Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 107




4.

Lúc Kiêm Trúc tỉnh lại thì đã bình minh, qua nửa đêm thì vận may của y rất tốt, không còn ngã từ trên cây xuống nữa.

Đang chờ trở mình nhảy xuống, lại nhìn thấy một chiếc giường đặt dưới tàng cây, chiếc giường rắn chắn kiên cố, vuông vức. Mi mắt Kiêm Trúc nhấp nháy, lập tức soạt một tiếng nhảy xuống đấy, cúi người gõ gõ lên khung gỗ.

Hai tiếng “cộp cộp”, “Thương Dự huynh, cái này là sao?”

Bóng người đang luyện kiếm bên hồ chợt ngừng lại, bóng kiếm Vấn Nhàn phút chốc bay vào vỏ nhanh như tia sáng, Hoài Vọng quay đầu, “Giường.”

“Cho ta?” Kiêm Trúc thoáng kinh ngạc.

“Ta chưa bao giờ ngủ.” Hoài Vọng không trả lời thẳng, nhưng ý tứ trong lời nói đã sáng tỏ.

Vẻ mặt Kiêm Trúc thoắt cái sáng rực lên hẳn, y hớn ha hớn hở nghiêng người qua ngồi lên. Giường chỉ có khung sườn, chứ chưa được trải nệm, “Chắc quá, chẳng lẽ Thương Dự huynh hay làm mấy món thủ công này hả?”

Hoài Vọng không trả lời, quay đầu lại bắt đầu luyện kiếm tiếp.

Kiêm Trúc cũng không để ý, y có giường mới rồi, bèn móc móc lục lọi trong túi càn khôn, rút ra được mấy tấm vải. Mấy tấm vải vụn mỏng manh chắp vá không hoàn chỉnh, y nằm trên đó lăn một vòng ùng ục, lập tức bị khung xương sắc cạnh cấn phải “shhh” một tiếng.

Y ngời dậy, nhìn chiếc giường cứng ngắc trước mặt chìm vào trầm tư.



Hoài Vọng kết thúc một bộ kiếm pháp, Vấn Nhàn gọn gàng vào vỏ. Ánh kiếm phản chiếu tia sáng gờn gợn từ mặt hồ ánh vào đáy mắt nhạt màu của hắn, hắn thở ra một hơi nặng nhọc, lúc quay đầu tầm mắt thoáng đảo qua dưới tàng cây.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Ánh mắt lạnh nhạt chợt ngưng lại. Khắc sau, hắn không kiềm được đi vài bước đến.

Kiêm Trúc đang khom lưng trải giường, trên đỉnh đầu bỗng có một bóng râm đổ xuống. y ngẩng đầu chào hỏi một tiếng, “Thương Dự huynh.”

Tầm mắt Hoài Vọng dừng trên đống cỏ khô phẳng phiu trên giường, trên đống cỏ lại có tấm vải phủ lên làm tấm trải giường, có cả mấy cọng cỏ khô rì rào rơi xuống theo động tác không mấy thành thục của Kiêm Trúc.

“…ngươi đang làm gì?”

“Trải giường.” Kiêm Trúc cầm ít cỏ mềm để lót, nói cảm ơn với hắn, “Đa tạ ngươi đã dựng giường cho ta.”

“Không cần.” Hoài Vọng dời mắt xuống, “Đối với ngươi mà nói thì cũng không có gì khác biệt.”

Trải cỏ khô lên giường, không bằng nằm thẳng lên đống cỏ khô luôn cho rồi.

Nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn, Kiêm Trúc ngượng ngùng, “Tài nguyên trong núi có hạn.”

Đúng lúc có cơn gió núi thoảng qua ngay khi y nói chuyện, cỏ khô dưới lớp vải bị thổi bay mất một lớp, giường lập tức thấp đi mấy phần.

Hoài Vọng, “…”

Im lặng trong chốc lát, mi tâm hắn giật một cái, “Ngươi đi theo ta.”

Bóng người màu bạc xoay người bay thẳng xuống núi, một cái duy mạo đội trên đỉnh đầu. Lụa trắng phất phơ, chẳng khác nào trích tiên hạ phàm.

Kiêm Trúc ôm tay áo tò mò đuổi theo, “Đi đâu vậy?”

“Xuống núi.”

“Xuống núi làm gì?”

“Mua nệm.”

Kiêm Trúc thán phục, “Thương Dự huynh thật đúng là một người tốt!”

Dưới màn lụa trắng, Hoài Vọng mặt vô cảm thu lời tán thưởng đó vào trong tai. Hắn nghĩ: Thôi, chuyện gì cũng phải đến nơi đến chốn, hắn sẽ chỉ giúp người ta lần này thôi.

Lần sau hắn tuyệt đối sẽ không lo chuyện không đâu.

5.

Kiêm Sơn ở nơi hẻo lánh, xuống núi rồi phải đi qua một khu đất hoang mới gần thành trấn.

Hai người đáp xuống ngoài thành, Hoài Vọng cách tấm mạng che mặt quay đầu liếc sang Kiêm Trúc đúng cạnh. Y vẫn giữ hình dạng vốn có của mình, một bộ thanh y, làn tóc mực như thác nước.

Xung quanh đầy cỏ dại, tôn lên góc nghiêng mặt càng lúc càng tươi đẹp dịu dàng, tương đối đáng chú ý.

Quanh cả hai không nhiều du khách, nhưng vẫn có mấy người không ngừng liếc nhìn. Mi tâm Hoài Vọng cau lại, nói với Kiêm Trúc đang nhòm ngó xung quanh, “Ngươi có muốn đội duy mạo luôn không?”

“Tại sao chứ?” Kiêm Trúc dời tầm mắt chuyển hướng về hắn.

Hoài Vọng giật giật môi, lời nói đảo quanh đầu lưỡi một vòng, “Bất tiện.”

“Mang chẳng phải còn bất tiện hơn sao?”

“Có gì bất tiện.”

“Ăn đồ ăn phải vén màn lên.”

“…”

Câu trả lời có phần hoang đường đặt vào Kiêm Trúc lại tương đối hợp lý. Hoài Vọng liếc mắt nhìn y, sau đó cất bước đi về phía cổng thành, “Tùy ngươi.”

Vào trong thành, dòng người bỗng chốc trở nên đông đúc.

Khoảng cách giữa Kiêm Trúc và Hoài Vọng bị ép gần hơn một chút. Y rất ít khi xuống núi, lúc này nhìn thấy cái gì cũng thấy mới mẻ, vừa đi vừa nhìn những sạp hàng bày bên lề đường. Lúc một người bán hàng gánh hàng nghiêng người đi ngang qua, cánh tay bỗng nhiên bị kéo nhẹ ——

Đòn gánh hiểm hóc lướt qua bên đầu y.

Lưng Kiêm Trúc áp sát vào bên người Hoài Vọng, người tu chân thân thể nhạy cảm, cách hai lớp vải song dường như vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt của đối phương.

Chỉ một hơi thôi Hoài Vọng đã lui người lại ngay, thấp giọng nói, “Nhìn đường.”

Kiêm Trúc quay lại cười cười với hắn, “Đa tạ Thương Dự huynh.”

Đôi mắt y trời sinh mang ý cười, ngay khoảnh khắc này nét cười tự nhiên hiển hiện lại càng khiến người ta không nổi giận nổi. Hoài Vọng “ừm” một tiếng, cất bước đi phía trước.



Không bao lâu sau cả hai đã đến cửa hàng.

Vừa bước vào cửa nhiệt độ bên trong lập tức trở nên mát mẻ. Kiêm Trúc ngước mắt lên nhìn thấy mấy tấm vải gấm dài treo quanh tiệm, hoặc là thanh lịch hoặc là cầu kỳ, khách khứa tới lui đông đảo, mua may bán đắc.

Trong lúc y quan sát Hoài Vọng đã đi đến trước quầy, “Một bộ đệm giường, cả nệm nữa.”

Y sam trên người Hoài Vọng được làm từ vật liệu bất phàm, mới vừa vào cửa đã thu hút sự chú ý của chưởng quỹ. Lúc này nghe thấy hắn mua đệm giường, chưởng quỹ lập tức ân cần hỏi, “Khách quan thích loại nào?”

Dừng một chút, Hoài Vọng quay đầu lại, “Kiêm Trúc.”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên Kiêm Trúc. Kiêm Trúc đáp một tiếng đi sang, sau đó nói với chưởng quỹ, “Ngủ được là được.”

Y nói rồi nhìn xéo lên trên. Thực ra y rất thích bộ chăn tơ tằm gấm hoa chỉ vàng treo trên kia, nhưng vừa nhìn là biết giá đắt đỏ, y mở miệng thì không hay cho lắm.

Chưởng quỹ làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, sao có thể không nhìn ra sở thích của khách hàng.

Thấy ánh mắt Kiêm Trúc dừng trên bộ chăn tơ tằm gấm hoa chỉ vàng kia mấy hơi, ông ta vội vàng nói, “Có phải khách quan thích bộ chăn tơ tằm gấm hoa chỉ vàng không? Ánh mắt của ngài tốt quá! Bộ đệm đó đông ấm hè mát, nằm lên ngủ như nằm trên mây vậy.”

Ánh mắt lưu luyến của Kiêm Trúc dừng lại thêm mấy hơi, “Không cần, ta thích nằm trong đống cỏ khô hơn.”

Chưởng quỹ, “…”

Hoài Vọng, “…”

Ngón tay như bạch ngọc đưa một nén bạc ra, giọng nói lành lạnh vang lên, “Lấy bộ chăn tơ tằm gấm hoa chỉ vàng kia đi.”

Kiêm Trúc thoắt cái quay sang Hoài Vọng, ánh mắt rạo rực vui vẻ, trong miệng vẫn còn khách, “Vậy thì không hay lắm đâu.”

Hoài Vọng liếc nhìn y.

Trong lúc đó chưởng quỹ đã nhanh tay lẹ mắt nhận bạc cho tiểu nhị lấy từ trong kho ra một bộ đệm chăn mới hoàn toàn gói lại cho khách hàng. Ông ta thành công một mối làm ăn, ý cười càng rõ ràng hơn hẳn, tâng bốc Kiêm Trúc, “Khách quan, vị bằng hữu này đối xử với ngài tốt quá! Tình cảm của hai người thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.”

Ngón tay đang đặt trên mặt bàn của Hoài Vọng khẽ co lại rất nhẹ đến không thể nhận ra.

Kiếm Trúc nghe chưởng quỹ nói ngọt một hồi, đứng dựa trước quầy cười cười.

Y và Hoài Vọng mới quen biết không lâu, nếu bào là tình sâu ý nặng thì không khỏi khoa trương quá. Nhưng con người Hoài Vọng tính cách đứng đắn, hẳn sớm đã đoán được cái lời thoái thác gọi là “ơn cứu mạng”, vậy nên mới dựng giường, mua nệm chăn lấy làm ân tình qua lại.

Song ân tình đậm nhạt sâu cạn, Hoài Vọng tự mình làm như vậy, cũng đủ để y thấy được mấy phần chân thành.

Kiêm Trúc cười đáp lại một tiếng, “Ừm, Thương Dự huynh luôn rất tốt với ta.”

Khóe mắt chưởng quỹ hằn nếp nhăn cười, “Ây, tốt thật đấy.”

Trong lúc hai người nói chuyện Hoài Vọng không nói một lời. Bên dưới duy mạo không có động tĩnh gì, cách một lớp màn che mặt không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Kiêm Trúc đăm chiêu, “Đợi về rồi ta nướng cho ngươi một con cá để báo đáp.”

“…”

Lần này dưới duy mạo có tiếng vang ra, “Không cần.”

6.

Mua nệm chăn xong quay về Kiêm Sơn, Kiêm Trúc còn thu hoạch được một túi đồ ăn vặt to, có thể nói là niềm vui bất ngờ.

Rõ ràng trong lúc cả hai trên đường đi mua nệm Hoài Vọng không hề nhắc đến chuyện mua đồ vặt, trên đường thấy ánh mắt y lưu luyến quên lối về, bèn chủ động bỏ tiền ra mua cho y một túi.

Ngay lúc này Hoài Vọng đang cúi người trải giường cho y, Kiêm Trúc ôm đồ ăn vặt đến gần, “Thương Dự huynh, không bằng để ta tự làm?” sạch sẽ xinh đẹp. Cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, lập tức dời mắt ngay,, “Không cần.”

Kiêm Trúc tiếc nuối rụt tay về, “Thương Dự huynh, từ sánh đến tối không ăn gì, cũng không ngủ, ngoại trừ tu luyện ra không còn sở thích nào khác?”

“Không còn.”

Qua mấy lần đã trải giường xong, Hoài Vọng đứng dậy, “Được rồi.” Hắn nói dứt lời chưa dừng lại, thấy nhìn Kiêm Trúc hớn hở nhảy lên giường bèn xoay người quay lại bên hồ tu luyện.

Kiêm Trúc phủi sạch sẽ bụi bặm trên tay, vén chăn lên chui vào nằm ngay. Đệm chăn mềm mại mang theo từng luồng từng luồng hơi lành lạnh bao bọc y bên trong, đúng như là đang nằm trong một đám mây mềm mại.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Từ khi y bắt đầu có ký ức đã gần trăm năm nay, đây lần đầu tiên được ngủ một cách thoải mái thế này.

Cơn gió nhẹ mang theo mùi hương cỏ xanh lướt nhẹ qua khuôn mặt, Kiêm Trúc co mình trong ổ chăn, rồi nhanh chóng thoải mái nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi.



Bên hồ, Hoài Vọng luyện xong một bộ kiếm pháp quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy trên chiếc giường dưới gốc cây lớn bên kia bất ngờ có một cục căng phồng, loáng thoáng có thể thấy được vài sợi tóc đen như mực. Hắn nhìn một hơi rồi quay đầu trở lại tiếp tục tu luyện kiếm pháp.

Chờ hắn luyện xong một bộ kiếm pháp nữa phía chân trời mặt trời chiều Đã ngã về Tây.

Hoài Vọng quay đầu lại, cục chăn dưới cây lớn vẫn không nhúc nhịch, Kiêm Trúc vẫn còn làm tổ bên trong. Giờ này đã sắp đến giờ cơm rồi, mà thậm chí y còn chưa nướng cá.

…dễ chịu vậy sao?

Suy nghĩ này vừa bật ra, chân Hoài Vọng đã thẳng tiến đi đến dưới tàng cây, mãi đến khi đến cách giường một bước thì mới dừng lại.

“Kiêm Trúc.”

Cục chăn kia hơi rục rịch.

Hoài Vọng theo bản năng kêu một tiếng đó rồi không còn đoan sau nữa, hắn cũng không biết phải nói gì. Hắn đứng lặng tại chỗ một hồi rồi lại xoay người đi sang bên tu luyện tiếp.

Rất nhanh sắc trời đã tối lại.

Cục chăn nào đó ngủ mê mệt cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, Kiêm Trúc trở người, ngóc nửa cái đầu từ trong đống chăn lộn xộn ngóng về phía Hoài Vọng đang tĩnh tọa cách đó không xa.

Dường như ai kia cảm nhận được, mi mắt run run lập tức mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Hoài Vọng mở miệng, “Tỉnh rồi.”

“Ừm.” Kiêm Trúc chỉ lộ ra hai con mắt, nửa gương mặt vẫn còn khoa khoái chôn trong chăn không chịu đi ra, giọng nói ồm ồm, “Đã quá đi, Thương Dự huynh, đây là lần đầu tiên ta ngủ ngon như vậy.”

Trong đêm tối lờ mờ chỉ có ánh trăng chiếu xuống, dưới tàng cây không có nhóm lửa, lờ mờ thấy đường nét dáng hình Kiêm Trúc.

Hoài Vọng chợt nhớ ra: Ngoại trừ quà tặng mang theo khi đi dự tiệc, đây cũng là lần đầu tiên hắn tặng ai thứ gì đó.

Nhìn thấy thứ mình tặng đi làm người khác quý trọng như thế, cho dù cảm xúc có bình thản như hắn đi chăng nữa, cũng sẽ vô thức sinh ra chút xíu xiu cảm giác thỏa mãn.

“Ngươi thích là tốt rồi.”

“Ta rất thích.” Kiêm Trúc cố gắng thò đầu ra nở nụ cười với Hoài Vọng, cười xong lại rụt về nhắm mắt lại.

Hoài Vọng, “…”

Suy nghĩ khuyên y tu luyện cứ như vậy cắt ngang. Ánh mắt Hoài Vọng dừng trên gương mặt say ngủ bình yên của y một lúc rồi lập tức dời đi.

Quãng thời gian sau đó không ai nói thêm lời nào nữa, Kiêm Trúc ngủ, Hoài Vọng đả tọa. Giữa hai người cách nhau năm, sáu bước, bảo gần không gần, nói xa không xa.

Qua chừng một canh giờ.

Giờ Tý (23h – 1h) sắp tới, lại là mở đầu cho một ngày mới.

Gió đêm thổi qua làm lá cây kêu sào sạt, dưới tàng cây vang lên tiếng động nhỏ xíu. Sau mấy lần ngày hôm qua, Hoài Vọng đã có phản ứng nhạy hơn với động tĩnh này.

Hắn mở mắt ra từ trong tu luyện, đúng lúc nhìn thấy người nằm trên giường trở mình.

Cũng may giường mới dựng đủ lớn, Kiêm Trúc lật mình một cái vẫn còn treo bên mép giường. Nhờ vậy mà mặt y đối diện với Hoài Vọng, làn tóc như mực trượt xuống từ bên tóc mạnh, bờ môi hé mở.

Hoài Vọng thấy dáng ngủ không đàng hoàng của y, thoắt sau cổ tay vừa nhấc lên, một dòng linh lực bay qua lật y về chính giữa giường.

Đùng. Kiêm Trúc như một con cá khô, trùm chăn nằm bất động.

Hoài Vọng nhắm mắt tiếp tục đả tọa.

Sau nửa canh giờ, lại một tiếng xột xoạt vang lên. Hoài Vọng mở mắt, quả nhiên nhìn thấy Kiêm Trúc hết sức quy luật vắt vẻo ở mép giường.

Bàn tay vung linh lực lên giơ đến giữ chừng lại miễn cưỡng dừng lại, sau đó buông xuống. Hoài Vọng đứng dậy đi tới, vài bước đã đến gần, hắn ngồi khụy xuống nhìn Kiêm Trúc đang nằm nửa người bên mép giường.

Hàng mi dài mảnh như cánh quạt nhỏ, phủ lên một vầng sáng trong veo.

Hoài Vọng quan sát y một lúc, như là có điều không rõ, muốn xuyên qua khuôn mặt tìm kiếm điều gì đó.

Trong lúc hắn trầm tư, Kiêm Trúc đang vắt ở mép giường hơi động đậy. Chăn gấm hoa chỉ vàng bằng tơ tằm vốn đã trơn trượt, chỉ hơi nhúc nhích thôi đã thấy người như chuẩn bị theo tấm chăn lăn xuống.

Hoài Vọng nhanh chóng tụ một nắm linh lực, cùng lúc đó tay hắn cũng thuận thế giơ lên.

Nhưng nắm linh còn chưa đỡ được Kiêm Trúc rơi xuống, cả người cả chăn thoáng chốc đã lăn ngay vào khuỷu tay của Hoài Vọng. Bộp, khuỷu tay trĩu xuống.

Hoài Vọng cúi đầu nhìn xuống, “…”

Kiêm Trúc cũng mở mắt ra.