“Tao nợ bọn xã hội đen, nợ 200 triệu.”
Cô kinh ngạc tới mức ngẩn người:
“Anh sao lại nợ 200 triệu, số tiền lớn như vậy anh mượn để làm gì?”
Anh ta rút điếu thuốc ra, bắt đầu châm lửa:
“Chuyện của tao, mày xía vào làm gì?”
Nghe thấy có tiếng xe vào cổng, cô không nói gì nữa vội đi vào nhà.
———————
Hai ngày tiếp theo cô không thấy Đình Thiên đâu, anh như bốc hơi khỏi cái nhà này vậy, không thấy bóng dáng đâu cả. Cô có nhắn tin hỏi thì anh chỉ ậm ừ kêu phải tham gia một cuộc nghiên cứu lớn.
Thực ra giữa những người học bá như họ đều biết rõ, nếu không làm thì thôi, nhưng đã làm rồi thì sẽ mất ăn mất ngủ chỉ để chờ kết quả.
Cô sợ sẽ làm phiền anh nên không gọi điện hay nhắn tin nữa.
Hôm nay là ngày thứ ba anh không có mặt ở nhà, cô vừa đi học về đã thấy Tiểu Hồng rất bận rộn, Tiểu Hồng thấy cô như với được phao cứu nạn, cô ấy chạy lại chỗ cô:
“Chị Ngôn Di, giúp em mang cơm đến chỗ làm của anh Quân được không? Tự nhiên giáo sư gọi em có việc đột xuất, anh Quân còn đợi em đem cơm nữa, mà hai chỗ này trái đường nhau. Em sẽ trễ hẹn với giáo sư mất!”
Quân là tên anh họ cô.
Cô gật đầu:
“Được, địa chỉ là gì?”
...............
Khoảng 15 phút sau cô đã tới địa chỉ mà Tiểu Hồng đưa cho, nơi đây là công trường. Cô vừa bước vào đã nghe có tiếng cãi vã giữa một nhóm người với nhau.
Nhìn kĩ thì là một đám người đang muốn tác động vật lý một người, mà người bị tác động vật lý lại là anh họ cô.
Bỏ qua hết nỗi hận thù trước kia, dù gì anh ta cũng là anh họ cô, cũng là máu mủ của cô. Cô vội lao tới chặn trước mặt bọn họ:
“Mấy người muốn làm gì?”
Bọn họ liền thay đổi thái độ khi thấy ở chốn công trường có một cô gái, lại là một cô gái đẹp nữa. Từng người bắt đầu trêu chọc cô:
“Cô bé tới đây làm cái gì vậy? Có cần anh dẫn đường không?”
Anh Quân tiến lên xô đôi tay bẩn thỉu đang đặt trên người cô xuống, quát giọng nói lớn:
“Tụi mày có thể chửi mắng hoặc thậm chí là đánh tao, nhưng không được động đến người khác.”
Đám người cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, cười xảo trá:
“Nay còn biết vì gái mà lên mặt nữa à? Lên, đánh nó!”
Nói rồi hai bên nhào lên đánh nhau, một người đấu với một đám, vừa nhìn đã biết bên nào lợi thế hơn. Động tĩnh khá lớn, ông chủ của bọn họ bước ra can ngăn, mời bọn họ vào phòng uống trà, không hiểu sao cô cũng phải đi theo.
Cũng không có gì nhiều, ông chủ chửi mắng một hồi rồi lại nhắc quy định ban đầu đưa ra là gì, sau đó dựa vào đó trừ mỗi người nửa tháng lương.
Nói một hồi ông ta cho bọn họ ra nghỉ ngơi ăn trưa rồi mới bắt đầu vào làm. Cô và anh Quân ra một góc ngồi. Cô đưa cơm cho anh ta, hỏi anh ta:
“Nửa tháng lương là bao nhiêu?”
Anh ta đang ăn ngước lên nhìn cô:
“Hỏi làm gì? Tao không thích nói đấy thì sao?”
Cô móc ra một sấp tiền, khoảng 5 triệu, không biết đủ không nữa, đưa cho anh Quân:
“Tiền này coi như tôi bồi thường anh nửa tháng lương, tại vì giúp tôi nên anh mới bị trừ lương.”
Anh ta vậy mà không nhận lấy:
“Không cần, tao đánh nhau không phải vì mày đâu, là do tao không chịu được nữa nên mới đánh với bọn họ. Tiền này không phải tao làm ra, tao không lấy.”
Cô tặc lưỡi:
“Làm như mình chính nhân quân tử lắm cơ, tống tiền người ta mà vẫn ở đây dở giọng đó.”
“……”
Quân cảm thấy hình như đúng là như vậy thật, anh ta giật lấy tiền trên tay cô. Đếm đếm một hồi rồi trả lại cô một triệu:
“Dư tiền rồi, lương tôi không cao như vậy đâu.”
Cô nhét lại tiền vào trong ví, đứng một lúc thì cảm thấy nhiệm vụ mình đã xong rồi, cô chào anh tính đi về. Đi được vài bước thì nghe tiếng anh họ gọi lại, cô quay đầu ra sau:
“Nói gì thì nhanh lên!”
“Đừng kể chuyện hôm nay cho Tiểu Hồng biết.”
“Biết rồi.”
———————
Không hiểu sao hôm nay phòng cô tối lạ thường, rèm cửa bị đóng kín lại, trong phòng chỉ có chút ánh sáng ngoài cửa chính lọt vào. Cô bật đèn lên thì giật mình khi thấy anh khoanh tay ngồi ngay thẳng trên ghế sofa.
Sao người trong nhà này thích doạ cô như vậy, ai cũng cứ thích núp trong bóng tối cả. Cô cởi túi xách ra treo lên móc. Giọng anh có chút khàn khàn khó hiểu:
“Anh ta không phải là anh họ em đúng chứ? Tại sao em lại nói dối tôi, hai người đằng sau lưng có bí mật gì mà giấu tôi kĩ đến vậy?”
Nhìn đôi mắt đỏ của anh, cùng mái tóc có chút rối làm cô đứng khựng lại, vô thức cách xa anh 3 mét:
“Anh nói vậy là sao, anh ấy là anh họ em mà!”
Bỗng nhiên anh đứng phắt dậy, đi nhanh đến chỗ cô, ấn cô ngồi xuống giường, anh đứng từ trên cao nhìn xuống, ép cô phải nhìn vào mắt mình:
“Mấy ngày nay anh về gặp mẹ của em....”
Cô có linh cảm một chuyện chẳng lành. Anh nói tiếp:
“Dựa vào lời kể của mẹ em, anh biết được em không có anh họ nào độ tuồi tầm 20-25 cả, người bé nhất đã 30 tuổi rồi.”
Cô cúi gầm mặt xuống, biết là không thể giấu anh nữa rồi, cô cũng không muốn giấu gì nữa, rất nặng lòng:
“Anh ngồi xuống đi, em kể cho anh nghe!”
Anh nghe theo lời cô, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô bắt đầu kể cho anh:
“Thật ra bà ấy không phải mẹ ruột em, bà ấy là mẹ kế của em. Còn anh họ này là cháu của mẹ ruột em, mẹ ruột em sau khi sinh em ra thì bà ấy ly hôn với ba em. Đó là lý do tại sao mẹ em không biết người anh họ này.”
Anh hỏi tiếp:
“Đống thuốc trong tủ nữa, anh thấy tần suất em dùng rất nhiều, anh cũng đã hỏi bạn rồi, chúng là dùng để chữa bệnh tâm lý, không phải cứ stress là uống được. Em có gì muốn giải thích không?”