Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 36




Kiêm Trúc một đường bay ra khỏi thành Lộ Tê chạy đến vùng biển Bắc.

Vùng biển Bắc nằm tận cùng phía Bắc của Cửu Châu, khí hậu cực lạnh. Lúc Kiêm Trúc đến nơi đêm đã khuya, bờ biển cát trắng phản chiếu lại ánh trắng, gió đêm se lạnh thổi ngang gò má, mang đến cảm giác nhoi nhói như kim châm lướt qua.

Kiêm Trúc khẽ cau mày: Biển này… không có sóng.

Nhưng suy đoán theo lẽ thường, thì mặt nước càng lặng, sóng ngầm ẩn chứa bên dưới lại càng dữ dội hơn bấy nhiêu.

Nghĩ đến đây, y dẹp gọn lòng mình lại dò thần thức ra, chỉ chốc lát đã tiến sâu xuống đáy biển. Dạo sơ qua một vòng, Kiêm Trúc phát hiện có không ít nơi ngăn trở thần trí của y, như là trận pháp khoanh ra một đạo kết giới, không cho phép người ngoài tiến vào.

Kiêm Trúc đã rõ được thu lại thần thức, “Quả nhiên, kết giới vạn trượng san đất dựng lên, muốn thăm dò chỉ có thể dựa vào mình.”

Bóng người y biến mất ẩn mình trong biển. Ngay khoảnh khắc mà nước biển ngấm vào trong cơ thể, một thoáng hoảng hốt y còn tưởng là trở về hàn đàm trong Thương Sơn.

Kiêm Trúc thở bong bóng ra tiếp tục lặn xuống —— có ít sinh vật nằm trong mặt biển, đến khi nhiệt độ nước dưới đáy biển tăng lên, các loại hải sản mới bắt đầu từ từ nhiều hơn.

Đàn cá bơi lội thành hàng dưới đáy biển màu lam đậm, đủ loại vảy cá phản chiếu lại ánh sáng của huỳnh thảo, rọi vào khe hở trên mỏm đá ngầm, cả một khu vực sắc màu sặc sỡ, nhưng chẳng thấy dấu vết sinh tồn của giao nhân.

Một chỗ dưới đáy biển có dao động của kết giới, như là có một trận pháp khổng lồ phân chia đáy biển thành trong và ngoài, giao nhân sinh sống trong thế giời đó, kẻ lạ đến chỉ có thể không ngừng tuần hoàn đảo qua đảo lại bên ngoài thế giới đó.

Kiêm Trúc đứng lại, cẩn thận quan sát xung quanh: Nếu như thần thức bên trong ngọc bội dẫn y đến đây rồi, điều này thể hiện rõ là Hoài Vọng đã tiến bên trong thế giới.

Nhưng nếu để người ta biết mình lén lút theo tới, sợ là sẽ lại bị tay không ném về Thương Sơn…

Kế hoạch tìm nội ứng phá sản, Kiêm Trúc đứng ở sát biên kết giới sờ sờ mó mó trong chốc lát, ở cách kết giới không xa bỗng khẽ dao động. Một con cá mỏ nhọn mình trắng sọc đen từ kết giới bơi ra, qua giây lát biến mất ở trong biển.

“Cá Truyền Tấn (đưa tin).” Kiêm Trúc nhìn về phía nó biến mất.

Cá Truyền Tấn, ý nghĩa như tên, có tạc đưa tin dưới biển. Nhưng lại cá này quý giá, hẳn là cho vương thất trong giao nhân chuyên dùng.

Có đi ắt có về. Kiêm Trúc không lần theo cùng, chỉ tạm thời nấp trong kẽ hở của mỏm đá, chẳng mất bao lâu, quả nhiên con cá Truyền Tấn đó lại bơi về.

Ngay khi con cá tiến vào trong kết giới, y phân một vệt thần thức bám vào trên đó, nương theo tiến vào trong kết giới.

Cảnh tượng bên trong kết giới phút chốc lọt vào tầm mắt ——

Dưới đáy biển có một toàn thành trấn khổng lồ, quy mô không hề thua kém với trên đất liền, bên trên kết giới nâng đỡ một vòm trời vĩ đại.

Toàn bộ nước biển bị ngăn cách bên ngoài thế giới đó, phía dưới vòm trời là các loại ngư tộc lượn ngang qua không trung như đang bơi lội trong nước.

Sau khi tiến vào kết giới, thần thức của Kiêm Trúc như một miếng tảo phù du lướt xuống cơ thể con cá.

Y quan sát bốn phía, chỉ thấy xung quanh hiện lên đầy các loại trận pháp phòng hộ, thậm chí còn có cả pháp khí cấp cao, nghĩa là một khi phát hiện có kẻ ngoại lai xâm nhập sẽ lập tức tác động đến gác canh.

Cũng may là khả năng ẩn mình của Hậu kỳ Hợp Thể rất mạnh, cảm giác tồn tại của một vệt thần thức cực kỳ yếu ớt, sự xuất hiện của y không bị kết giới phát hiện.

Kiêm Trúc hài lòng, “Kết giới này đúng là đặc sắc.”

Có một tấm lọc như thế này rồi, sau này không lo họa bé chạy, họa bự thì lại chạy không lọt. Chắc hẳn cuộc sống của dân chúng tộc giao nhân hòa thuận vui vẻ, tâm thái vô cùng tốt.

Thần thức của y trốn ở gần kết giới lén lút nhìn trộm một hồi, mãi đến khi một con cá Truyền Tấn khác mở kết giới của trận pháp ra, vệt thần thức đó mới nhân cơ hội bốn bề vắng lặng, thuận theo cách nội ứng ngoại hợp của nó mở kết giới ra.

Kết giới mở ra, Kiêm Trúc sợ tác động đến gác canh nên không dám vào một lần nữa. Y suy tư trong chốc lác, quyết định xé chẵn ra lẻ, phân thần thành hơn trăm vệt thần thức, một vệt một vệt một vệt… xếp hàng đi vào.

Có thể nói là hết sức cẩn thận.

Y vừa đứng bên trong kết giới một lần nữa ghép dán mình lại, vừa ghi tên Hoài Vọng vào sổ nợ.

Nếu không phải do Hoài Vọng không chịu dẫn y đi chơi, thì y có cần vật vã quằn quại đến thế này không?

Đến khi Kiêm Trúc dùng cách thức vi diệu đó đưa cả người mình vào bên trong thế giới này rồi, y mới thậm thò thậm thụt đi về phía cung của giao nhân.

Để tránh bị lòi, y còn cố tình bắt chước đặc điểm của giao nhân, biến ra một vài miếng vảy cá màu xanh bạc bên tóc mai, đằng sau còn đính thêm cái đuôi cá bản nhái cao cấp (1).

Y nhúc nhích đuôi, cảm thấy mình mặn mặn chát.

Vương cung của giao nhân nằm ở ngay trung tâm thành, Kiêm Trúc vừa đi ngang qua, phát hiện trong thành chẳng những có tộc giao nhân, còn có thế hệ sau do giao nhân và các chủng tộc khác sinh ra, tướng mạo khác nhau, huyết thống cũng ngày càng sặc sỡ sắc màu.

Y vốn tưởng là tồn khi của tộc giao nhân không nhiều, không ngờ là chỉ trong mấy chục năm đã vượt giống loài sinh sôi nảy nở ra được nhiều tộc nhân thế rồi.

Chỉ là giao nhân huyết thống thuần khiết vẫn là số ít.

Cả một tộc sinh sống ở đây, ngư khẩu đông đúc, mỗi người đảm nhiệm một chức trách của mình, ngoại trừ vác thêm đuôi ra, thì gần như không quá khác biệt với bách tính trên đất liền.

Điểm tốt là cá nhiều mắt tạp, khuôn mặt mới lạ như y trà trộn vào xác suất bị phát hiện ra nhỏ hơn rất nhiều.



Đến ngoài vương cung, Kiêm Trúc nhìn thấy bốn góc thành cung đếu có thị vệ của tộc giao nhân nghiêm túc canh giữ. Bản tính giao nhân hung ác, vóc dáng cao to oai phong, trên tay còn cầm xiên cá sắc bén chiếu chiếu.

Người cá cầm xiên cá, Kiêm Trúc thấy có cái gì đó quái quái.

Y đang tự hỏi không biết chui vào làm sao, chợt thấy ở cửa cung phía Tây có mấy đội ngũ đang lần lượt tiến vào trong cung từng đợt. Giao nhân trong đội đa số là nữ, mặc áo sa tinh tế, lụa mỏng bay bay, rõ ràng là để biểu diễn ca múa.

Kiêm Trúc đứng bên xem một lúc, thấy giao nhân dẫn đoàn lấy chứng từ ra đưa cho thị vệ, cho đó từng người một đi vào. Y sửa sang xiêm y lại, điệu bộ thành thạo lẻn vào cuối đuôi một đoàn trong đó.

Những người phía trước đã thông qua thẩm tra, đến phiên một mình y đi lên, thị vệ đánh giá từ trên xuống dưới, “Ngươi là…?”

Kiêm Trúc không nói, chỉ từ trong ngực lấy ra mảnh vảy giao nhân được khảm trong tinh thạch, trên vảy mang theo hơi thở của vua giao nhân, tức thì khơi dậy sự khuất phục trong thiên tính của thị vệ giao nhân.

Ánh mắt của hắn trái lại có vẻ thận trọng, “Ngài là?”

Kiêm Trúc mặt không biến sắc, “Khách quý đặc biệt của Vương.”

Khí thế bá vương trên vảy giao nhân không giống là giả, uy hiếp trong huyết mạch khiến thị vệ không sinh được chút suy nghĩ hoài nghi nào, vội vã nghiêng người nhường bước.

Kiêm Trúc vẻ mặt tự nhiên cất vảy giao nhân vào, vác cái mác khách quý đặc biệt lúc lắc đi vào.



Giao nhân trong cung đã quá quen mặt nhau rồi, nên Kiêm Trúc chỉ có thể tiếp tục giữ thân phận người ngoài mới đến, đi theo đội ngũ biểu diễn văn nghệ đi về phía nơi đứng chờ.

Y đi cuối nhóm, một vài nữ giao nhân phía trước đang trò chuyện với nhau, nghe thấy động tĩnh đằng sau bèn quay đầu lại, nhìn thấy dung mạo của Kiêm Trúc thì cùng ngẩn ra.

“Lang quân thật tuấn tú.” Một giao nhân tóc vàng cười nói, “Cũng là được vương thất mời tới hiến nghệ?”

Kiêm Trúc gật đầu, “Đáng tiếc học nghệ không tinh, chỉ có thể bêu xấu.”

Vài giao nhân bật cười, cảm thấy y quá là dè dặt khiêm tốn. Tất cả mọi người đi một đường thẳng về phía trước, Kiêm Trúc vừa nói chuyện phiếm với bọn họ, vừa ung dung bình tĩnh tìm hiểu về tộc giao nhân và tình huống trong vương cung.

“Ta rúc trong nhà mấy năm nay không ra khỏi cửa, gần đây có chuyện tai vạ kỳ lạ xảy ra không?”

“Ta không nghe nói gì.” Giao nhân tóc vàng hồi tưởng lại một lúc, “Trong thành chúng ta ngay cả khách ngoại lai còn chẳng có bao nhiêu, làm sao mà có chuyện tai vạ gì chứ.”

Giao nhân tóc xù bên cạnh phụ họa, “Không phải ngày nào cũng trôi qua như ngày nấy thôi sao? Có điều là hồi sớm có khách quý đến, nên tối nay vương cung sắp xếp mở tiệc đó.”

Kiêm Trúc không dò la được điều gì khác thường, ngưng cuộc nói chuyện lại đong đưa đuôi cá, “Quốc thái dân an, tốt lắm.”

Trong lúc đang nói chuyện mọi người đã đến Thiên điện chờ lên sân khấu, chẳng mất bao lâu đã có người trong cung đến.

Cung nhân mặc cung phục màu tím nhạt thống nhất, tay cầm Xích Ngư làm đèn dẫn đường, “Ngô vương thiết yến đón tiếp Tiên tôn đệ nhất thiên hạ, qua nửa canh giờ nữa là bắt đầu tiệc tối rồi, các ngươi cố gắng chuẩn bị một chút.”

“Vâng.” Mọi người cùng nhau lên tiếng.

Cung nhân đi rồi, Kiêm Trúc ôm tay áo nhìn ra quang cảnh bên ngoài điện. Đèn lồng Huỳnh Lam hắt sáng vào đủ các loại cây cối quý hiếm dưới đáy biển, tường gạch bán trong đình đài ở cách đó không xa khúc xạ lại làn sóng dập dờn, đập vào vách cung.

Chắc hẳn là cung điện của vị vua giao nhân đó còn đẹp hơn Thiên điện này gấp mấy lần nữa.

Hoài Vọng lén lút trốn đi, còn rất biết tìm nơi hưởng thụ.



Kiêm Trúc dời tầm mắt, các giao nhân bên cạnh đang thảo luận yến hội sau đó: “Trước khi đến ta chỉ biết là quý khách, không ngờ là Hoài Vọng Tiên tôn đệ nhất thiên hạ.”

“Tiên tôn đích thân tới, chẳng biết là có chuyện gì.”

“Chuyện của bề trên, chúng ta nào đoán được?”

Giao nhân tóc vàng trước đó ấn ấn vào lồng ngực, “Không biết còn đỡ, giờ ta lại thấy hơi sốt sắng.”

Giao nhân có tóc xù vỗ vỗ lưng nàng, “Không sao, ngươi có mang dòng máu cá vàng, có trí nhớ bảy giây mà.”

Giao nhân tóc vàng, “…”

Giao nhân tóc xù động viên tiểu tỷ muội xong, quay đầu sang thấy Kiêm Trúc đứng bên, nương theo lời hỏi, “Ngươi cũng cảm thấy căng thẳng?”

Kiêm Trúc nghĩ đến một lát nữa sẽ phải cùng mặt đối mặt Hoài Vọng, bèn đáp, “Hết sức là căng thẳng.”

Các giao nhân đó lại an ui ngược lại y, “Thật ra ngô vương nhân từ rộng lượng, cộng với mấy năm nay tôn thể không được an ổn, sẽ không nổi nóng đâu. Chỉ là không biết tính tình Tiên tôn thế nào, nếu như diễn không được, có chọc ngài ấy tức giận hay không.”

Kiêm Trúc nói, “Ta chỉ sợ ta đứng đó thôi đã chọc ngài ấy tức giận.”

Các giao nhân bèn che miệng cười, “Ngươi căng thẳng quá rồi đó, bình tĩnh đi, không có chuyện gì đâu. Tướng mạo ngươi xuất chúng như thế, không chừng còn có thể lọt được vào mắt xanh của Tiên tôn đó!”

“…” Kiêm Trúc rụt rè khéo léo từ chối, “Không dám vọng tưởng.”

Quá trong chốc lát, yến hội mở màn.

Đội ngũ trước mặt đi theo phía sau cung nhân dẫn đường, lần lượt từng người lên sân khấu.

Tiếng ca múa từ ngoài chính diện cách đây không xa vọng đến, tăng thêm cho bóng đêm đang lập lòe nhịp sáng trong cung đình đôi phần mông lung mờ mịt.

Theo bóng tối càng lúc càng dày, dòng chảy ánh sán đang giọi lại xoay chuyển, một điệu ca múa bắt đầu diễn ra, từng đoàn rời khỏi sàn diễn, rất nhanh đã đến phiên Kiêm Trúc đang đính cuối.

Cung nhân dựa theo danh sách dẫn hết người trong đoàn ra, quay đầu nhìn thấy Kiêm Trúc vẫn còn đứng đó, không khỏi ngạc nhiên, “Ngươi ở đâu ra đấy?”

Trong mắt Kiêm Trúc chứa thâm ý, “Đơn vị liên quan.”

“…” Cung nhân bừng tỉnh, tình hình trong cung lúc này đúng là hỗn loạn. Hắn không cảm thấy kinh ngạc, dẫn y đi vào chính điện.

Đến ngoài điện, điệu múa trong điện vẫn chưa kết thúc, Kiêm Trúc từ ngoài điện liếc nhìn vào bên trong —— chỉ thấy hồng tụ lướt về, chuông vàng trong trẻo, ngân điền (hoa cài) trâm ngọc cùng tiếng nhạc khúc xoáy vào nhau tạo thành một khung cảnh rối bời.

Trên điện có hai người đang ngồi. Nam nhân ở vị trí bên phải mang một mái đầu bạc trắng, tầng tầng lớp lớp vảy cá màu lam đậm bao trùm lấy thái dương, sắc mặt trắng bệch, thân mang hoa phục, dưới vạt áo phục sức rườm rà lại lộ ra một cái đuôi cá thật dài.

Nam tử đối diện ông tóc bạc như thác nước, như ngọn núi tuyết nguy nga rơi thật sâu xuống đáy biển. Giữa sảnh đang múa ca uyển chuyển, nhưng ngay cả mi mắt hắn cũng chẳng buồn nhắc, chỉ thi thoảng giơ tay lên nhấp một ngụm rượu, cùng vua giao nhân trò chuyện một hai.



Kiêm Trúc nhìn về phía Hoài Vọng thật sâu: Quả nhiên là không có được tinh mắt thật.



Đến khi mọi người ở trung tâm lui ra thì cuối cùng cũng đến phiên Kiêm Trúc lên sân khấu, hai tay áo y nhẹ nhàng lay động, ung dung tiến vào trong điện.

Mấy chục ngọn đèn hình đài sen chín cánh xung quanh trải trùng trùng diệp điệp bóng cánh hoa sen trên thải, ngọn sáng nhất nằm ở trung tâm, người đi đến một bộ thanh sam tóc đen màu mực, vảy màu xanh lam ánh bạc tiến dần vào tóc mai, mi mục như họa.

Dung mạo như thế, lại hoàn toàn không khiến người ta ngộ nhận là giả làm nữ tử.

Vua giao nhân vương mang theo kinh ngạc nhìn Kiêm Trúc hai lần, “Ngươi định biểu diễn cái gì?”

Kiêm Trúc nói, “Hồi ngô vương, tiết mục biểu diễn của thứ dân là múa vỏ kiếm.”

Giao nhân vương, “…?”

Hoài Vọng ngồi bên cạnh phút chốc ngước mắt, đầu ngón tay hắn run lên, giọt rượu trong veo vẩy lên mặt bàn.