút thảo dược liền sẹo, hắn vốn không thèm để ý những thứ này.
Nhưng sư tôn thích đẹp mắt…
“Chỗ này chưa có bôi, lại bôi thêm một chút.”
Bắc Tịch chỉ chỉ một vết thương vẫn còn có chút sưng đỏ.
Nam Y nghe xong vội vàng lấy thuốc ra bôi.
Chờ miệng vết thương được bôi thuốc xong, Nam Y lại muốn thu thuốc lại, lại bị Bắc Tịch chặn lại.
Bắc Tịch nhẹ giọng nói, “Đệ tử sợ bôi một lần không đủ tác dụng, có thể cho ta hộp thuốc kia không?”
Nam Y nhìn vết thương kia đã cơ hồ đã hoàn toàn biến mất nơi cổ tay, đưa thuốc mỡ ra ngoài cho hắn.
Đến tối, Nam Y ngồi tu luyện ở trong viện, Bắc Tịch ngẩng đầu nhìn mặt trăng đã lên cao, xoay người đi tìm Nam Y.
Hắn đẩy người từ phía sau, trực tiếp đánh thức nàng.
Nam Y mở con ngươi như băng tinh ra, nhìn về phía Bắc Tịch, “Chuyện gì?”
“Đã đến lúc nghỉ ngơi.”
“Ta đây không phải là đang nghỉ ngơi sao?”
Nam Y không hiểu sao lại có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, đối phương nở nụ cười nhẹ, “Ta có thói quen khi ngủ, sư tôn có thể ngủ cùng ta một lát không?”
“Ngươi, ngươi có thói quen này từ khi nào?”
Làm sao vậy, sư tôn có thể ngủ với Đào Hề, lại không muốn cùng ta sao?
Bắc Tịch cúi đầu, tránh đề tài kia, bộ dáng có chút mất mát.
Nam Y đương nhiên không thể cự tuyệt hắn.
Không thể làm gì khác hơn đành phải nói, “Không phải, chỉ là mấy ngày nay vừa mới thăng cấp, cảnh giới có chút không ổn định.”
“Lại nói ngươi cũng vừa mới thăng cấp lên Nguyên Anh, có muốn cùng ta ngồi xuống tu luyện một lát không?”
Nam Y hỏi hắn.
Bởi vì hai người song tu, lại thêm tu vi Nam Y cao hơn hắn rất nhiều, khiến cho Bắc Tịch nhảy vọt đột phá đại quan Nguyên Anh, trực tiếp trở thành một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, chỉ là lôi kiếp còn chậm chạp chưa tới.
Chờ lôi kiếp đến, người trong thiên hạ đều sẽ biết, Huyền Cơ tông lại có thêm một Nguyên Anh đại năng.
Bắc Tịch lắc đầu, “Ngày mai ta sẽ đi hậu sơn săn yêu thú ổn định cảnh giới, hôm nay có chút mệt mỏi.”
Nhìn thấy người đối diện thờ ơ, Bắc Tịch cúi đầu nghiêm túc nói, “Mấy ngày trước song tu mất đi tinh nguyên còn chưa bổ sung lại, cho nên đệ tử gần đây luôn rất dễ mệt mỏi.”
Nam Y:…
Mấy ngày trước mất đi tinh nguyên…
“Khụ khụ, đi thôi, không phải mệt mỏi sao, chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Nam Y vừa nói xong, Bắc Tịch liền nắm tay nàng, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Hắn kéo Nam Y trở lại phòng, buông tay nàng ra bắt đầu cởi qu.ần áo của mình.
Một thân áo bào màu đen kia chỉ buộc lại bằng một cái thắt lưng, sau khi hắn rút thắt lưng ra, quần áo đã có thể cởi ra rất dễ dàng.
Nam Y nhìn không nổi, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, từng trận gió lạnh thổi qua, cho đến khi Bắc Tịch đến gần Nam Y, thấp giọng nói, “Được rồi.”
Nam Y xoay người, chợt đối diện với khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Bắc Tịch.
Sợ tới mức lui về phía sau một bước nhỏ.
Bắc Tịch vô tội nhìn nàng hỏi, “Sư tôn không nghỉ ngơi sao?”
Nam Y không hiểu sao có chút khẩn trương, ngón tay nhẹ nhàng nắm góc áo, đáp một tiếng.
Bắc Tịch liền nằm lên giường trước, sau đó toàn bộ thân thể dịch vào bên trong, lưu lại hơn phân nửa chỗ giường trống cho Nam Y.
Nam Y đi theo lên giường, vừa nằm xuống, Bắc Tịch liền ôm chăn tiến lại gần.
“Trên người của sư tôn thật ấm áp nha.”
Nam Y: Nói sự thật, ta thể hàn.
Nhưng mà nàng cho dù có ngốc đến đâu, cũng sẽ không ở thời điểm này nói ra những lời gây mất hứng như vậy, còn khiến người ta xấu hổ, vì thế nàng vuốt ve tấm lưng chăn dày của Bắc Tịch, không trả lời.
Cả phòng tối đen như mực, tu vi càng cao, trong đêm tối càng có thể nhìn thấy rõ mọi vật, đợi đến trình độ này của Nam Y, buổi tối cùng ban ngày đã không còn gì khác biệt.
Cho nên nàng cũng không dám cúi đầu, Bắc Tịch ở trong ngực nàng, vừa cúi đầu lồng ngực trắng nõn kia liền lộ ra trước mặt, nàng sẽ nhớ tới mình đã từng làm cái gì ở trên đó, vô luận là ôn nhu vuốt ve hay là…
Dừng lại, không thể suy nghĩ nữa.
Nam Y ép buộc mình phải nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng ngủ ngon một đêm, nàng cũng không mơ thấy những thứ kia nữa, chỉ là ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân không biết từ lúc nào chui vào trong chăn của Bắc Tịch, còn ôm toàn bộ Bắc Tịch vào trong ngực, đến nỗi phần da thịt tinh tế kia của thủ hạ…
Nam Y cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy vạt áo Bắc Tịch không biết từ lúc nào bị nàng trêu chọc, lộ ra eo gầy, sau đó một chưởng của nàng đặt ở phía sau thắt lưng kia.
Da thịt nơi đó nhẵn nhụi ấm áp, khiến người ta có chút không nỡ dời lòng bàn tay.
Nam Y nhịn không được vặn một cái lên trên, liền nghe thấy một tiếng ưm, người trên giường tựa hồ sắp tỉnh lại.
Sợ tới mức Nam Y vội vàng thu tay lại, nằm trên giường phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.
“Sư tôn?”
Giọng nói của đối phương có chút mê mang, Nam Y bày ra bộ dáng thường ngày dạy dỗ hắn, lạnh lùng đáp một tiếng, chính mình đứng dậy trước, mới gọi hắn dậy.
Chờ hai người sửa sang lại quần áo ngồi ở bên ngoài, Nam Y đang muốn gọi Bắc Tịch đến phía sau núi rèn luyện ổn định cảnh giới, Hoằng Phù đã gọi phi kiếm lại đây.
Trên tay hắn cầm một viên linh cầu, nhìn thấy Nam Y liền nhanh chóng đưa cho nàng, “Sư thúc, cái này là tông chủ ta mang đến cho ngài.”
Nam Y nhướng mày, nàng đã lâu không dùng qua thứ này với người khác, ngay sau đó hai ngón tay khép lại, chuyển pháp lực vào trong linh cầu, bên trong liền xuất hiện thân hình của tông chủ.
“Y nhi, ma giới mấy ngày gần đây thường xuyên có động tĩnh, sợ là muốn gây ra đại sự nào đó, các đại tông môn thương nghị muốn thi đấu tông môn sớm, thuận tiện thương lượng một chút chuyện liên quan đến ma giới, ngươi có thể bảo đệ tử chuẩn bị sớm chút.”
Nam Y vung tay lên, linh cầu kia liền biến mất không thấy.
Khuôn mặt của nàng lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía xa, nhưng trống rỗng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bắc Tịch rất không thích cảm giác như vậy, giống như nàng cách mình rất xa, mà suy nghĩ của nàng cùng hắn một chút quan hệ cũng không có.
“Sư tôn, tông môn thi đấu, đệ tử tất sẽ không để cho ngài mất mặt.”
Hắn không đầu không đuôi nói những lời này, Nam Y lại chỉ tùy ý ừ một tiếng, phiền não trong lòng thúc đẩy nàng không nói một tiếng liền trực tiếp hóa thành một đạo kim quang biến mất trước mặt bọn họ.
Trong nháy mắt nàng rời đi, sắc mặt Bắc Tịch trong chốc lát tối sầm xuống.