Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 100




Lạc Trầm Dương dẫn đường phía trước, Kiêm Trúc đi sau lưng hắn cách một bước. Trong lúc đi hai người thi thoảng qua lại đôi câu, bầu không khí không có gì là khó xử.

Lúc này đêm đã khuya, còn một nén nhang nữa là đến giờ các đệ tử đả tọa đi ngủ.

Ánh đèn trên những ngọn núi xung quanh dần tắt, ngoại trừ các đệ tử tuần tra ban đêm xách đèn lồng đi qua trên con đường nhỏ, trong Lâm Viễn tông chẳng có bao nhiêu tiếng người.

Kiêm Trúc đi theo Lạc Trầm Dương vòng qua Càn Uyên phong, đi sâu hơn nữa là sau núi, nơi ít có người ghé qua.

Ở đây hẻo lánh nhưng với tu vi của hai người thì đi qua đến chỉ trong khoảnh khắc. Bụi cỏ dưới chân bị vạt áo lướt qua, phát ra âm thanh xột xoạt xột xoạt, Kiêm Trúc đảo mắt nhìn quanh.

Y cũng chẳng xa lạ gì với nơi này.

Lần trước tìm phù trận y và Hoài Vọng cũng đã từng đến đây —— nơi này là cấm địa của Lâm Viễn tông.

Mi mắt cụp xuống, Kiêm Trúc như vô ý hỏi, “Sư huynh, đây là đâu vậy, không phải bảo muốn nói chuyện sao?”

Bước chân Lạc Trầm Dương không ngừng lại, giọng nói dịu dàng vang lên từ phía trước, “Là chỗ các chưởng môn kế nhiệm nghị sự, còn lưu giữ rất nhiều tư liệu. Có một số việc ta đắn đo khó quyết định, nên muốn nhờ sư đệ tham khảo giúp ta một chút.”

“Thì ra là vậy.”

Kiêm Trúc gật đầu không lên tiếng nữa. Thoạt nhìn thì sự vụ trong môn phái đúng là đã bàn giao hết toàn bộ cho Lạc Trầm Dương, đến ngay cả việc chỉ có chưởng môn kế nhiệm mới được vào cấm địa cũng cho hắn biết.



Chỉ qua vài bước hai người đã đến ngoài cấm địa.

Nói là cấm địa, nhưng thực ra nhìn từ bên ngoài cũng không có nguy hiểm. Một cánh cửa đồng được mở trên vách núi phía trước, dây mây chiếm giữ trên mặt cửa, Lạc Trầm Dương giơ tay lên không biết niệm câu gì, vòng sắt rỉ sét rung lên rũ xuống một nắm bụi.

Kiêm Trúc ôm tay áo đứng sau hắn, “Nên trùng tu lại thôi, dầu gì cũng là nơi chưởng môn kế nhiệm nghị sự.”

“…” Bàn tay thi pháp hơi ngưng lại, Lạc Trầm Dương đáp một tiếng. Kế đó một trận pháp nổi lên bên trên cánh cửa trước mặt, cửa đồng “cọt kẹt” từ từ mở ra, bên trong là một màu đen kịt, không thấy rõ khung cảnh.

“Đi theo ta, sư đệ.”

Hắn nói rồi bước vào cửa trước, Kiêm Trúc cũng thong dong đi vào theo.

Vừa bước qua cửa, cửa đồng lập tức “rầm” một tiếng đóng lại sau lưng.

Cảnh tượng trước mắt thay đổi mở rộng ra, hai người đang đứng trên rìa vách đá, sau lưng là vách núi cao chót vót. Mặt phẳng dưới chân chỉ rộng bằng ba bước dài, đi lên trước nữa là vực sâu vô tận, bên dưới vách núi đen ngòm, như một con mãnh thú hung hãn mở cái mồm đầy máu của nó ra.

Kiêm Trúc quay đầu nhìn về phía Lạc Trầm Dương, hơi giấu vẻ mặt lại, “Chưởng môn kế nhiệm có sở thích thú vị thế à?”

Có làn gió vụt lên từ đáy vực rót vào ống tay áo của hai người, cách xa một bước, Lạc Trầm Dương thẳng người nhìn qunah, vẻ mặt không còn ôn hòa thoải mái như trước đó nữa.

Hắn không trả lời câu hỏi của Kiêm Trúc, mà nói, “Sư đệ, sư tôn đã quyết định ta là chưởng môn tiếp theo, bàn về thiên tư, tu vi, địa vị, ta không kém bất kì ai.”

“Sư huynh như thế nào, không có liên quan gì với ta.” Kiêm Trúc bình tĩnh đáp.

Lạc Trầm Dương nghe vậy kích động trong lòng, bước một bước về phía y. Khoảng cách giữa cả hai thoắt cái rút ngắn lại, Lạc Trầm Dương cao hơn y nửa cái đầu, giờ đây cụp mắt nhìn xuống, mi mắt đổ xuống thành một vòng bóng râm.

“Đệ thật sự không hề quan tâm?”

“Ta nghĩ là hôm ấy đã nói rõ với sư huynh rồi.” Kiêm Trúc đối diện với cảm xúc trong đáy mắt hắn, “Trong lòng ta có chốn về, cũng đã có đạo lữ.”

Trong con ngươi màu nâu đậm nổi lên chút máu máu. Kiêm Trúc quay đầu muốn đi, vừa bước được hai bước, phía sau hốt nhiên vang lên một tiếng cười, “Ha.”

Kế đó một luồng sức mạnh ập đến từ sau lưng —— đùng! Trước mắt loáng một cái, Kiêm Trúc bị uy thế bất ngờ trào ra đẩy vào vách đá chót vót bên cạnh.

Y ngước mắt là thân hình gần trong gang tấc của Lạc Trầm Dương, hai tay hắn chống bên người y, vây kín y trên vách đá không nhúc nhích được.

Theo lý mà nói, với tu vi kỳ Đại Thừa của y thì ngoại trừ Hoài Vọng ra không ai có thể ngăn được y, nhưng ở trong cấm địa được xem như là một cái tiểu thế giới, sau khi được giao cho Lạc Trầm Dương sẽ chịu ảnh hưởng bởi suy nghĩ chủ quan của hắn, có điều thì như thế cũng không trở thành áp chế vượt hai cảnh giới với y được.

Kiêm Trúc cười khẽ, “Sư huynh, làm gì vậy?”

Đáy mắt Lạc Trầm Dương đỏ thẫm, như biển máu cuồn cuộn, tưởng như có thứ gì đó muốn vùng khỏi trói buộc nhưng lại bị cản lại một cách khó khăn, “Sư đệ, ta không kém ngươi, cũng không kém bất kì ai.”



Luồng uy thế đó đè trước ngực, Kiêm Trúc cảm nhận rất rõ ràng, “Còn phải nói nữa sao, huynh là nhất rồi.”

Lạc Trầm Dương, “…”

Như không thể chấp nhận được thái độ tùy ý đó của y, bàn tay Lạc Trầm Dương đang chống bên người y phút chốc nắm chặt lại, đá núi bên dưới bị móc rơi xuống một góc, sinh ra vết nứt như mai rùa, “Vậy tại sao đệ lại không ngó ngàng!”

Hắn nhìn thẳng vào Kiêm Trúc, đây là lần đầu tiên hai người cách nhau gần đến thế.

Mắt mày đẹp đẽ đó đập vào trong mắt hắn, Lạc Trầm Dương không khỏi nhớ lại lời mà vị “đại năng” trong truyền thừa thượng cổ đó nói với mình: “Mang Kiêm Trúc đi, mang đến một nơi mà không ai có thể đến được, nơi đó chỉ có hai người các ngươi, rồi y sẽ chỉ thuộc về một mình ngươi.”

Ban đầu hắn hết sức knh hĩa, giáo dục tiếp thu được mấy chục năm qua khiến hắn không thể làm được việc điên cuồng như vậy, nhưng giọng nói đó ngày ngày đêm đêm vang lên, ngay cả trong mơ cũng không quên khiêu khích thần kinh của hắn.

—— vậy không bằng thử một lần?

Một khi suy nghĩ đó đã xuất hiện rồi, không còn cách nào ngăn được nữa, thúc đẩy lên men bành trướng trong hắn, chiếm cứ hết tất cả nhân nghĩa lễ trí.

“Sư đệ, Kiêm Trúc…” Trong mắt Lạc Trầm Dương hiện lên chút si mê, hơi thở nóng rực phả xuống, “Vì ngươi ta liều mạng tu luyện, trở thành người được vạn chúng kính ngưỡng, nhưng ngươi thật sự không rung động chút nào sao?”

Kiêm Trúc nhìn đồng tử đã nhuốm nửa màu máu của hắn, vẻ mặt không đổi, “Sư huynh, huynh không phải là vì ta.”

“Sao lại không phải!” Vách đá sau lưng rơi thêm mấy viên đá vụn.

“Ta đã nói từ lâu rồi, tu vi không phải là tất cả.”

“Ngươi chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.”

Kiêm Trúc bỗng nhiên nở nụ cười, “Huynh xem, huynh nói thích ta, nhưng lại chưa bao giờ tin lời ta nói.”

Vì mình hay vì người, khác biệt chỉ có lấy ý muốn của ai làm trung tâm.

Trong mắt Lạc Trầm Dương chỉ nhìn thấy thứ hắn muốn nhìn, chỉ truy tìm thứ hắn muốn truy tìm. Chấp niệm của hắn đối với địa vị và tu vi quá sâu, cũng tự biết không nên như thế, thế là quyết định lừa mình dối người, lấy ái mộ xem như tấm màn ngăn cuối cùng.

Dứt lời, người đối diện bỗng im lặng.

Những lời đó không đầy đủ hoàn toàn, song ẩn ý trong đó lại tỏ tường trong lòng. Nó như một thanh dao sắc bén trong veo, phản chiếu tư dục bị bao bọc trong cái gọi là “luyến mộ” của Lạc Trầm Dương một cách rõ ràng.

Lồng ngực Lạc Trầm Dương hơi phập phồng.

Ngay khoảnh khắc hắn dao động, một dòng lực đẩy truyền đến từ trước mặt, “A!”

Hắn bất ngờ bước lùi lại hai bước, nhìn thấy Kiêm Trúc trước đó đang bị áp chế hoàn toàn trên vách đá đã thoát khỏi cầm cố, vỗ vỗ tay áo ngước mắt lên, “Trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, lương thiện như ta đây còn rơi vào tầng lớp bóc lột, huống chi là truyền thừa lai lịch chẳng rõ. Ta khuyên sư huynh vẫn nên nhanh chóng từ bỏ, trở về tạ tội với chưởng môn.”

Con ngươi thu nhỏ lại, Lạc Trầm Dương bật thốt lên, “Sao ngươi biết chuyện truyền thừa!”



Kiêm Trúc không trả lời thẳng, chỉ nói, “Huynh xem, trọng điểm của huynh vẫn chỉ nằm ở truyền thừa, chứ không phải ta bị trở thành tầng lớp bóc lột.”

Bên nào nặng bên nào nhẹ, tức khắc rõ ràng.

Lạc Trầm Dương, “…”

Kiêm Trúc thấy hắn không nói gì, lại từ tốn mở miệng, “Truyền thừa đó chẳng qua chỉ là một âm mưu, là do Thiên…”

Lời còn chưa dứt, một thanh lợi kiếm bỗng đảo qua trước mặt cắt ngang lời nói của y! Xoát —— hàn quang lạnh lẽo, hai người cách nhau không xa, mũi kiếm gần như suýt soát lướt qua chóp mũi Kiêm Trúc.

Y tức khắc tránh đi, vỏ kiếm dựng đứng lên “loảng xoảng” chắn trước người.

Phía đối diện, tim Lạc Trầm Dương đập lên thình thịch, con ngươi gần như bị màu màu ăn mòn, nửa là sáng trong, nửa là vẩn đục. Hắn ngạc nhiên luống cuống nhìn trân trân bàn tay đang cầm kiếm hướng về Kiêm Trúc của mình, “Ta… sư đệ, ta không có…”

Vẻ mặt Kiêm Trúc hơi thu lại, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

—— cuối cùng cũng dụ Thiên đạo ra được.

Không thì với cái tính lười được là lười tới của y, thì tất nhiên đã không nói nhảm nhiều như vậy rồi.

Vỏ kiếm xoay một cái trong lòng bàn tay, Kiêm Trúc cười cười với Lạc Trầm Dương đang dần dần bị sắc đỏ tươi bao trùm màu mắt trước mặt mình, “Đến đây đi, Thiên đạo.”

Xoạt!

Bên cạnh vách núi ba bước, hai bóng người chớp mắt đụng vào nhau, vỏ kiếm đối đầu lợi kiếm.

Kiêm Trúc là kỳ Đại Thừa thực thụ, còn “Lạc Trầm Dương” dưới hai sự bổ trợ của Thiên đạo và cấm địa, cũng tạm thời không rơi vào thế hạ phong.

Lưỡi kiếm sắc mang theo sát ý khiếp người, trong lúc ra tay toàn là sát chiêu. Những lần trước Thiên đạo đều chỉ hóa hình, sức mạnh bị hạn chế, nhưng bây giờ hắn ta bám vào người Lạc Trầm Dương, cơ thể chân thực góp phần giúp sức mạnh được phát huy lớn hơn nữa.

“Ngươi biết ta sẽ xuất hiện?” Giọng nói khàn khàn vang lên trong lúc đánh nhau.

Ầm! Vách núi sau lưng bị đục thủng bằng một đòn, một khối đá tảng lớn sụp xuống, rơi xuống vực sâu vạn trượng cách mấy bước. Kiêm Trúc nghiêng người né đi, thanh y vút qua tạo thành một bóng trong lúc tảng đá rơi xuống, y nhếch môi cười khẽ, “Không thì lại phí công ngươi dẫn ta đến nơi không người này.”

Từ đầu y đã cảm thấy điều khác thường trong hành động của Lạc Trầm Dương.

Chân trước Hoài Vọng vừa rời đi, chân sau Lạc Trầm Dương đã tìm tới —— hiểu rõ hành tung của Hoài Vọng như vậy, ngoại trừ Thiên đạo vẫn luôn ngủ đông trong bóng tối ra thì y không nghĩ ra được ai nữa.

Huống chi cho dù Lạc Trầm Dương quá mức chấp nhất với tu vi, nhưng không đến nỗi phát điên như thế này, tự ý đưa y vào cấm địa. Trừ khi bị người khác điều khiển, hoặc là… phụ thân đoạt xá.

“Ồ, ta đánh giá thấp ngươi rồi.” Thuật pháp từ bốn phương ùn ùn kéo đến vây quanh, nhưng lại bị vỏ kiếm quét qua chặn đứt, “Nhưng biết thì sao chứ, chẳng phải ngươi vẫn đến hay sao.”



Một thuật pháp đánh úp về phía Kiêm Trúc từ một góc độ xảo quyệt, ngay khi sắp trúng y thì đột ngột bị cắt ngang.

Hành động của Lạc Trầm Dương như chợt đình trệ, màu máu trong mắt nhạt đi nửa phần, đấu tranh và kinh sợ nổi lên, “Sao ngươi lại giết y!”

Câu đó hắn hỏi  Thiên đạo, nhưng trả lời hắn chỉ có một tiếng cười lạnh trong thức hải.

Kiêm Trúc thấy thần trí Lạc Trầm Dương vẫn chưa bị ăn mòn hoàn toàn, ném một trận pháp phòng hộ ngăn cách giữa hai người, giọng nói man mát như dòng suối lạnh cọ rửa lên thức hải hỗn độn của Lạc Trầm Dương.

“Ta đã bảo đây là một âm mưu từ lâu rồi, giờ từ bỏ truyền thừa vẫn còn kịp.”

“Muộn rồi.” Giọng nói khàn khàn vang lên, Thiên đạo lần thứ hai chiếm cứ thân thể tấn công về phía tấm chắn.

Kiêm Trúc quay đầu liếc nhìn cửa đồng sau lưng, tiếp tục giơ vỏ kiếm lên đón chiêu.



Loảng xoảng —— lại một đòn nữa.

Vỏ kiếm tuột ra khỏi tay vẽ thành hai vòng tròn giữa không trung “véo” cái cắm vào trong núi đá.

Mũi kiếm chỉa về phía Kiêm Trúc, “Ngươi thua rồi.”

Kiêm Trúc đứng tại chỗ không động đậy, tư thái thản nhiên như người đang bị Thiên đạo chỉ vào mệnh môn không phải là mình vậy. Thiên đạo ghét nhất là điệu bộ đó của y, nâng kiếm lên muốn đâm, rồi lại “ặc” một tiếng dừng tay lại.

“Sư đệ…”

Nửa thần trí thuộc về Lạc Trầm Dương còn trong trí óc hòng muốn đoạt lại quyền tự chủ, lúc này cuối cùng hắn cũng hiểu được bị lợi dụng.

Thiên đạo lấy việc “tăng cao tu vi”, “có được Kiêm Trúc” làm mồi nhử dụ hắn mắc câu, đến cùng chẳng những muốn cướp cơ thể hắn, mà còn muốn giết Kiêm Trúc.

Một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, thân thể một lần nữa rơi vào trong tay Thiên đạo, mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào lồng ngực Kiêm Trúc thì —— đùng!

Cửa đồng sau lừng đột ngột mở toang ra từ bên ngoài, linh lực sôi trào mãnh liệt cuồn cuộn như sóng biển, trong thoáng chốc đẩy Lạc Trầm Dương ra.

Tay áo rộng màu bạc bao trùm, Kiêm Trúc được ôm trọn vào một lồng ngực. Thanh kiếm Vấn Nhàn “leng keng” quét bật kiếm thế quỷ quyệt phía trước, tiếng vang ầm ĩ vọt đến từ đằng sau.

“Đại sư huynh!”

“Sư đệ, đệ không sao chứ?”

“Kiêm Trúc Tiên quân!”

Rất nhiều đệ tử Lâm Viễn chạy tới, nhìn hình ảnh trước mắt thì cả kinh nhôn nhao dừng bước tại chỗ,

Đại sư huynh ôn hòa rộng lượng trong lòng bọn họ từ trước đến nay lúc này tóc tai tán loạn, hai mắt đỏ đậm, đang cầm kiếm đối diện với tiểu sư đệ cũ của bọn họ —— nào còn chút gì quen thuộc của ngày xưa?

“…đại sư huynh bị sao thế?”

“Hẳn là bị đoạt xá.”

“Hoặc là Tà linh quấy phá, thần trí bị đầu độc?”

Không bận tâm đến những nghị luận dồn dập truyền đến xung quanh, Hoài Vọng ôm Kiêm Trúc từ đằng sau, trong căng thẳng khó nén được cáu giận, “Sao không tránh.”

“Thử sức mạnh ý chí của người khác.” Kiêm Trúc vừa dứt tiếng bị Hoài Vọng nhéo một cái bên eo, bèn bổ sung, “Huống hồ ta biết ngươi đã đến rồi.”

Sức lực thả lỏng, sắc mặt Hoài Vọng hơi dịu xuống, một lần nữa nhìn về phía trước.

Lạc Trầm Dương cầm kiếm nhìn thẳng hai con người dáng vẻ thân mật đó, xoáy máu cuồn cuộn trong đáy mắt.

Chỗ đang đứng không lớn, ba mươi sáu người đệ tử Lâm Viễn tông đến. Hoài Vọng kéo Kiêm Trúc ra sau lưng mình, một tay còn lại vung lên, cấm địa ngăn cách với bên ngoài mở ra hoàn toàn, để tất cả mọi người tiến vào.

Vẻ mặt Lạc Trầm Dương ngạc nhiên, “Sao ngươi có thể mở cấm địa ra được?”

“Sao không được.” Vấn Nhàn chỉ một cái, sắc lạnh như tuyết, “Lâm Viễn vốn là bản tôn sáng lập.”

Kiếm pháp Thương Sơn của Hoài Vọng có tác dụng áp chế đối với Thiên đạo, cộng thêm quyền kiểm soát của cấm địa trở về tay hắn, trận đối chiến này không đến một chén trà đã có kết quả.

Bên cạnh vách núi, Lạc Trầm Dương quỳ một chân trên đất, không còn chút sức chống chịu nào nữa, cách đỉnh đầu nửa thước là mũi kiếm Vấn Nhàn.

Kiêm Trúc đứng bên, vỏ kiếm đã về trong tay y.

Hoài Vọng cúi đầu liếc mắt nhìn người trước mặt một cái, tay áo bào vung lên, mắt thấy ánh kiếm sắp rơi hạ xuống ——

“Tiên tôn!” Phía sau đột nhiên có tiếng kêu vang lên, người mở miệng thì ra là Hà sư huynh.

Hắn nhìn các đệ tử quanh mình hai ba lần, tuy có chần chờ, nhưng vẫn bước lên trước ôm quyền xin phép, “Lần này đại sư huynh phạm lỗi lớn, lẽ ra nên bị trừng phạt nặng. Nhưng thần trí của huynh vẫn chưa bị ăn mòn hoàn toàn,

Hắn bên cạnh người mấy tên đệ tử đối diện nhị ba, tuy có chần chờ, nhưng vẫn là đi lên trước ôm quyền xin chỉ thị, “Lần này đại sư huynh phạm lỗi lớn, lẽ ra nên trọng trách. Nhưng hắn thần trí hoàn chưa hoàn toàn bị ăn mòn, đệ tử cầu xin Tiên tôn kiếm hạ lưu nhân!”

Hà sư huynh, “Tầng thứ sáu trong kiếm pháp Lâm Viễn có thể minh thần trấn ma, cầu xin Tiên tôn cho các đệ tử thử một lần.”

Mấy chục các đệ tử còn lại cũng rối rít xin tha, “Xin Tiên tôn cho sư huynh một cơ hội trở về chính đạo, nếu như thất bại… tùy ỳ xử trí!”

Ba mươi sáu thanh kiếm dài xoay ngược lại trong hai tay, mũi kiếm vuông góc với đường chân trời. Y phục đệ tử màu xanh biếc bay phần phật trong gió đêm, hình vẽ đôi cá Âm Dương sau lưng do động tác khom lưng chờ lệnh chỉnh tề như một ánh vào trong mắt.

Hoài Vọng nhìn bọn họ mấy hơi, chậm rãi thu hồi Vấn Nhàn, “Chỉ có một cơ hội.”

Các đệ tử nghe vậy hân hoan ngẩng đầu, “Đa tạ Tiên tôn!”



Trên vực sâu, ba mươi sáu bóng người đứng lơ lửng trên không, bao vây Lạc Trầm Dương bên trong. Gió thổi qua sườn núi, kiếm thế lên.

Kiêm Trúc và Hoài Vọng đều lui qua một bên, nhìn về các đệ tử trong kiếm trận Lâm Viễn tông.

“Suy cho cùng thì vẫn là tâm tính thiếu niên.” Kiêm Trúc nói xong lại cười khẽ, “Nhưng tâm tính thiếu niên cũng không phải là chuyện xấu.”

Có lẽ thế đạo sẽ dạy cho con người trở nên phức tạp, song lương thiện chưa trải đời nhiều không đáng bị xóa bỏ một cách dễ dàng.

Trước đó bọn họ còn xin cho một người mới quen biết không lâu như y, càng đừng chi người trước mắt là đại sư huynh chung đụng nhiều năm. Trong lòng bọn họ Lạc Trầm Dương luôn luôn dịu dàng lễ độ, tất nhiên mọi người không muốn tùy tiện bỏ mặc.

Ánh mắt Hoài Vọng chuyển sang ba mươi sáu ánh kiếm chỉnh tề phía trước, thu gọn từng chiêu từng thức đó vào đáy mắt.

Kiêm Trúc liếc mắt nhìn hắn, “Có lẽ bọn họ tưởng ngươi định giết Lạc Trầm Dương.”

“Ừm.” Hoài Vọng biết, nhưng không giải thích.

Chỉ có một cơ hội để giết chết Thiên Đạo, nếu muốn kiếp pháp năm đó còn có hiệu quả với hắn ta giống như lúc trước hay không thì vẫn phải thử một lần trước đã.

Lần này Thiên đạo hiện thân, lấy Lạc Trầm Dương để ký gửi, mà kiếm trận trừ ma của Lâm Viễn tông đúng lúc xuất phát từ kiếm pháp do Hoài Vọng sáng tạo —— vừa khéo dùng để thăm dò xem nó có thể trấn áp Thiên đạo không.

Ánh kiếm trong trận đan thành một tấm thiên la địa võng, bao vây Lạc Trầm Dương ở chính giữa, từng dòng từng dòng sương đỏ tươi khói đen “xì… xì…” bốc lên sau lưng hắn.

Khi ánh kiếm ngày một dày đặc chói lóa, tất cả khói đen biến thành bụi.

Gánh nặng trong lòng Kiêm Trúc phút chốc được giải tỏa, có vẻ là khả thi rồi.

Mấy chục bóng người con ráo kiên cường giữa không trung đập vào trong mắt, Kiêm Trúc ôm tay áo cười nhẹ hỏi, “Đây là ý nguyện ban đầu của ngươi khi sáng lập Lâm Viễn sao?”

Quang ảnh của kiếm trận vùn vụt, hiểm họa không nơi ẩn mình.

Hoài Vọng “ừm” một tiếng, “Đúng vậy.”



Lúc này đêm đã sâu, ngoài cấm địa đang có mưa phùn. Cấm địa mở toang có vài hạt mưa bụi bay vào, lấm ta lấm tấm.

Trận mưa đầu tiên sau khi vào thu xua tan khô hanh trong không khí, nước mưa man mát cọ rửa cành lá thân cây giữa núi rừng.

Bên trong cấm địa, ba mươi sáu bóng người màu xanh biếc đứng hướng tâm, một kiếm chém vào ma chướng.

Ở ngoài cấm địa, Văn Tâm Các ngay chính giữa ngọn núi phía trước Lâm Viễn tông bị bao phủ trong màn mưa, nước mưa tí ta tí tách theo mái hiên rơi xuống không ngớt.

Nước mưa thấm ướt ngói úp, sâu cạn loang lổ song vẫn có thể nhìn thấy được bốn chữ dưới nét bút sắc bén, mạnh mẽ và thô sần:

Lâm Viễn tế thế.