Có lẽ hôm nay ra đường quên xem ngày, không ngờ khi ra ngoài hóng mát mà vẫn có thể gặp xui. Trong lúc dừng đèn đỏ, xe oto đen mất khống chế lao vào trúng xe cô. Cô ngã lăn ra đường rồi bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì thấy anh đang lo lắng nhìn mình.
Ngửi mùi thuốc khử trùng cùng với kim truyền nước đang ghim trên tay mình, cô liền đoán đây là bệnh viện. Khác với vẻ lo lắng bề ngoài của anh, anh thấy cô tỉnh lại liền lật mặt trách cô:
“Em đi đứng kiểu gì vậy hả?”
Cô nói với giọng yếu ớt, giọng có chút khàn đặc và đứt quãng do lâu không nói chuyện:
“Là người ta tông trúng em, đâu phải em tông người ta đâu, anh mắng em?”
Anh cầm dao, ngồi vào bàn, gọt táo cho cô:
“Lần sau không cho em đi xe nữa, lần đầu tiên gặp được em cũng là do tai nạn giao thông mà ra.”
Cô giật giật khoé miệng, chỉ dám nhủ thầm trong bụng: nhưng đó là An Hạ cầm lái mà.
Cô chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra, vì biết nói ra thì sẽ bị anh giáo huấn một trận. Anh tuy còn trẻ nhưng lại có sở thích kỳ quái, luôn muốn quở trách người ta, nhìn không khác gì ông cụ non.
Cũng may có Tiểu Hồng vào cứu nguy tình cảnh hiện tại:
“A...chị chủ tỉnh rồi!”
Dường như Tiểu Hồng nhớ ra lý do mình vào đây là gì, vội nói:
“Người gây tai nạn ngỏ ý muốn vào gặp chị chủ để xin lỗi!”
Anh dừng động tác gọt vỏ, rút vài tờ giấy ăn, chậm rãi lau tay rồi đứng dậy:
“Tiểu Hồng, em gọt táo đi, Ngôn Di vẫn còn yếu lắm, anh thay mặt cô ấy ra nói chuyện.”
Nói rồi anh hướng tới cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô có chút áy náy:
“Hại tân sinh viên như em khổ vì chị rồi!”
Tiểu Hồng quên mất mình đang cầm dao, muốn xua tay trước mắt cô tỏ ý không sao:
“Bệnh viện này đến nhà trọ của em gần hơn rất nhiều so với nhà chị, với cả anh Đình Thiên nói trong khoảng thời gian này chỉ cần em tới đây chăm chị thôi, không cần tới nhà làm nữa.”
Cô nhìn con dao đang múa máy trước mặt mình, có chút hoảng sợ:
“Không ấy...em bỏ dao ra rồi nói chuyện với chị được không?”
Tiểu Hồng lúc này mới sực nhớ ra, vội nghiêm túc gọt táo tiếp. Cô ấy mở lời bắt chuyện:
“Bạn trai chị tốt lắm, còn biết gọt táo cho chị nữa, tốt giống bạn trai em vậy.”
Trên mặt Tiểu Hồng thoáng chút hạnh phúc. Cô đang không biết Tiểu Hồng khen bạn trai cô hay bạn trai cô ấy nữa, nhưng khi nhớ ra bạn trai cô ấy là ai thì có chút không tin:
“Anh ấy tốt như thế nào?”
Thấy người khác muốn nghe những điểm tốt về bạn trai mình, Tiểu Hồng liền liếng thoắng cái miệng liên tục như không biết mỏi:
“Chị không biết đâu, dù anh ấy bận rộn ở trên công trường nhưng vẫn dành thời gian cho em, anh ấy hay đến trọ của em giúp em nấu cơm, giặt đồ. Khi nghe em đi làm mướn cho nhà người ta thì không nhịn được muốn theo em phụ giúp....”
Càng nghe Tiểu Hồng kể, cô càng không nhận ra người đó là anh họ của mình. Có thật thời gian có thể khiến con người thay đổi không, nhưng chỉ một lúc sau cô liền cười khinh, khinh cho chính suy nghĩ của mình.
Nếu anh ta thật sự thay đổi thì sẽ không tống tiền cô, cũng sẽ không lấy cuộc đời của Tiểu Hồng ra đe doạ cô.
—————————
Cuộc sống của cô gần đây yên tĩnh đến kì lạ. Yên tĩnh nhưng cũng rất tẻ nhạt. Anh và Tiểu Hồng không phải lúc nào cũng rảnh mà đến thăm cô được.
Sau khi khám tổng quát, bác sĩ nói cô có thể ra viện vào ngày mai. Tâm trạng của Tiểu Hồng hôm nay rất lạ, cô ấy điềm tĩnh hơn mọi ngày. Tiểu Hồng gọt táo nhưng lại không nói một lời nào, như một cái máy đã được lập trình sẵn.
Bỗng nước mắt Tiểu Hồng trào ra, cô hoảng sợ, nhớ tới lời anh họ cô đe doạ những ngày trước, chẳng lẽ anh ta làm gì Tiểu Hồng rồi. Cô lấy tay nắm lấy tay Tiểu Hồng, không cho cô ấy gọt táo nữa:
“Có chuyện gì không tốt sao?”
Cô ấy giống như trẻ con vậy, nếu té ngã không ai đỡ dậy thì sẽ tự đứng, nhưng nếu có ai muốn giúp đỡ thì sẽ được dịp mà oà khóc.
Tiểu Hồng khóc to hơn:
“Bạn trai em...hức...anh ấy….”
Câu nói lấp lửng làm cho cô thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình hơn. Nhưng khi nghe Tiểu Hồng nói tiếp:
“Anh ấy hôm nay bị cảnh sát tới bắt, họ đã tạm giam anh ấy!”
“Cái gì?”
Cô không ngờ sự việc lại đột ngột như vậy. Tiểu Hồng lấy khăn giấy lau nước mắt:
“Họ nói anh ấy liên quan đến đường dây đánh bạc.”
Cô ngay lập tức xuống giường, lấy quần áo vào nhà tắm thay đồ. Tiểu Hồng sốt sắng hỏi:
“Chị làm gì vậy, chị chưa thể xuất viện!”
“Bác sĩ nói có thể xuất viện rồi, bây giờ chị và em đến thăm anh ta.”
Ngay lập tức Tiểu Hồng và cô bắt xe tới nơi tạm giam.
Mới nửa ngày tạm giam, anh ta đã gầy đi không ít, quầng thâm mắt hiện lên rõ rệt, râu ria trên cằm cũng mọc lên, nhìn bộ dạng trông rất thảm hại. Tiểu Hồng hỏi thăm anh:
“Anh có ổn không, họ có dùng biện pháp mạnh bắt ép anh làm gì không?”
Cách một lớp cửa kính, hai người bọn họ nhìn nhau vừa trực tiếp mà cũng vừa gián tiếp. Anh ta lắc đầu:
“Không sao, họ không làm gì anh cả.”
Bỗng liếc mắt thấy cô đang đứng ở một góc. Anh ta nói với Tiểu Hồng:
“Anh muốn nói chuyện riêng với cô ấy.”
Tiểu Hồng nhìn theo ánh mắt của anh ta thì thấy cô. Tuy không biết giữa hai người bọn họ nói chuyện gì nhưng cô vẫn lịch sự, nhường ghế cho cô, còn bản thân thì đứng ra xa, không có ý nghe lén.
Cô ngồi xuống ghế, mỉa mai:
“Mấy ngày không gặp, vậy mà khi gặp lại không ngờ lại được gặp ở đây, quả báo đến sớm thật.”
Có lẽ môi trường trại giam khiến anh ta có sự thay đổi về tính nết, anh ta không trả trêu cô như thường ngày. Giọng nói cùng gương mặt có phần chững chạc đi không ít:
“Xin lỗi.”