Chương 43 : Ái Hoa Công Tử
"Đúng thì sao mà không đúng thì sao?". Tử Nguyên không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Vậy là từ nãy giờ ngươi đã nghe tất cả rồi?". Bình Cái hỏi.
"Ngươi hỏi chuyện này có phải hay không quá thừa thãi". Tử Nguyên cười khổ.
"Vậy ngươi xuất hiện ở đây là muốn gì đây?". Bình Cái cảm thấy Cảnh Đồng bây giờ có chút khác lạ, lời nói so với thường ngày không có chút ý cố kỵ nào.
Tử Nguyên cười nhạt chỉ tay vào Tú Linh và Tẫn Băng : "Ta thấy Bình Cái ngươi thường ngày thưởng ngày vui vẻ nhiều rồi, hôm nay có thể hay không nhường cho ta hai tiểu mỹ nhân này?".
"Ngươi muốn cả hai?".Bình Cái ngạc nhiên. "Ngươi không khỏi quá tham lam đi".
Tú Linh cùng Tẫn Băng tại một bên nghe vậy thì tức giận đến đỉnh điểm, đám người Trát Nguyệt Tông này kẻ nào cũng như kẻ nào, đều là cẩu dâm tặc. Vô tư như không có gì mà nói chuyện phân chia hai nàng.
"Nghe ngữ khí tự tin của ngươi hẳn cũng muốn đánh chủ ý vào pháp khí. Ngươi lại biết bí mật của ta, g·iết một người cũng là g·iết, hôm nay ngươi nằm tại đây đi". Bình Cái mặt dữ tợn. Liền cầm đao chém về Tử Nguyên.
Tử Nguyên cũng cầm Hoả Diễm Đao đón chiêu. Hắn nhận thấy người Trát Nguyệt Tông thích nhất chiến đấu cận thân, cái này cũng vừa vặn, hắn liền dùng Tiên Cơ Đả Thức Kiếm, tuy đây là võ quyết kiếm pháp của Luyện Linh Sĩ, nhưng Tử Nguyên đã luyện đến lô hoả thuần thanh, dựa cảnh mà đánh, kiếm nhập ý, dùng trên đao pháp hiệu quả không kém bao nhiêu.
Bình Cái chém tới, Tử Nguyên xuất đao chém ngang vào cổ tay hắn. Bình Cái chấn kinh, vội thu đao lại để đỡ Hoả Diễm Đao.
Tử Nguyên biết trước hắn sẽ làm như vậy, không để đao của Bình Cái chạm vào đao hắn, lập tức lật cổ tay, Hoả Diễm Đao liền nhắm chém vào huyệt Khúc Cốt, Bình Cái không thể không đưa đao xuống đỡ.
Cứ như thế, Tử Nguyên t·ấn c·ông liên tục không để Bình Cái được rảnh tay, vừa đánh vừa cầm Hoả Đạn Phù ném ra.
Bình Cái thấy tình thế không ổn, vội lùi ra sau vài trượng, sau khi chém tan hoả cầu bay tới, hét lớn : "Ngươi không phải Cảnh Đồng".
"Ta chính là Cảnh Đồng, ngươi nói gì lạ vậy. Hay là thấy mỹ nhân liền mờ mắt rồi?". Tử Nguyên cười cười.
"Các hạ còn diễn, đao pháp của Cảnh Đồng không thể thuần thanh một mạch không dừng như vậy, phong cách chiến đấu cũng khác hẳn". Bình Cái sắc mặt dần nghiêm trọng.
Tú Linh và Tẫn Băng ở bên cạnh nghe vậy thì vui mừng, chẳng lẽ đây là người quen của hai nàng sao. Nhưng bọn họ lại không nhớ ai có tu vi Luyện Khí Kỳ mà có đao pháp cao như vậy.
"Ha ha, các hạ kể cũng là người thông minh". Chuyện đã đến lúc này, Tử Nguyên cũng không thèm dấu diếm, lột mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra diện mạo thật.
Tú Linh và Tẫn Băng thấy diện dung của Tử Nguyên thì động dung. Trông cũng ưu tú, uy vũ ưa nhìn. Nhưng không phải là người hai nàng có quen biết.
"Phù lục cực phẩm Hoán Diện Phù". Tú Linh nhìn vào mặt nạ da trên tay Tử Nguyên hô lên. Phải biết phù lục cực phẩm giá cao không thể tưởng, có linh thạch cũng không mua được. Tu sĩ Luyện Khí Kỳ nào dám mơ đến. Vậy mà người này có, lại là Hoán Diện Phù quý hiếm có thể dịch dung.
Bình Cái cũng một mặt âm tình bất định : "Ta chưa từng thấy các hạ, trông cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt, có thể báo ra xưng danh?".
"Đều là người qua đường, quan trọng gì xưng ngôn bề ngoài, nhưng nếu các hạ muốn biết, ta cũng thành toàn. Ái Hoa Vô Địch Thủ Ái Hoa Công Tử". Tử Nguyên nghiêm túc nói ra.
Một bên Tú Linh và Tẫn Băng xì xào :
"Tú Linh tỷ, ngươi biết Ái Hoa Công Tử... cái gì Vô Địch này là ai không?".
"Không biết, trong giới Luyện Khí Kỳ ta chưa hề nghe thấy".
"Vậy thật lạ a, bất quá cái tên này nghe có chút không đúng".
"Ái Hoa... Chắc là một tên hoa hoa công tử".
"Đúng a... A, vậy là một tên dâm tặc".
"Tiểu muội, nhỏ tiếng một chút".
...
Tú Linh và Tẫn Băng do bị phong bế pháp lực, nên không thể truyền âm. Tuy đã cố gắng áp chế giọng nói thật nhỏ, nhưng làm sao Tử Nguyên không nghe thấy, mặt mo không khỏi nóng lên.
Bình Cái cũng cười lớn : "Tưởng gì, hoá ra là người đồng đạo, ha ha, cũng là một tên dâm tặc mà thôi".
Tử Nguyên cũng mặt dày nóng mắt: "Nghe cũng tốt hơn Bình Cái a".
Bất giác, hắn không nói liền lấy ra một lúc năm tấm Kim Cương Phù thôi động.
"Keng". Âm thanh v·a c·hạm kim loại vang lên, chỉ thấy bên ngoài năm tầng quang tráo chồng lên nhau, một cái phi châm đâm vào bị chặn đứng, bật ra một trượng còn rung rung.
"Kim Cương Phù, một lúc năm trương". Bình Cái giật mình."Thật đúng là đại thủ bút, tốt, tốt, tốt". Hắn gằn giọng, mắt lộ ra hung quang, nói ra ba chữ tốt liên tục, điều khiển phi châm bay về.
Pháp khí Bình Ảnh Châm này phẩm chất cùng uy lực không thể xem thường, nhưng Bình Cái tu vi chỉ là Luyện Khí Kỳ điều khiển không phát huy được hết uy lực của nó, nên thực không thể nào đâm thủng năm tầng Kim Cương Tráo chồng lên nhau.
Bình Cái cũng rất tức giận. Từ khi ngẫu nhiên đoạt được phi châm này, hắn liền yêu thích coi như bảo bối, từ trước giờ á·m s·át chưa bao giờ thất bại. Không hiểu sao Tử Nguyên lại phát hiện ra tung ảnh của nó.
Thực hắn không biết, tu vi của hắn thấp, khi điều khiển phi chậm, linh lực dao động không thể tinh liễm. Mà Tử Nguyên thần thức vô cùng lớn, há sao không thể phát hiện.
Nếu là người khác bị ám toán, hẳn đã là một t·hi t·hể. Nhưng Bình Cái lại xui xẻo gặp phải Tử Nguyên. Bây giờ đòn á·m s·át này coi như không còn tác dụng.
Trong một khắc này tuy ngắn, nhưng Bình Cái đã có rất nhiều suy nghĩ. Tử Nguyên cũng không rảnh tay, lần này hắn không trực tiếp cầm Hoả Diễm Đao, mà điều khiển nó bay tới Bình Cái.
Tới lúc này tình cảnh đã là không c·hết không thôi.
Một tay Tử Nguyên lại lấy ra thanh Mộc Thương, điều khiển phóng tới Bình Cái.
Bình Cái hừ lạnh, lấy ra một quả cầu kim loại, ném xuống đất, quả cầu liền loé lên quang mang, tạo thành một bức tường kim loại dày một xích cao vài trượng chắn trước người hắn.
Tử Nguyên liếc mắt, thì biết quả cầu này là linh khí cực phẩm. Hẳn tên này trong gia tộc của hắn rất được yêu chiều đi. Toàn thân toàn bảo vật.
Hoả Diễm Đao bay tới trước, bị bức tường kim loại chặn đứng, Bình Cái vung ra đao của hắn, chém mạnh vào Mộc Thương. Đao của Bình Cái là linh khí cực phẩm, Mộc Thương chỉ là linh khí trung phẩm nên ăn không ít đau khổ, b·ị đ·ánh bật ngược về..
Tử Nguyên một tay ném liên tục ra hơn hai mươi trương Hoả Đạn Phù, Băng Trùy Phù. Bình Cái thấy vậy thì thất kinh, hút đao bay về tay, vung cánh tay chém ra đao ảnh liên tục. Bức tường kim loại không đứng yên, mà liên tục di chuyển đỡ đòn t·ấn c·ông của Tử Nguyên.
Cứ như thế, hoả cầu và Băng Trùy Phù một phần bị bức tường kim loại chặn đứng, một phần bị những đao ảnh Bình Cái liên tục chém ra chém nát.
Bất quá, Tử Nguyên đã cố tình điều khiển hoả cầu phóng lên trước v·a c·hạm với đao ảnh, Băng Trùy Phù cố tiếp cận với bức tường kim loại rồi nổ tung.
Trong nháy mắt, bề mặt bức tường kim loại xuất hiện những lớp sương hàn khí. Một lớp băng mỏng hiện ra bao bọc lấy bề mặt bức tượng. Tốc độ dịch chuyển hộ chủ của linh khí này nhất thời bị hàn băng kiềm chế, giảm đi hai thành.
Tử Nguyên không chút tiếc rẻ mà giải đi Kim Cương Phù. Tế ra Khô Mộc Thuẫn bảo hộ bên người. Kim Cương Phù không thể di động, còn Khô Mộc Thuẫn thì có thể tùy thời bảo hộ bên người, khi nãy hắn vội vã phòng ngự nên tiện tay lấy ra Kim Cương Phù.
Tiếp đến, Tử Nguyên lấy ra trung phẩm Yên Na Phù, cả người hoá thành sương trắng lấy tốc độ kinh người bay ra phía sau lưng Bình Cái. Trước mặt hắn phòng ngự không có sơ hở, nhưng phía sau thì khác.