Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 36 : Giương Cung Bạt Kiếm




Chương 36 : Giương Cung Bạt Kiếm

"Thế lực khác không nói, Thiên Huyết Điện tu luyện huyết công nổi tiếng khủng bố, lại tàn nhẫn dị thường. Nếu chúng ta hợp tác với những người này phá cấm, cần phải cẩn thận đề phòng". Chung Sĩ lo lắng nói.

"Hừ, danh tiếng đấy đa phần là do các thế hệ trước của Thiên Huyết Điện đánh lên, cùng những kẻ Luyện Khí Kỳ mới nhập môn này có liên quan gì. Lại nói, Long Ba Cung chúng ta cũng không kém cạnh". Một trong hai người ban đầu ở đây chờ bộc trực.

Quan Phách ở một bên nghe hai người đối thoại, thấy có sơ hở liền châm ngòi :

"Tẫn Nghi huynh nói có lý. Cần gì phải tự bôi đen mặt mình đâu. Chung huynh ngươi quả thực yếu đuối".

Chung Sĩ lần này bất ngờ lại không cùng Quan Phách đấu võ mồm nữa, chỉ hừ lạnh một cái quay đi không thèm nhìn hắn.

Lôi Minh chẳng thèm quan tâm những người kia ồn ào, lại hỏi Tẫn Nghi :

"Tẫn huynh một mực ở đây chờ chúng ta, vậy tình hình thực như thế nào rồi?".

Cả đám người nghe thế cũng nhao nhao nhìn sang Tẫn Nghi.

Tẫn Nghi thấy nhiều người đem lực chú ý đặt lên người mình thì vui vẻ, không chậm trễ giải thích :

"Tình hình có chút căng thẳng, hai bên đã thống nhất một kế hoạch tỉ mỉ khá dài, nhưng cũng rất nguy hiểm".

"A, vậy phiền Tẫn huynh nói". Quan Phách tiếp lời.

Gặp Tẫn Nghi thừa nước đục thả câu làm ra vẻ thần bí, một đám thiếu nam thiếu nữ không hề có ý trách cứ, ngược lại nghĩ sự tình quan trọng, thần sắc nghiêm túc hẳn lên, chăm chú chờ hắn giải thích.

"Ban đầu, chúng ta Long Ba Cung sẽ hợp tác với Thiên Huyết Điện liên thủ phá cấm chế. Khi phá cấm thành công, sẽ giải trừ hợp tác, dựa vào bản sự mà tranh đoạt bảo vật". Tẫn Nghi từ tốn nói.

Nghe Tẫn Nghi nói xong, đám người vẫn một mực nhìn lấy hắn. Tựa chờ đợi hắn nói tiếp.



Tẫn Nghi thì ngây ngốc đứng yên nhìn lại đám người, một vẻ "ta nói xong rồi".

Qua một khắc, Lôi Tam Minh mở miệng : "Chỉ có như thế?".

"Đúng, là như thế, các ngươi còn gì không hiểu?". Tẫn Nghi ngạc nhiên.

Chú ý ánh mắt quái dị của mọi người nhìn mình, Tẫn Nghi như hiểu ra điều gì, liền ho vài cái : "Khụ khụ, quan trọng là rất nguy hiểm nha".

"Tẫn Băng muội...". Tú Linh nhìn sang nữ tử bên cạnh, cũng là một trong hai người chờ tại đây.

Tẫn Băng xấu hổ nhìn vị ca ca của mình bên cạnh, mở miệng : "Nói sơ bộ thì là như thế... thực nguy hiểm...".

Đúng lúc này, một trong năm người áo đỏ có khuôn mặt âm nhu tiến đến :

"Long Ba Cung các ngươi đã thương thảo xong chưa, chẳng lẽ nhân thủ nhiều hơn chúng ta ba người mà còn sợ hãi?".

"Ai sợ hãi Thiên Huyết Điện các ngươi, chúng ta đàm luận là chuyện của chúng ta". Tẫn Nghi nói.

"Mặc kệ chuyện của các ngươi thế nào, chúng ta cũng không muốn chờ lâu. Chậm trễ sự tình dẫn đến thế lực khác tới, các ngươi chịu nổi trách nhiệm?". Nam tử áo đỏ trào phúng.

"Ngươi...". Tẫn Nghi nhất thời không nói được gì.

Thấy không khí có mùi vị giương cung bạt kiếm, Tú Linh đứng ra : "Chúng ta thương thảo đã xong, bây giờ lập tức phá cấm?".

Một gã áo đỏ khác mặt trông cũng tạm dễ nhìn thấy Tú Linh đứng ra, mặt lộ vẻ dâm đãng :



"Phá cấm đương nhiên là cần bắt đầu càng sớm càng tốt. Nhân tiện cho hỏi vị mỹ nhân này đã có ý trung nhân chưa, nếu chưa có thể thử suy nghĩ đến ta, ta một thân thể lực huyết khí rất sung mãn nha".

Đám người áo đỏ còn lại nghe vậy hùa theo cười ha ha.

Tú Linh thấy hắn phát dâm ngôn, ánh mắt không kiêng kỵ mà liên tục quét qua người mình tại những vị đạo n·hạy c·ảm, trong lòng không khỏi tức giận. Chung Sĩ thì mắt như muốn nổ ra, sờ trữ vật phù bên hông một bộ muốn phát tác.

Tẫn Băng nhanh nhẹn đứng chắn giữa ánh mắt của nam tử này với Tú Linh. Không ngờ gã lại nói :

"Lúc nãy chỉ ngắm nhìn vị mỹ nhân này, giờ lại thêm một vị, thật sự là không khí thơm hơn không ít".

Ba người đứng cạnh cũng hùa theo cười ha ha. Chung Sĩ thấy nữ nhân trong mộng theo đuổi bị trêu đùa, không nhịn được nữa, lấy ra một thanh đao, trực chỉ đám tu sĩ áo đỏ :"Muốn đánh liền đánh, đừng có nói nhảm nhiều".

"Đánh thì đánh, đừng tưởng các ngươi đông hơn thì chúng ta sợ các ngươi ". Đám người áo đỏ cũng nhao nhao xuất ra linh khí, phù lục.

"Đủ rồi đủ rồi". Nam tử âm nhu lên tiếng. " Lúc trước nghe đồn thổi là Long Ba Cung thực lực xuống dốc hơn xưa. Đệ tử nhu nhược vô năng. Không ngờ hôm nay gặp vậy mà khí khái hào hùng, lâm trận không lùi, thật sự là khiến ta ái mộ không thôi".

Cứ việc nghe nam tử âm nhu tán thưởng, đệ tử Lạc Ba Cung thần sắc tốt hẳn lên. Nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Quan Phách nghe vậy hiểu rằng đối phương đang châm chọc, nhưng bây giờ cũng không có lý do gì để ra tay, cũng kiếm không ra ích lợi, liền chuyển chủ đề : "Vậy đám tán tu này làm sao". Nói xong nhìn về bốn người ở gần đấy, phục trang lộn xộn không đồng nhất.

"Giết". Nam tử âm nhu không chút do dự nói.

Chung Sĩ không thích đám Thiên Huyền Điện này, liền phản bác :

"Đám các ngươi tàn nhẫn có tiếng, muốn g·iết các ngươi tự mình làm, chúng ta không có tâm tư".

Một nam tử áo đỏ lùn tức giận : "Các người muốn đây là muốn bảo toàn thực lực. Tới khi vào bên trong di tích đám sâu bọ này lại gây ra phiền phức quấn chân".

Tẫn Nghi đáp : "Chúng ta không quản".



Đệ tử Long Ba Cung cũng không ngốc, dù bị quấn chân thì người Long Ba Cung cũng nhiều hơn, ngược lại là có lợi thế nếu lợi dụng tốt đám tán tu này.

"Vậy chúng ta cũng không ra tay làm gì. Tránh tiện nghi cho Long Ba Cung các ngươi". Nam tử âm nhu không để ý nói.

"Được, giờ phá cấm thế nào?". Bên Long Ba Cung hỏi.

"Thống nhất là lấy lực phá cấm đi".

Tiếp theo, hai phe thương lượng một hồi, quyết định cách thức phá cấm. Cũng thương lượng với đám tán tu một hồi. Đám tán tu này tu vi không thấp, lại ở đây ngấp nghé kiếm chén canh, nên rất nhanh hợp tác.

Rốt cục, cả đám mỗi người riêng phần mình thi triển công pháp, xuất ra linh khí, phù lục công kích lên cánh cửa lớn. Trông bình thường cánh cửa không có gì bất thường, vậy mà khi một loạt các hào quang bay đến t·ấn c·ông, liền xuất hiện một màn sáng trắng mờ chặn đứng lại.

"Lại còn nói kế hoạch phá cấm cái gì mà lấy lực. Nói nửa ngày trời không phải là cứ thế mỗi người độc lập công kích lên pháp trận sao, đám này thật là...". Tử Nguyên một bên không khỏi đậu xanh rau cải. Làm ta chăm chú quan sát tưởng thu hoạch được điều gì hữu ích.

Màn sáng ban đầu vô cùng kiên cố, đến một canh giờ sau, khi mọi người hao tổn nhiều pháp lực, màn sáng chợt trở nên ảm đảm.

Tất cả thấy vậy thì hưng phấn, vội tăng thêm pháp lực thi triển bản lĩnh. Không lâu sau đó, màn sáng ầm ầm vỡ tan. Ba phe liền kinh hỉ.

Ngay khi màn sáng biến mất, cánh cửa liền tự động ầm ầm mở ra. Ba phe liền chú ý quan sát những người bên cạnh. Pháp trận vừa bị phá, hợp tác minh hữu tất nhiên biến mất. Lúc này tiến vào di tích đoạt bảo liền trở thành kẻ thù.

"Ai dô, không ngờ ở đây lại gặp các vị đạo hữu Thiên Huyết Điện, trông các vị bây giờ pháp lực sao lại hao tổn không ít thế này?".

Phía trên không chợt vang lên một tiếng cười khàn ha ha. Một nhóm sáu người mặc áo bào đen lưng đeo trường đao bay đến.

"Trát Nguyệt Tông". Nhóm người Thiên Huyết Điện thấy sáu người này tiến đến thì một bộ dáng nghiêm trọng, tế linh khí phòng thủ.

Tú Linh thấy một màn này thì kinh ngạc níu áo Tẫn Băng : "Không ngờ Thiên Huyết Điện này lúc nãy kiêu ngạo, mà bây giờ trông một bộ dáng vừa ngại vừa sợ như thế".

Tẫn Băng gật đầu : "Tú Linh tỷ không thường xuyên để ý chuyện bên ngoài nên không hiểu cũng phải. Long Ba Cung chúng ta ở Thanh Lan Hạ, cách xa Thiên Huyết Điện tại Minh Huyền nên đối phương không cố kỵ. Đệ tử tục gia Thiên Huyết Điện tu luyện ma công tàn bạo thường xuyên gây thị phị, gần đây do mâu thuẫn t·ranh c·hấp ăn không ít đau khổ của Trát Nguyệt Tông có địa bàn ngay gần, nay pháp lực còn ít, thực lực không phải tại thời điểm đỉnh phong, tự nhiên là như chuột thấy mèo".