Bắc Tịch nghe xong lời này đôi mắt híp lại, bước chân cũng dừng tại chỗ, đôi môi có chút trắng hơi mím, lời nói ra mang theo kiên định: “Đệ tử sẽ không khiến sư tôn phải thất vọng.”
“Ừm.”
Sắc trời đã hơi tối, Nam Y đi ở đằng trước, trước mặt chính là phòng của nàng: “Ngươi đi về trước đi, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nói xong nhưng vẫn thấy Bắc Tịch đứng bất động.
“Làm sao vậy? Không mệt à?”
“Sư tôn, Đông Uyển còn trống.”
Bắc Tịch lên tiếng ở phía sau nàng.
Đây là còn chưa chịu từ bỏ ý nghĩ đưa người đi Đông Uyển đây mà.
Hắn mới vừa nói xong câu đó, Đào Hề liền giương nanh múa vuốt, biến thành một thiếu nữ: “Sao ngươi lại quản nhiều chuyện vậy, ta ngủ nơi nào không cần ngươi quản!”
Ánh mắt của Bắc Tịch âm trầm, Đào Hề rùng mình, lập tức bị kinh sợ, nhưng lại không muốn rời đi đành phải nhìn Nam Y bằng ánh mắt mang vài phần cầu cứu.
Nam Y không thể không nhúng tay vào chuyện này: “Nhiều ngày nay vi sư đã quen ngủ cùng sư muội của ngươi rồi, trong lòng không được ôm vật gì đó sợ là không ngủ được, ngươi không cần lo đâu.”
Nam Y nói một hồi xong, sắc mặt của Bắc Tịch thoáng trông rất khó coi, cùng ngủ lại còn ôm, không cần lo, bất cứ một từ nào được quăng ra cũng đủ làm hắn khó chịu.
Tối đến, các nàng cùng ngủ trên một cái giường, lại còn ôm nhau ngủ, còn nói hắn không cần phải lo.
Rõ ràng lấy tu vi hiện tại của sư tôn đã không cần phải ngủ nữa, lại vì ôm nàng ta, hoặc là nhân nhượng nàng ta mà……
Đôi mắt của Bắc Tịch dần dần đỏ lên.
“Có phải miệng vết thương lại đau không?” Có lẽ là thấy sắc mặt của hắn quá mức khó coi, Nam Y bèn hỏi một câu.
Bắc Tịch cười nhạo, vết thương nhẹ đó đã thoa dược rồi sao có thể ảnh hưởng đến hắn được?
Có thể thật sự khiến hắn đau, dù sao cũng chỉ có một người là nàng mà thôi. Bắc Tịch nhìn Nam Y một cái thật sâu, không đáp lại lời nàng, cứ thế xoay người đi.
Bóng dáng không hiểu sao có chút hiu quạnh.
“Hừ, một chút lễ phép cũng đều không hiểu.”
Nam Y còn nhìn bóng dáng của Bắc Tịch đến mức xuất thần, Đào Hề lại hừ một tiếng khiến nàng nàng chú ý.
“Sư huynh ngươi tính tình không được tốt lắm, nhưng nhân phẩm lại rất tốt, sau này ngươi đừng tức giận với hắn.”
Nam Y ôn tồn nhẹ giọng nói với Đào Hề.
Đào Hề thiếu chút nữa tức chết, trong lòng thầm oán niệm, sư phụ thật là bất công, rõ ràng nàng không có tức giận với hắn ta, là chính hắn ta cáu kỉnh, đầu óc có bệnh mới đúng.
Ngày thứ hai Bắc Tịch cũng đúng hẹn đến dạy nhóm đệ tử kia luyện kiếm, dạy sau ba ngày, cuối cùng cũng làm bọn họ thuần thục vận dụng bộ kiếm pháp mà hắn đã dạy.
Trong lòng Bắc Tịch ghét bỏ vô cùng, nhớ tới trước đây khi hắn luyện bộ kiếm pháp này, chỉ cần sư tôn múa một lần liền nhớ kỹ toàn bộ rồi.
Phân phó Hoằng Phù đưa đám sư đệ kia rời đi ổn thỏa xong liền thấy Nam Y đang đứng bên đường chờ Bắc Tịch.
Bắc Tịch ngước mắt nhìn rồi đi đến đó, vẻ mặt không thay đổi gì nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy bước chân của hắn nhanh hơn rất nhiều.
“Sư tôn.”
Nhìn xung quanh một lượt, ừm, không thấy hồ ly kia đi theo, thật tốt.
“Hôm nay tới là để dạy ngươi một bộ kiếm pháp mới.”
Ánh mắt của Bắc Tịch sáng lên, đã lâu rồi sư tôn không dạy hắn kiếm pháp!
Hắn thích thời điểm sư tôn dạy hắn luyện kiếm, sư tôn sẽ cách rất gần, sẽ nói chuyện vô cùng dịu dàng, sẽ cực kỳ có kiên nhẫn chỉ bảo cho hắn.
Trước tiên Nam Y cầm kiếm múa ở trên mảnh đất trống một lần rồi mới gọi Bắc Tịch tới thử xem.
Bắc Tịch nắm kiếm trong tay, sắc mặt như thường múa được một nửa sau đó không múa tiếp được nữa.
“Quên mất sao?”
“Vâng.”
“Vậy ngươi nhìn lại một lần nữa nhé.”
Nam Y múa thêm một lần nữa, lần này Bắc Tịch cũng đã múa được lại toàn bộ, chỉ là làm xong rồi lại dừng lại.
“Làm sao vậy?”
“Hình như vừa rồi có chỗ chưa đúng.”
“Ừm, ngươi sai một chỗ rồi.”
Nam Y vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, cũng biết là chỗ nào không đúng, cầm lấy kiếm trong tay Bắc Tịch, sau đó dựa sát gần người hắn, tay cũng cầm lấy tay hắn dạy thêm lần nữa.
Bắc Tịch nhìn không có gì khác thường nhưng trên thực tế tai đã đỏ lên rồi, trái tim cũng thình thịch thình thịch đập liên hồi.
Chỉ là câu nói ngay sau đó lại khiến cả người hắn cứng đờ tại chỗ.
“Ta cần phải bế quan vài ngày, nhưng sẽ ra trước khi ngươi đi bí cảnh Lưu Tiên, ngươi hãy chăm sóc cho sư đệ sư muội của ngươi thật tốt, cũng đừng cáu kỉnh nữa, ngươi đã trưởng thành rồi, còn là sư huynh của bọn họ nữa.”
Lời dặn dò này của Nam Y giống như đang dỗ dành tiểu hài tử.
Trọng điểm là nàng thật sự không yên tâm với Bắc Tịch, đứa nhỏ này, từ ngày đầu tiên Hoằng Phù tới đây hắn đã không thích Hoằng Phù rồi, lúc nào cũng ngó lơ Hoằng Phù, sao nàng có thể không nhìn ra được chứ?
Với Đào Hề cũng vậy.
Hắn không thích sư đệ cũng không thích cả sư muội, ngày thường ngay cả ánh mắt thân thiện dành cho Đào Hề cũng không có, còn muốn rút kiếm ra dọa nàng ấy nữa, thật sự khiến Nam Y lo lắng, rất có thể lúc mình bế quan kết thúc xong khi đi ra sẽ nhìn thấy cảnh gà bay chó sủa trên núi Thanh Vụ này, một đám sư huynh sư đệ sư muội đang tranh đấu không ngừng.
Bắc Tịch cúi đầu, lông mi thật dài phủ trên trên đôi mắt, Nam Y không thấy không rõ nét mặt của hắn, đương nhiên cũng không phát hiện đáy mắt hắn hiện lên ý cười trào phúng.
“Nghe thấy không vậy?”
Người ở phía đối diện không nói lời nào khiến Nam Y phải hỏi thêm lần nữa, lần này rốt cuộc cũng khiến cho hắn chú ý.
Chỉ thấy bộ dáng của thiếu niên uể oải ngẩng đầu đáp: ‘’Nghe thấy rồi’’ xong liền không nói chuyện nữa.
Nam Y vẫn không yên tâm, lại dặn dò hắn: “Lúc ta không ở đây ngươi phải quản sư đệ sư muội của ngươi thật tốt, bản thân mình cũng phải chăm sóc cho tốt đừng để gặp rắc rối, kiếm pháp vừa mới vừa dạy ngươi cứ luyện trước đã, chờ khi ta ra ngoài sẽ nghiệm thu kết quả sau, biết không?”
“Vâng, đã biết.”
Cảm xúc của hắn vẫn cứ ỉu xìu, đối với chuyện sư tôn muốn bế quan không muốn tiếp thu.
Nam Y nhìn hắn chăm chú, đột nhiên nhớ tới một việc: “Nếu vi sư ra ngoài phát hiện ngươi không làm tốt, ngươi lập tức đi diện bích hai tháng cho vi sư, nếu là làm tốt thì ta sẽ đổi thành bế quan một tháng.”
Bắc Tịch trừng lớn đôi mắt, lúc mới trở về sư tôn cũng không nhắc đến việc này…… Hắn còn tưởng rằng nàng đã quên rồi chứ.
Nhưng hiện tại nàng lại nhắc tới tới…… Đổi thành một tháng? Ngay cả một ngày hắn còn không muốn!
Nhưng nếu nói vậy cùng sư tôn thì chắc chắn sư tôn sẽ tức giận.
Bắc Tịch mím môi, nhịn cảm giác tủi thân này lại.
“Đã biết.”
Trong lòng nghĩ phải chịu đựng, nhưng lời nói lại không khống chế được, trái tim Nam Y giật thót khi nghe thấy lời đáp này, hiện giờ nàng còn không hiểu đây là một loại cảm giác như thế nào.
Ngày hôm Nam Y sau liền đi bế quan.
Mãi đến tận nửa năm sau nàng mới đi ra từ nơi đó.
Thời gian xuất quan này nàng không nói cho bất luận kẻ nào khác, cho nên tự nhiên cũng không có ai tới đón tiếp nàng.
Vốn dĩ bế quan là vì nghiên cứu quyển sách bản năng giúp cho người tu luyện thành quỷ, nhưng cuối cùng nàng cũng không ngộ ra được cái gì, ngược lại là tu vi bay lên một tầng.
Hiện tại nàng đã chạm đến màng chắn của cấp bậc Hợp Thể trung kỳ, e rằng không lâu sau nữa là có thể tiến vào hậu kỳ.
Một thời gian dài không thấy đám tiểu hài tử kia, cũng không biết thời điểm nàng không ở đây bọn họ có gặp phải rắc rối gì không.
Nam Y vừa đi được một lúc liền nghe thấy tiếng nói truyền đến: “Lại sai rồi.”
“Hôm nay học không tốt thì đừng mơ được nghỉ ngơi!”
“Thực lực của các ngươi như vậy, ra cửa cũng đừng nói là từ núi Thanh Vụ đi ra.”
“Kiếm chỉ cao như này làm gì? Đại náo thiên cung sao?”