Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khiến Ngôn Di giật mình tỉnh giấc. Cô ngước nhìn đồng hồ thì hoảng hồn, chiều rồi sao.
Ngôn Di bật dậy lao vào phòng tắm, dùng tốc độ nhanh nhất để vệ sinh cá nhân. Cô lao xuống lầu, chào vội mẹ rồi ra bắt xe bus tới trung tâm học thêm.
Ngồi trên xe bus, cô mở điện thoại ra xem tin nhắn, tin nhắn gần đây nhất là từ An Hạ:
An Hạ: Cậu đâu rồi, sao còn chưa lên?
Ngôn Di: Ngủ quên.
An Hạ: …..
Mở cửa bước vào phòng, trên bục giảng hôm nay ngoài thầy thì còn có một người nữa, trùng hợp thay đó lại là người tông xe ngày hôm qua. Cô gật đầu chào thầy giáo rồi bước tới chỗ An Hạ.
Chưa kịp đặt mông vào ngồi thì An Hạ đã giục tay cô:
“Cậu thấy chưa, tớ đã bảo là định mệnh rồi mà”
“Anh ta là ai thế?”
“Là trợ giảng của chúng ta đó, đẹp trai chết mất”
“Trợ giảng? Từ bao giờ cậu có hứng thú với người già vậy”
“Không hề già, anh ấy cũng như cậu, là một học bá đó, lớn hơn mình một tuổi thôi, năm nay vào đại học. Người đẹp trai thì thôi đi, đến tên cũng hay nữa, Đình Thiên…Đình Thiên.”
“Hả?”
Một giọng nam vang lên sau lưng, cả hai quay lại thì thấy Đình Thiên đã đứng phía sau từ bao giờ. Dường như sợ hai người bọn cô không nghe thấy, anh lặp lại một lần nữa:
“Khi nãy em gọi tôi là muốn hỏi gì sao?”
“A..không có, không có. Anh …thầy nghe nhầm rồi”
Cô nhìn nhầm ư, cao thủ yêu đương như An Hạ lại có ngày ngại thùng e thẹn sao. An Hạ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dùng giọng nói không thể nào nũng nịu hơn nữa hỏi :
“Thầy tự nhiên sao muốn xuống đây vậy?”
Không biết vô tình hay cố ý, cô luôn cảm thấy anh hay nhìn vào cô, kể cả lúc nói chuyện với An Hạ:
“Thầy Đào phụ trách hỗ trợ học sinh học ở nửa lớp bên trên, tôi phụ trách học sinh nửa bên dưới, vừa hay bàn đằng sau hai em đang trống chỗ nên tôi ngồi ở đây”
“Ồ..”
Mới lúc đầu, cô và An Hạ thấy hơi không tự nhiên chút, lâu lâu cô hay quay xuống nhìn, bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của anh thì lại chột dạ quay lên. Cảm giác giống như…đang dự giờ vậy. Nhưng lúc ngồi được nửa tiếng sau thì lại bình thường như cũ.
Sau khi nghe thầy Đào giảng về công thức toán học mới thì cả lớp lại bắt đầu làm bài mới. Lúc vẽ hình cô có chút lúng túng, vì lâu nay đây là lần đầu học về hình học không gian nên có chút không quen.
An Hạ lại càng không thấm nổi những gì thầy giảng lúc nãy, cứ thấy Ngôn Di làm gì thì cũng đều im lặng làm theo.
“Cộc cộc”
Đình Thiên đang đứng bên cạnh bàn cô, anh dùng các đốt ngón tay gõ xuống mặt bàn chỗ cô:
“Em vẽ nhầm hình rồi, phải vẽ hình chóp có đáy là hình bình hành mới đúng”
Ngôn Di nhanh chóng đọc lại đề, sau đó ngước mặt lên nhìn anh:
“Cảm ơn, thầy Thiên”
“Ừm, lần sau đọc kĩ đề là được”
“Em hiểu rồi”
An Hạ bụm miệng cười khúc khích:
“Oa, học bá như cậu mà cũng có ngày này sao”
Cô giả vờ che bài mình lại:
“Cậu đừng hòng nhìn bài mình nữa”
“A, mình biết sai rồi. Cho mình tham khảo bài của cậu chút đi”
Với sự hướng dẫn nhiệt tình của Đình Thiên, bài tập ví dụ đã nhanh chóng giải xong. An Hạ hí hửng lấy điện thoại ra lướt, lướt một đoạn thì liền đưa cho Ngôn Di xem một tấm ảnh:
“Hừ, mới chia tay được một ngày, thế mà đã đăng ảnh với người yêu mới, còn không thèm chặn mình nữa. Thiệt là tức chết bà đây mà”
“Khụ…Khụ”
Tiếng ho của thầy Đào vang lên, cả lớp im lặng từ bao giờ. Hai cô gái ngây thơ vô tội ngước lên thì liền thấy cái trán nhăn ba vạch đen của thầy.
Gì đây, lúc làm bài nghiêm túc không ai thấy, vừa mới dùng điện thoại một chút cả lớp hay sao.
An Hạ liền biện minh trước: “Thầy ơi, tụi em làm xong hết bài tập rồi. Không có gì làm nên….”
Thầy Đào: “ Làm xong hết thì được chơi sao. Đình Thiên, quản chặt hai nhóc này cho tôi”
Thầy Đào lèm bèm, hai tay vác sau mông đi lên bục giảng. Gì vậy chứ, cô cũng chỉ liếc mắt qua nhìn một cái thôi, sao cũng bị vạ lây thế này. Quay sang nhìn An Hạ, cô ấy đang mang bộ mặt ấm ức nhưng không thể nói thành lời:
“Thầy Thiên, sao đến thầy cũng cười em thế?”
Nửa giờ sau cũng không có chuyện gì đặc biệt hơn, thầy Đào có lúc sẽ giảng bài rồi giao bài tập cho lớp làm, chỗ nào còn thắc mắc thì có Đình Thiên giảng lại.
Lâu lâu anh sẽ lên bảng viết lời giải cho cả lớp trên bảng. Chữ anh đẹp, nhưng so sánh với chữ thầy Đào thì chữ anh nhỏ hơn rất nhiều.
Không hẳn là chữ anh nhỏ mà là do chữ thầy Đào quá to.
Chính vì vậy, hiện tại, bây giờ, ngay lúc này cô không thể thấy chữ trên bảng viết gì. Cô rút điện thoại ra phóng to để chụp, chữ đã rõ nét rồi, người thì…
Vì anh vẫn đang viết lời giải nên không có cách nào chụp hình mà không dính anh cả. Phải công nhận rằng, nhìn bóng dáng anh phía sau lưng cũng rất khí chất không khác gì khi nhìn chính diện.
“E hèm…chụp bảng thì chụp bảng, đừng chụp người nhé”
Không hiểu sao cô cứ như bị chột dạ, vội vàng bấm nút chụp rồi thu điện thoại xuống. An Hạ chọc cô:
“Gì vậy, sao nhìn người ta đến đỏ mặt vậy”
“Ai đỏ mặt đâu, cậu mới đỏ mặt ấy”
“Haizz, mặt dù thầy Thiên chính là kiểu mình thích, nhưng nếu như là cậu thích thì mình sẽ nhường, dù gì mình còn nhiều cơ hội khác, nhưng cậu thì không, khó lắm mới gặp được một người cậu thích”
“Mình không hề thích thầy ấy”
Vừa hay thầy Đào lại cho lớp nghỉ ngay lúc này, cô liền hối An Hạ nhanh xách cặp về sớm.