Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 102




Kiêm Trúc từ Tàng Thư Các đi ra, hai đệ tử canh cửa đang ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy lập tức lên tinh thần, “Tiên quân?”

Giờ vẫn đang là buổi chiều, một đệ tử nói, “Hôm nay Tiên quân đi sớm quá.” Cậu ta nói rồi liếc mắt nhìn con đường dẫn lên núi, “Tiên tôn vẫn chưa đến nữa.”

“Hôm nay ta về sớm.”

“Hả?”

Kiêm Trúc cười cười với bọn họ, sau đó hóa thành một vệt sáng thoáng cái bay về Thương Sơn.



Trở về đến Thương Sơn, Hoài Vọng đang đả tọa trên đài Tịch Hạc. Nhận ra được Kiêm Trúc trở về, hắn mở mắt nhìn sang, sau đó đứng dậy, “Sao không chờ ta đến đón ngươi.”

Kiêm Trúc, “Tìm ra cách rồi.”

Hoài Vọng ngẩn người, “Cách gì?”

“Khà khà.”

“…?”

Kiêm Trúc không nói ra ngay lập tức, chỉ hỏi hắn đã củng cố tu vi đến đâu rồi. Hoài Vọng thấy y về sớm cũng tạm dừng việc đả tọa lại, kéo ai kia đi tới bên bàn đá ngồi xuống, “Đã tới Hậu kỳ Đại Thừa rồi.”

“Xem ra hắn ta còn gấp hơn nữa.” Kiêm Trúc tiện tay phủi nhẹ bụi bặm trên mặt bàn.

Hơn một tháng từ Trung kỳ Đại Thừa bước vào Hậu kỳ, lan truyền đi sẽ khiến người ta nghe mà khiếp. Điều đó cũng chứng tỏ là Thiên đạo đang điên cuồng hấp thụ linh khí trong Tam giới, Hoài Vọng gần như không cần phải cố gắng tu hành, vì ngày nào cũng có linh lực dư thừa rót vào trong thần thức, thân thể của hắn.

Đồng nghĩa với việc, người tiếp nhận “truyền thừa” trong Tam giới hoặc nhiều hoặc ít đều đã xảy ra vấn đề.

Có một vài người nghe lời khuyên răn của Hoài Vọng dừng tổn hại đúng lúc, có một vài người giấu giấu diếm diếm thì tự gánh hậu quả.

Hoài Vọng mở miệng, “Dù sao trù tính đã lâu, càng đến gần mục đích thì càng khó bình tĩnh.”

Kiêm Trúc gật đầu, lại hỏi thêm, “Bên kết minh thế nào rồi?”

“Tất cả như thường, đang được Vạn Phật tông dẫn dắt đi trấn ma khắp nơi.” Hoài Vọng hơi dừng một chút, “Giữa trưa Thiên Khuyết có gửi tin tức đến, bảo là Tiết Tông chủ cũng đã tiếp nhận truyền thừa, đồng ý chủ động từ bỏ.”

Kiêm Trúc nghe vậy hơi kinh ngạc, nhưng không phải bởi vì biết Tiết Tầm Tuyết nhận truyền thừa, mà là thời gian qua lâu như vậy cuối cùng ông ta cũng chịu thừa nhận.

Nghĩ đến vị tiểu thiếu chủ không rành thế sự nào đó, y chỉ suy nghĩ trong chốc lát, “Ta truyền tin với Tiết Kiến Hiểu.”

Khoảng thời gian này ai cũng đều đang bận rộn, nhất là môn phái của Tiết Kiến Hiểu quản lý nghiêm ngặt, hai bên không có liên lạc với nhau. Kiêm Trúc nói là truyền tin với Tiết Kiến Hiểu, còn chưa kịp truyền đến đã nhìn thấy Hoài Vọng từ chỗ đối diện đứng lên đi qua bên cạnh mình ngồi xuống.

Kiêm Trúc, “Ngươi đang làm gì vậy?”

Hoài Vọng mắt nhìn thẳng, “Không phải muốn liên lạc sao? Cùng nhau đi.”

Một ánh mắt nghi ngờ dời về phía Hoài Vọng, vành tai hắn dần ưng ửng đỏ lên. Trong lúc Kiêm Trúc đang yên lặng nhìn hắn, thì bên kia đã nhận truyền tin, “Ai? Kiêm Trúc.”

Kiêm Trúc tạm thời cất nghi ngờ vào, đáp một tiếng, “Tiết tiểu thiếu chủ, gần đây có ổn không?”

“…không được ổn lắm.” Tiết Kiến Hiểu nghe vậy tiu nghỉu, “Bệnh tình của cha ta tăng nặng thêm, ta mới biết là vì ông ấy cũng dính cái ma trận kia, mọi người của những tông môn khác muốn đến trấn ma cho ta.”

Kiêm Trúc đang tự hỏi xem an ủi cậu ta ra sao, Hoài Vọng ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Chỉ cần rút ma khí ra, ít nhất là tính mạng không lo.

“Tiên, Tiên tôn cũng ở đó à?” Tiết Kiến Hiểu giật mình hết hồn.

Hoài Vọng, “Ừ, bên cạnh Kiêm Trúc.”

Kiêm Trúc quay đầu liếc mắt nhìn hắn.

Tiết Kiến Hiểu khô cằn “ờm” một tiếng. Cậu ta cứ có cảm giác vi diệu kiểu gì ấy —— ở đó thì ở đó thôi, sao còn phải cố tình nói câu “bên cạnh Kiêm Trúc”?

Cứ như là đang muốn thể hiện cái gì vậy.

Cậu ta ở bên này im lặng trong chốc lát, Kiêm Trúc như nhận ra, “Hai tháng này ngươi liên lạc gì với bên ngoài sao?”

“Không có, cha ta không cho.”

Chắc là do Tiết Tầm Tuyết không muốn để cậu ta nghe thấy chuyện có liên quan đến đọa ma, trừ ma, trong hai tháng này đóng kín mọi liên lạc của cậu ta với thế giới bên ngoài.

Kiêm Trúc hiểu được, chẳng trách Tiết Kiến Hiểu trông lờ mờ. Những chuyện như thân phận “chồng cũ” của Hoài Vọng và tin mình đột phá Đại Thừa chắc cậu ta cũng hoàn toàn không hay biết gì.

Trong lúc y suy tư, Hoài Vọng đã bắt đầu căn dặn Tiết Kiến Hiểu “Nên quan tâm tin tức bên ngoài nhiều hơn”, cậu ta tưởng là lời dạy ân cần gì đó nne6 ghi nhớ trong lòng, nên không hề hoài nghi gì.

Kiêm Trúc không xem nổi nữa, bèn cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người ngay lúc này, an ủi Tiết Kiến Hiểu vài câu rồi cắt đứt truyền tin.

Truyền tin cắt đứt, gió từ sườn núi thổi qua đài Tịch Hạc.

Y quay đầu nhìn vẻ mặt vẫn còn chưa thỏa mãn của Hoài Vọng, “Nói chuyện vui nhở?”

“…” Hoài Vọng biết mình đuối lý, nắm tay y nhẹ nhàng vuốt ve, nói sang chuyện khác, “Bây giờ thoạt nhìn Thiên đạo hấp thụ linh lực có vẻ như điên cuồng, thực chất vẫn còn giữ lại. Chúng ta đang chuẩn bị cho quyết chiến, thì hắn ta cũng thế.”

Dứt lời, sự chú ý của Kiêm Trúc quả nhiên bị kéo trở lại. Hoài Vọng nói câu đó không phải là tự dựng ngờ vực vô căn cứ, giữa Thiên đạo và Hoài Vọng ắt phải có một trận chiến.

Có câu “nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời”, Thiên đạo mất nhiều công sức để nuôi tu sĩ như vậy, khi rút lấy linh lực sẽ không có chừng mực. Chờ khoảnh khắc quyết chiến đến, người vẫn chưa từ bỏ truyền thừa e rằng sẽ bị rút khô hết hoàn toàn.

“Giờ từ bỏ cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.” Kiêm Trúc kẹp ngón tay đang quấy phá của Hoài Vọng. Độ cong móng tay của ai kia mượt mà, bụng ngón tay ấn lên có cảm giác rất dễ chịu, “Chừng nào quyết chiến, ở đâu?”

Trên đài Tịch Hạc chợt im lặng trong chốc lát.

Rồi ngay sau đó Hoài Vọng mở miệng, “Đầm lầy phía Tây, nửa tháng sau.”

Trong thời gian nửa tháng, Hoài Vọng xung kích lên kỳ Phi thăng, các tông môn khác trong Tam giác cũng đã chuẩn bị canh gác xong xuôi.

Nếu như thất bại, thì phải đón nhận loạn Thiên viện lần thứ hai.

Ban ngày Hoài Vọng đả tọa tu hành trên đài Tịch Hạc, buổi tối thì xuống linh đàm đúc lại thân kiếm cho Kiêm Trúc.

Nửa tháng trôi qua rất nhanh.

Khi vừa thoáng bước vào ranh giới kỳ Phi thăng hắn lập tức ngừng việc tu hành, cùng với Kiêm Trúc và tu sĩ các tông khác đúng hẹn đến đầm lầy phía Tây.

Đầm lầy phía Tây là nơi lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bóng đen của Thiên đạo, vị trí của nơi đó nằm ở biên giới Cửu Châu, mênh mông hoang vắng, cho dù có Thiên Hỏa Lôi Kiếp thì cũng không lan được đến thành thị sơn trang.

Lúc tất cả mọi người đi theo Hoài Vọng chạy đến nơi, giữa bầu trời màu lam sẫm dường như có một cột khói đen, sương mù xâm chiếm cả vòm trời —— là Thiên đạo chờ đợi đã lâu.

Hoài Vọng ngước mắt nhìn lên cột khói đen đó, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Kiêm Trúc ôm tay áo đứng một bên, dây cột tóc nửa trong suốt buông xuống sau đầu y, biến mất trong làn tóc đen như mực.

Đây cũng là lần đầu tiên các tông môn nhìn thấy Kiêm Trúc: Đó người thứ hai trong thiên hạ này đột phá kỳ Đại Thừa, hình như cũng là… đạo lữ cũ của Hoài Vọng Tiên tôn trong lời đồn?

Sự căng thẳng khi sắp khai chiến cũng không thể ngăn được tầm mắt đánh giá của bọn họ.

Những ánh mắt hoặc là choáng ngợp hoặc là tìm tòi đó rơi vào người Kiêm Trúc, chưa được mấy hơi đã thấy trước mắt loáng lên một ánh bạc. Hoài Vọng nghiêng người che đi Kiêm Trúc bên cạnh, ngăn cách ánh mắt của bọn họ.

Mọi người mau chóng dời tầm mắt đi, thầm chép miệng trong lòng: Xem ra không phải là lời đồn, trông dáng vẻ che chở của Tiên tôn như thế, e là dư tình chưa dứt…

Kiêm Trúc chú ý tới động tác của người nào đó, nở nụ cười nói, “Hoài Vọng, tập trung.”

Đôi môi đang mím chặt đó khẽ mấp máy, như định nói gì nhưng vướng bởi tình cảnh hiện tại nên đành dằn xuống. Hoài Vọng nhẹ giọng “ừm” một tiếng, “Ngươi đi qua bên kia trước đi.”

“Được.” Kiêm Trúc đáp lại, quay đầu chợt đối diện với một ánh mắt hiền hòa. Ánh mắt này như đã từng thấy ở đâu đó, nhưng thiền ý trong đó càng sâu sắc hơn. Y bước đi tới lập chưởng thi lễ một cái, “Khư Tịnh Đại sư.”

Mỗi nếp nhăn trên mặt Khư Tịnh khi cười lên dường như đều tỏa ra Phật quang, hôm nay có một trăm lẻ tám vị hòa thượng của Vạn Phật Tông đến, Thầm Thù cũng đứng ngay bên, cùng Khư Tịnh lập chưởng với y, Kiêm Trúc thí chủ.”

Kiêm Trúc cứ có cảm giác trong ánh mắt của Khư Tịnh đầy chế giễu, “Đại sư có gì chỉ giáo?”

“Không dám chỉ giáo, kính nể đơn thuần mà thôi.”

Hình như cảm nhận được nỗi nghi hoặc của Kiêm Trúc, Khư Tịnh nói một tiếng phật hiệu, cười híp mắt không nói gì nữa. Kiêm Trúc bèn chuyển hướng sang Thầm Thù phía sau ông, Thầm Thù khẽ cười, “A di đà phật~”

Y dời tầm mắt, xem ra cái đức hạnh này của Vạn Phật Tông là kế thứa cả dòng.



Tất cả mọi người đến từ các tông môn khác nhau đi theo tới đây đều biết hôm nay Hoài Vọng sắp đột phá kỳ Phi thăng, lần này đến cũng vì muốn làm người hộ pháp, giúp hắn thuận lợi độ kiếp chiến thắng Thiên đạo.

Trong lúc mọi người đang chờ đợi, cơn gió siết nổi lên trên mặt đầm.

Khí thế hùng hồn như một dãy núi nguy nga ầm ầm bay lên từ phía sau Hoài Vọng! Linh lực bị hắn tận lực áp chế ngay lúc này đây đón gió táp từ chân trời thởi đến, thỏa sức tăng vọt.

Ngoại sam màu bạc tung bay, tất cả mọi người thấy thế nhanh chóng tản ra, lấy Bồng Lai dẫn đầu bốn phương khởi trận, chuẩn bị hộ pháp cho Hoài Vọng.

Vạn Phật tông bê ra một tòa tháp chín tầng hàng yêu phục ma, tăng bào ố vàng theo gió phấp phới theo gió, kim quang xuất hiện bao phủ xung quanh.

Kiêm Trúc đứng bên, đáy mắt soi rọi bóng người thẳng tắp của Hoài Vọng.

Màn sương đen dày của Thiên đạo trên đỉnh đầu thoáng bắt đầu khởi động, trong mắt mọi người thấy đó lại là sợ hãi, là chiến ý, nhưng y biết đây là cơn kích động của Thiên đạo khi âm mưu sắp được như ý.

“Rào ——” Mái tóc bạc bay tán loạn, cuối cùng tu vi đang tăng vọt lên kia cũng tiếp xúc được đến tầng bình cảnh cao nhất.

Linh lực từ khắp nơi không ngừng liên tục tràn vào trong cơ thể Hoài Vọng, thu hút tầng mây trên đầu áp sát đến vị trí của hắn.

Mây đen sền sệt như mực xoáy cuộn tích tụ xoay quanh trên đỉnh đầu, lấy Thiên đạo làm trung tâm hình thành một lốc xoáy khổng lồ. Có thể mơ hồ nhìn thấy lôi kiếp màu vàng bên thành hình trong đó, cánh tay Hoài Vọng lú ra khỏi ống tay áo hiện lên hoa văn chìm màu vàng nhạt.

Nếu như lúc này Kiêm Trúc tới gần, y chắc chắn sẽ nhận ra hoa văn chìm đó vô cùng giống với đạo hạnh Hoài Vọng điêu khắc trong dây cột tóc của y. Chỉ khác có điều là trong hoa văn chìm màu vàng đó ẩn chứa năng lượng lớn hơn —— thường gọi là “quy tắc”.

Khi màu vàng của hoa vàng càng lúc càng đậm dần lên, cạch! trong khoảnh khắc ngưng tụ thành hình.

Linh lực tuôn trào như điên ngưng lại, Hoài Vọng ngước mắt, vầng sáng quanh thân trông chẳng khác nào thần linh.

Kiêm Trúc giật mình trong lòng, tất cả mọi người ở đây nín thở.

Rốt cuộc thì vào thời khắc này tu vi của Hoài Vọng đã phá tan điểm giới hạn Phi thăng.

“Ha ha ha ha ha ha…!” Tiếng cười gằn tùy tiện tùy ý đột nhiên vang ra từ vòng xoáy trên đỉnh đầu.

Thiên đạo như vẫn luôn kiềm nén chờ Hoài Vọng bước vào cạm bẫy, nín đến bây giờ được như ý muốn rồi, nên không che giấu mục đích của mình nữa, “Hoài Vọng, ngươi cho rằng bước vào Phi thăng là có thể đánh bại ta?”

Bầu không khí giữa mọi người trong bốn vòng hộ pháp nháy mắt ngưng đọng. Như là cảm nhận được sự căng thẳng của bọn họ, Thiên đạo lên tiếng nói từ trong lốc xoáy cuồn cuộn vang lên tiếng sấm rền.

Tiếng nói căm phẫn song khó nén được niềm vui, “Hoài Vọng, ngươi có nhớ đây là nơi nào không? Tây cảnh Cửu Châu, năm đó ngươi và ta cũng quyết chiến ở chỗ này, ta chỉ sơ sẩy một cái đã bị ngươi phong ấn dưới Kiêm Sơn, phong một lần trăm năm.”

Hoài Vọng nhìn về phía Thiên đạo không nói gì, một tay nắm chặt chuôi kiếm Vấn Nhàn.

Thiên đạo lại như là chắc thắng, vừa hay thừa dịp mọi người đang ở bèn vạch bức màn che cho buổi diễn đã chuẩn bị tỉ mỉ của mình.

“Hôm nay để cho các ngươi nhìn xem, ta sẽ sống lại như thế nào!”

Mấy câu vừa dứt tiếng, mọi người nhìn nhau nghi ngờ không thôi, thấp thỏm trong lòng, không biết suy cho cùng thì lời của Thiên đạo bên là có ý gì. Bọn họ không thể tìm chứng thực từ chỗ của Hoài Vọng, vội vàng nhìn  Kiêm Trúc bên. Lại thấy sắc mặt của ai kia vẫn như bình thường, không có chút rung động nào.

Kiêm Trúc cụp mắt, che đi ý cười khẽ.

Thiên đạo có thể vui vẻ tiếp nhận Hoài Vọng quyết định thời gian địa điểm, còn để mặc cho hắn dẫn những người có tu vi cao thâm từ các tông môn khác đến hộ pháp, là vì “cảm giác trang trọng” trong thời khắc này——

Để Hoài Vọng bị hắn ta dung hợp ngay dưới mắt của tất cả mọi người.

Để cho người căm hận hắn ta đến chứng kiến quá trình sống lại của hắn ta trọn vẹn!

Trong ao đầm, tay áo Hoài Vọng bị gió thổi phất lên, Vấn Nhàn chỉ lên trời đáy mắt không giấu được sát ý sắc lạnh.

Thiên đạo cười lạnh một tiếng, “Ha, trước khi giết ta,thử xem ngươi có nhận nổi món quà lớn này của ta hay không.”

Nói xong, khói đen trong nháy mắt ẩn vào mây đen sau lưng. Lôi kiếp vào thế đã lâu như một con mãng xà vĩ đại, cuốn theo điện quang hỏa thạch đáp thẳng xuống Hoài Vọng, đúng là cưỡng ép của hắn vào kỳ Phi thăng!

“Ầm ầm ——” Một tiếng vang thật lớn, nương theo tiếng cười gằn “ha ha ha” khàn khàn  của Thiên đạo trên đỉnh đầu.

Ngay khi một tia thiên lôi bổ về phía Hoài Vọng, trên đầm lầy trống trải bỗng nhiên lóe lên hàn quang.

Thanh kiếm Sơn Hà dài mảnh xé ngang bầu trời hiện thân, thân kiếm vuông góc đâm xuống lòng đất, đầu kiếm nhắm khoảng không trên đỉnh.

“Rẹt——” Thiên lôi từ bên trên đánh xuống nửa đường bị cưỡng ép nắm kéo đi vào đầu kiếm, lập tức dọc theo thân kiếm lan thẳng khắp mặt đất Cửu Châu bao la bát ngát.



《 Kỳ xảo bách công》 có ghi chép: Xưa kia có một thứ bằng kim loại dài nhỏ, chống lên tròi có thể dẫn sấm sét, rất giống trường kiếm phá quang, gọi là “cột thu lôi”.

Giờ khắc này, Sơn Hà kiếm hóa thành cột thu lôi đứng sững giữa đất trời hỗn độn, thu nạp hết thiên lôi hết sức đáng sợ vào trong mình, không để nó đến gần bên cạnh Hoài Vọng nửa bước.

Nhất thời tiếng sấm ầm ầm vang vọng, điện quang vàng ròng dày như một lưới vàng, từng đợt vụt sáng như làm rối loạn từng tấc đất, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, căm hận cũng sinh.

Mà Hoài Vọng đã nâng kiếm thẳng người lên lên, bóng lưng màu bạc phá tan khung trời! Trường dạ chung minh.