Đã 5 giờ chiều, trong phòng làm việc cũng chỉ có An An và Hoắc Nguyên, ai làm việc người ấy, không ai phiền ai cả.
Nãy giờ An An chơi audition trên máy tính, ván nào cũng chỉ đứng được hạng hai. Dù cô bé có bấm nhanh tay như thế nào thì cũng chỉ dừng ở thứ hạng đó.
Bỗng từ sau có tiếng nói của Hoắc Nguyên:
“Em cũng chơi game này à?”
An An đang chơi rất chăm chú, thần kinh căng thẳng nên không có cơ hội để đáp lại. Hoắc Nguyên đưa tay vào gõ bàn phím giúp cô. Màn hình liên tục hiện lên chữ ‘perfect’ không ngừng. Kết quả là hạng nhất.
Sau khi hình dung những gì diễn ra trước mắt, cô bé quay đầu lại, giơ ngón cái lên, tặng anh một nút “like”. Hoắc Nguyên xưa nay không biết khiêm tốn là gì, tay chống nạnh, mũi hếch lên trời, mặt song song trần nhà.
An An không tiếc lời cảm thán:
“Không ngờ anh cũng biết chơi game này!”
Hoắc Nguyên dẫn An An đến máy tính bàn của Đình Thiên, dang tay ý mời An An ngồi lên chiếc ghế da của Đình Thiên. Cậu ta mở giao diện trò chơi lên:
“Chơi bằng máy này mới mượt.”
Hoắc Nguyên đứng đằng sau quan sát An An chơi game, những lúc dấu mũi tên xuất hiện càng nhiều, tốc độ game càng ngày càng nhanh, tay An An không thể bấm kịp, màn hình xuất hiện chữ ‘miss’ có nghĩa là ‘trượt’ thì Hoắc Nguyên đằng sau chơi giúp.
An An đang ở tuổi trái tim thiếu nữ, thích những anh chàng “bad boy” vừa đẹp trai, vừa chơi game giỏi mà lại còn học giỏi. Tuy An An không biết cậu ta có học giỏi hay không nhưng có thể quản lý công ty khi đang là sinh viên năm hai thì cũng không phải dạng vừa.
Trái tim thiếu nữ bắt đầu “rung động”.
—————————
Buổi tối, tại nhà riêng của anh, ba người lớn nhìn chăm chăm vào một đứa trẻ. Anh mở miệng nói trước:
“Sao em còn chưa về, còn theo Hoắc Nguyên về đây làm gì!”
Cô bé bày ra dáng vẻ không còn sự lựa chọn nào khác:
“Biết sao được, bố mẹ em đi công tác đột xuất, muốn gửi em ở đây a\~\~\~”
Cô đứng lên muốn xoá đi tình huống ngột ngạt hiện tại:
“Để em đi mua đồ về nấu ăn tối.”
Anh chưa kịp làm gì thì An An đã nắm tay Ngôn Di:
“Em đi với chị!”
“Hả?”
Ba người đồng thanh ngẩn người ra, thời thế thay đổi rồi sao, sao giờ trông An An không còn hiềm khích gì với cô cả.
——————
Trong siêu thị, hai người cùng đẩy chung một cái xe đẩy. An An ngẩng mặt lên nhìn cô:
“Chị không giống mẫu người anh Đình Thiên thích”
Cô không quan tâm lắm, đáp lại cho có:
“Vậy theo em anh ấy thích mẫu người như nào?”
“Đương nhiên là một người có cá tính, quyến rũ rồi, người có thể quản được cái nết anh ấy, có thể giúp anh ấy chi tiêu tiền.”
Cô tiếp tục đẩy xe:
“Nhưng không phải anh ấy vẫn thích chị sao?”
An An dừng chân lại:
“Chị không hiểu sao? Tuy anh ấy thích chị nhưng chị vẫn phải cần bộc lộ cá tính ra nữa để nắm giữ trái tim anh ấy, nếu không thì không được bao lâu cũng chia tay thôi.”
Cô cũng dừng lại, cười nhẹ:
“Là do em còn nhỏ chưa hiểu thấu đáo, nếu chị sống như vậy mới có thể giữ trái tim anh ấy thì không bằng chia tay còn hơn. Em nghĩ xem, như vậy là anh ấy không yêu con người của chị rồi, vậy chị phải giả vờ có cá tính đến bao giờ, cả đời sao?”
An An ồ như hiểu ra được điều gì đó:
“Thì ra là vậy!”
Cô vô tình chọc ghẹo An An:
“An An có thích ai rồi đúng không, sao bỗng dưng muốn đề cập đến chuyện này vậy?”
Như bị nắm thóp, An An mặt có hơi phiếm hồng, nhẹ gật đầu:
“Nhưng anh ấy hơi lớn tuổi!”
“Là Hoắc Nguyên sao?”
Cô chỉ nói đại cho có thế mà lại nói trúng người. An An nhìn cô bằng ánh mắt nể phục:
“Sao nhìn chị bình thường không mấy nhạy bén mà sao hôm nay lại thông minh như vậy?”
“…” Này là đang khen hay đang chê vậy.
An An bỗng nắm lấy tay của cô, mắt long lanh:
“Chị là người đi trước, cho em biết đi, sao chị tán được anh họ em vậy? Mĩ nhân kế, gạo nấu thành cơm,... là cái nào vậy?”
“….”
Gì mà làm thế nào cô tán được anh, cô trong mắt cô bé này hạ giá vậy sao, là anh tán cô trước mà. Cô búng trán An An:
“Cái gì mà gạo nấu thành cơm, em đọc nhiều truyện ngôn tình quá rồi đó! Nhưng mà nếu em muốn chỉ truyền giáo thì năn nỉ chị đi!”
Hiện giờ người nắm quyền lực lại chuyển sang qua cô. Không ngờ một người kiêu ngạo như An An lại có thể đồng ý:
“Chị dâu, năn nỉ chị đó…”
Trái tim của một người chị tan vỡ:
“Được rồi được rồi!”
Nét mặt An An rạng rỡ hơn hẳn:
“Vậy là giờ chúng ta chính là đồng đội của nhau!”