Đúng 7 giờ tối, sau những lời phát biểu vô vị của thầy hiệu trưởng thì cuối cùng cũng bắt đầu khai tiệc bằng những trận pháo hoa quy mô nhỏ.
An Hạ và Minh Yên đều đã biệt tăm biệt tích từ bao giờ. Một mình cô trong bộ váy đỏ chỉ biết đi vòng quanh sân trường, hít thở khí trời. Bỗng một bàn tay nắm lấy cổ tay của cô.
Dù ngoài trời có chút hơi tối, nhưng mùi hương và hơi thở quen thuộc khiến cô không thể nhận nhầm được - là Đình Thiên. Anh kéo cô tới bên khu đài phun nước phía sau trường.
Do khoảng cách chiều cao nên anh giống như đi tản bộ, còn cô thì lại chật vật đuổi theo sau. Tới nơi, anh rút ra một cái khăn tay, lau sạch thành đài phun nước, rồi sau đó lịch sự mời cô ngồi xuống.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, nước da trắng trẻo, mái tóc đen thẳng cùng bộ váy đỏ đã biến cô bé ngây thơ trong trí nhớ của anh thành một thiếu nữ hút hồn người khác.
“Em càng lớn càng xinh đẹp”
Kéo cô nửa buổi tới giờ không nói một lời nào, vậy mà lời đầu tiên thốt ra lại là khen cô. Vẫn trong bộ dạng như vậy, gương mặt góc cạnh nghiêm túc hiếm khi có chút biểu cảm nào thì hôm nay cơ mặt anh lại có chút thả lỏng, khoé miệng có chút nhếch lên.
Bình thường màu sắc quần áo anh quanh năm chẳng có nổi màu nào ngoài đen, hôm nay cũng vậy nhưng nhìn anh trong bộ vest đen lại cho cô cảm giác mới lạ, cảm giác trưởng thành, có thể tùy ý dựa dẫm vào.
“Thầy cũng vậy mà”
“Môi trường đại học thế nào? Đã quen với thành phố này chưa?”
Anh vẫn luôn như vậy, cách nói chuyện chẳng khác nào một vi trưởng bối đang hỏi thăm con cháu mình vậy.
“Bạn cùng phòng rất tốt, thầy cô cũng không hung dữ như em tưởng tượng, nói chung là không đến nỗi tệ”
Bỗng anh nhíu mày lại, tra hỏi cô:
“Có bạn nam nào thích em không?”
Cô trợn tròn mắt, câu hỏi này có vẻ hơi mang tính riêng tư quá không. Cô gật nhẹ vài cái rồi bật cười:
“Nhìn bọn họ có chút trẻ con nên em đều đã từ chối hết rồi”
Nghe được câu này, mi tâm anh cuối cùng cũng dãn ra một chút:
“Còn anh thế nào, có đủ chững chạc chứ?”
Một lần nữa, mắt cô lại đảo quanh người anh. Cô nửa đùa nửa thật:
“Đúng là chững chạc hơn, rất giống soái ca trong ngôn tình”
Anh đột nhiên đứng dậy, đến trước mặt cô:
“Vậy nếu là anh nói anh thích em thì sao? Em sẽ cho anh một cơ hội chứ”
Nếu nói rằng qua những cuộc đối thoại, những lần trò chuyện với anh mà không có chút cảm giác rung động thì là giả. Nhưng cô không chắc chắn là mình có tình cảm đặc biệt gì với anh không. Nếu có cũng chẳng muốn mở lòng ra, vì sợ tương lai sẽ thất vọng.
Cô ngay từ khi còn thơ bé đã không tin cái gì gọi là tình yêu. Bố mẹ cô vốn rất thương yêu nhau, nhưng sau khi kết hôn lại thường xuyên cãi nhau. Mẹ cô sinh cô xong thì mắc chứng trầm cảm sau sinh, không lâu sau đó thì hai người ly hôn.
Cô theo bố chuyển từ thủ đô đến thành phố mới, cũng là thành phố mà cô và anh đã gặp nhau. Bố cô vì muốn cô bằng bạn bằng bè nên đã kết hôn cùng với một người phụ nữ khác. Người đó hiện tại là mẹ cô, tuy không phải mẹ ruột nhưng bà còn tốt hơn mẹ ruột của cô nữa.
Được một thời gian thì bố cô ra nước ngoài làm việc, để cô ở lại cho mẹ chăm sóc. Có thể nói rằng mẹ đã dành nửa cuộc đời để chăm sóc cho cô, bà muốn dành thật nhiều thật nhiều tình thân cho cô, thay cho cả phần bố mẹ ruột cô.
Tất thảy những chuyện này đều là do thứ tình cảm không bền vững của bố mẹ ruột cô. Chính vì vậy nếu cô đã chấp nhận hẹn hò với ai đó thì cũng chắc chắn rằng sẽ kết hôn và sống tới đầu bạc răng long. Cô là người rất lý trí, nếu đã cảm thấy hai người không thể đi đến kết cục viên mãn, chỉ kéo dài 1-2 tháng rồi chia tay thì ngay từ đầu sẽ không đồng ý hẹn hò
Cô xem thường những ai ngoại tình, cờ bạc, bạo lực gia đình. Hiện thực không hề giống như trong phim điện ảnh, nhất là cô và anh chưa tiếp xúc quá lâu. Cô vẫn chưa quá an tâm về con người của anh:
“Thầy Thiên….”
Anh ngắt lời cô:
“Đây không phải trung tâm dạy thêm, đây là trường học nên em đừng gọi anh là thầy”
Cô vội đổi lại cách xưng hô:
“Đàn anh…”
“…..”
“Thật ra....”
Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng có chút khó xử của cô, anh đã biết 80% đáp án là gì rồi. Tuy nhiên, trời sinh anh đã sinh luôn bản chất cố chấp. Anh vẫn hy vọng rằng đáp án cô nói ra nằm ở 20% còn lại.
Lòng cô bây giờ rối bời, không biết nên nói gì cho phải. Những bạn nam trước kia đều là gửi thư tình cho cô, chưa có ai mạnh dạn dám đứng trước mặt cô nói thích cô như anh cả.
Thấy cô loay hoay mãi mà vẫn chưa cho anh được một đáp án hoàn chỉnh. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô:
“Em cứ từ từ về suy nghĩ thêm, nếu được thì gặp riêng anh, hoặc nhắn tin cho anh biết. Cũng trễ rồi, em nên về sớm đi”
Nói rồi anh sải chân bước đi, nhìn bóng dáng cao to lại có chút đơn độc của anh càng lúc càng xa, lòng cô cũng bất giác buồn theo. Cô nói to với anh:
“Anh Đình Thiên!”
Anh sửng sốt dừng chân, quay đầu lại. Cô mỉm cười với anh:
“Chú ý an toàn”
Anh cũng mỉm cười nói với cô:
“Chú ý an toàn”