Tiền Thế Kim Sinh Chi Thái Tử Phi

Chương 44: Một bên tình nguyện




Đi tới cửa, Trần bá với khuôn mặt tươi cười dẫn đạo trưởng Lý Thâm của Lăng Vân quán đi vào.



Mạch Sương nhìn thấy Lý Thâm, kinh ngạc nói: “Sư huynh, sao huynh đến đây?”



Lý Thâm nói: “Mấy hôm nay ta đến kinh thành làm việc, đúng lúc nghe nói cha đệ gặp chuyện nên thuận đường đến thăm đệ một chút.” Nhìn sắc mặt Mạch Sương, hắn thuận miệng hỏi: “Đệ không sao chứ?”



Mạch Sương nói: “Ta rất tốt.” Lại nói ngay: “Đây không phải chỗ nói chuyện, tìm chỗ khác ngồi xuống từ từ nói.”



Lúc này Trần bá lên tiếng: “Thái tử phi, lão nô đã cho hạ nhân chuẩn bị trà nóng, mời đạo trưởng vào trong ngồi.”



Viên Ngọc Chi lại xuất hiện ở cửa, vốn dĩ định tận mắt thấy Mạch Sương rời khỏi phủ Thái tử, lại nghe thấy Trần bá muốn mời hai người vào: “Trần bá, ông già rồi nên hồ đồ à, rõ ràng vừa rồi người trong cung đã đến đây truyền thánh chỉ phế bỏ Thái tử phi, cũng trục xuất hắn khỏi kinh thành rồi. Ông còn muốn mời người này vào trong phủ, chẳng lẽ muốn chống lại thánh chỉ?”



Lý Thâm nghe xong, sắc mặt biến đổi, quay sang nhìn Mạch Sương vẫn rất bình thản: “Đây là sự thật?”



“Đương nhiên là sự thật rồi!” Viên Ngọc Chi khoanh tay trước ngực, nhướng mi lên. “Thánh chỉ mà còn là giả được sao?”



Đến cả Lý Thâm đã tu tập đạo pháp hơn chục năm cũng không thể nhịn nổi khi thấy Mạch Sương bị nữ nhân kia ức hiếp như vậy, hắn nhìn Mạch Sương chằm chằm: “Ta đang hỏi đệ!”



Mạch Sương đạm nhiên nói: “Nói ra rất dài.”



Lý Thâm nhìn lướt qua, thấy được vẻ mặt như đang xem trò vui của Viên Ngọc Chi, trong lòng nổi nóng không thôi, cầm cánh tay Mạch Sương, giận dữ nói: “Nơi này không nên ở lâu, đi theo ta!”



Lý Thâm đưa Mạch Sương đến khách điếm mà mình đang trọ, vừa đóng cửa lại là phát tiết hết những lời vừa phải kìm nén ra: “Hỏi đệ sống thế nào, đệ luôn nói sống rất tốt, nhưng vừa rồi ta thấy nữ nhân kia đã cưỡi lên đầu đệ rồi! Suốt khoảng thời gian sống trong phủ Thái tử, đệ đều phải sống một cách nhẫn nhục chịu đựng như vậy?”



Mạch Sương không nhanh không chậm nói: “Cô ấy là cô ấy, ta là ta, ta sống có tốt không, không liên quan đến cô ấy.”



“Nhưng mà…” Lý Thâm muốn nói lại thôi, hắn không biết nên cảm thấy may mắn khi từ nhỏ Mạch Sương đã lạnh nhạt như thế, hay là nên buồn phiền vì cậu. Hai người lớn lên cùng nhau, thân thiết như huynh đệ, cứ nghĩ đến chuyện cậu bị khinh rẻ trong phủ Thái tử, trong lòng không thể thoải mái được.



Lý Thâm vung tay áo, hít sâu một hơi: “Cũng tốt, nếu Hoàng thượng đã hạ chỉ phế bỏ phong hào Thái tử phi của đệ, đệ cũng có thể an tâm cùng ta về núi Lăng Vân.”



Mạch Sương hơi mím môi, không nói gì.



Lý Thâm khẽ nheo mắt lại nhìn cậu: “Sao nào, chẳng lẽ đệ còn muốn ở lại đây để bị ức hiếp?”



“Không phải.”



Lý Thâm nhìn cậu, nói: “Tối đa cũng chỉ mấy ngày nữa là ta làm xong việc ở kinh thành, từ giờ đến lúc đó đệ cứ ở đây đi.”



Mục Cẩm đã tiến cung.



Trong Ngự thư phòng, Hoàng đế đang thương nghị chính sự cùng mấy đại thần. Mục Cẩm bước vội vào từ bên ngoài, mấy đại thần đều đồng loạt nhìn Thái tử điện hạ đột nhiên xông vào.





“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Mục Cẩm chắp tay nói.



Hoàng đế nhìn Mục Cẩm: “Con tới đúng lúc lắm. Trẫm vừa nhận được tin tức truyền đến từ biên cảnh, nước Bắc xuất binh muốn chiếm đoạt mấy thành trì của triều ta, vô cùng kiêu căng ngạo mạn. Trẫm muốn cho chúng nếm thử chút đau khổ, con xem, trẫm nên phái vị tướng quân nào xuất binh nghênh chiến?”



Trong đầu Mục Cẩm bây giờ chỉ có một chuyện phế Thái tử phi, đâu còn tâm tư để nghĩ nên phái vị tướng quân nào xuất chinh. “Võ tướng trong triều ai cũng anh dũng thiện chiến, nhi thần khó có thể định đoạt.”



Mục Cẩm trả lời qua loa như thế, Hoàng đế có phần bất mãn: “Vậy hôm nay con đến, là vì chuyện gì?”



“Thưa phụ hoàng, hôm nay nhi thần đến để làm sáng tỏ một chuyện.”



“Chuyện gì?”



Mục Cẩm nghiêm mặt nói: “Lần này nhi thần có thể phá được vụ án của Doãn Thăng, không thể bỏ qua công lao của Thái tử phi Doãn Mạch Sương, xin phụ hoàng minh giám.”




Nhắc đến Doãn Mạch Sương, Hoàng đế càng bất mãn hơn, cho mấy đại thần trong Ngự thư phòng ra ngoài.



“Sao nào, con đến xin tha cho hắn?”



“Không phải xin tha, nhi thần chỉ muốn nói rõ, miễn cho phụ hoàng có gì hiểu lầm.”



“Hiểu lầm?” Hoàng đế nhìn hắn. “Con nói, trẫm hiểu lầm cái gì?”



“Tuy Mạch Sương là con của Doãn Thăng, nhưng cậu ấy không hề biết chuyện Doãn Thăng hối lộ phạm pháp, sau đó còn giúp nhi thần tìm ra tội chứng của Doãn Thăng, tuyệt đối không có ý bao che.”



“Thì đã sao?”



Mục Cẩm nhíu mày, nghĩa chính ngôn từ nói: “Mạch Sương không chỉ vô tội mà còn có công, phụ hoàng lại trị tội cậu ấy, rất không thỏa đáng.”



“Trẫm trị tội hắn, tất nhiên là vì hắn có tội.”



“Có tội gì?”



Hoàng đế nói từng từ một: “Hắn là con của gian thần Doãn Thăng, cha nợ con trả, đây chính là tội của hắn!”



“Nhưng cậu ấy giúp nhi thần tìm ra tội chứng của Doãn Thăng, dù không luận công ban thưởng, cũng nên dùng công chuộc tội. Cho nên, khẩn cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh!”



“Đủ rồi. Con thân là Thái tử, dù sao cũng nên hiểu rõ, hiện giờ hắn là Thái tử phi, sau này chính là Hoàng hậu. Con của gian thần mà lên làm Hoàng hậu, con bảo tất cả văn võ bá quan trong triều đình phải tin phục thế nào?”



“Dù cậu ấy không thể làm hậu, nhưng phụ hoàng đâu cần tàn nhẫn như vậy, trục xuất cậu ấy khỏi kinh thành?”




“Trẫm không giam hắn vào thiên lao đã là nhân từ rồi!”



Mục Cẩm sững người ra, qua một lúc lâu, hai chân khụy xuống, đầu gối đập xuống nền đất thật mạnh: “Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng cho phép Mạch Sương ở lại kinh thành!”



Hoàng đế càng khăng khăng muốn đuổi Mạch Sương đi: “Con không cần nói nữa, thánh chỉ đã hạ, không thể sửa lại!”



Hoàng mệnh không thể trái, Mục Cẩm biết rõ trong lòng. Lúc này hắn như rơi xuống vực sâu vạn trượng, đau đớn không nói thành lời, thất vọng nói: “Phụ hoàng, người có từng nghĩ đến cảm thụ của nhi thần không?”



Hoàng đế nhìn hắn quỳ dưới đất, nhíu chặt mày.



“Lúc trước một thánh chỉ của người, lệnh cho nhi thần cưới một nam tử, có từng nghĩ xem nhi thần có thích nam nhân không? Hiện giờ, nhi thần không muốn rời xa cậu ấy, người lại cố chấp đuổi cậu ấy rời xa nhi thần, có từng nghĩ rằng nhi thần sẽ đau không?”



“Con chỉ là bị hắn mê hoặc.”



“Không phải, nhi thần vô cùng tỉnh táo, biết rõ mình đang làm gì, nhi thần thật lòng yêu cậu ấy, một khắc cũng không muốn rời xa cậu ấy.”



“Một khắc cũng không muốn rời xa?” Hoàng đế lặp lại lời hắn, trong cơn giận dữ, giương cao thanh âm. “Chẳng lẽ, con không có hắn sẽ chết?”



“Đúng vậy!” Mục Cẩm trả lời dõng dạc.



“Khốn kiếp! Mệt cho trẫm còn coi trọng con như thế, không ngờ con chỉ là một thằng hèn nhát!”



“Phụ hoàng có hậu cung ba nghìn, nhưng có thật lòng yêu ai không? Nếu không có, sao có thể hiểu được cảm thụ của nhi thần!”



“Được lắm, vậy trẫm hỏi con, Thái tử vị và hắn, nếu bắt con lựa chọn một thứ, con sẽ chọn cái gì?”



Mục Cẩm trầm mặc một lúc, rồi nói: “Nhi thần bất tài, khó có thể gánh vác trọng trách…”




Còn chưa nói xong, Hoàng đế tức giận cắt ngang, chỉ vào hắn quát: “Nếu con dám chọn hắn, trẫm ban cho hắn một chén rượu độc ngay lập tức!”



Nửa câu sau còn chưa nói hết của Mục Cẩm bị áp chế phải nuốt vào, quỳ rạp xuống đất như bị rút hết sức lực toàn thân, ánh mắt ảm đạm nhìn những hoa văn trên nền gạch, không còn nói được gì nữa.



Rất lâu sau, trong Ngự thư phòng không hề có tiếng động, không biết đã qua bao lâu, Hoàng đế mới nói: “Chuyện hôm nay, trẫm coi như chưa từng xảy ra, cũng không tính toán với con. Có điều, con phải nhớ kỹ, con là người trong hoàng thất, bất cứ lúc nào cũng phải lấy giang sơn xã tắc làm trọng!”



Một lúc sau, Mục Cẩm mới đáp lời, mệt mỏi nói: “Nhi thần cẩn tuân lời dạy của phụ hoàng!”



Ra ngoài cung, đúng lúc gặp Triết Khám vừa mới vào hậu cung từ biệt mẫu phi của mình xong. Ngày mai hắn sẽ khởi hành đến biên cảnh, không được Hoàng đế cho phép, không được hồi kinh.



Mục Cẩm căn bản không muốn nói gì với hắn, Triết Khám vẫn còn nói với theo: “Từ một khắc ngươi lấy được tội chứng của Doãn Thăng, ngươi nên nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy!”




Mục Cẩm dừng bước, vẫn không nói một lời.



“Nhưng mà cũng tốt, ban đầu ngươi đã không muốn cưới hắn, bây giờ phụ hoàng phế bỏ hắn rồi, cũng hợp ý ngươi mà.” Mục Cẩm không phản ứng lại, Triết Khám càng nói hăng say hơn: “Thật ra, lúc trước Mạch Sương cũng không muốn đâu, nếu không phải vì hoàng mệnh, hắn sẽ không từ bỏ cơ hội tu đạo thành tiên, để rồi phải dùng thân nam tử gả cho một nam nhân. Ta khuyên ngươi đừng có xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh, nếu không, cả đời này Mạch Sương cũng không thể hoàn thành tâm nguyện tu đạo thành tiên của mình!”



Nghe vậy, Mục Cẩm sững sờ.



Lúc này mới nghĩ lại, hắn chưa từng hỏi Mạch Sương, rốt cuộc cậu có bằng lòng ở lại bên hắn không. Trước đây cậu gả đến phủ Thái tử vốn là thân bất do kỷ, bây giờ phong hào Thái tử phi bị phế bỏ rồi, rốt cuộc là cậu vui hay buồn?



Người kia dù trong lòng nghĩ gì cũng không biểu hiện ra ngoài, tuy hắn sớm chiều ở chung cùng cậu cũng không thể hiểu rõ tâm tư cậu.



Mục Cẩm trở về phủ Thái tử, đi đến phòng ngủ xem, Mạch Sương đã không còn ở đây. Hôm nay Viên Ngọc Chi đã dặn dò hạ nhân trong phủ, chờ đến khi Thái tử hỏi về Mạch Sương, phải nói là cậu tự rời đi.



Cho nên Mục Cẩm tùy tiện hỏi một hạ nhân, hạ nhân khúm núm nói Thái tử phi đã rời đi, đi cùng một đạo trưởng.



Lại một cơn sấm sét đánh vào trong lòng Mục Cẩm, cậu đã đi rồi, cậu không đợi hắn trở về đã đi rồi. Đi nhanh như vậy, đến cả một lời từ biệt cũng không nói, điều này chứng tỏ trong lòng cậu vẫn luôn muốn rời đi sao? Cậu chỉ hận không thể rời đi, cho nên, hôm nay đã thẳng thắn tiếp chỉ, còn nói gì mà hoàng mệnh không thể trái, trên thực tế…



Mục Cẩm đứng trong phòng, đầu óc như bị khoét rỗng một chỗ, tim đau, đau đến mức không thở nổi. Lần đầu tiên hắn nếm trải hương vị này, đối mặt với nỗi đau cuồn cuộn không dứt đó, không biết phải làm sao.



Hôm nay nhận được thánh chỉ xong, hắn chỉ nghĩ xem phải cầu xin Hoàng thượng thế nào để cho phép cậu ở lại kinh thành, phong hào Thái tử phi có thể không có, hắn chỉ cần người kia ở bên mình, muốn giữ cậu ở lại đến nỗi như phát điên.



Kết quả, cậu lại tự rời đi.



Tất cả những gì mình làm, cùng lắm chỉ là một bên tình nguyện.



Sắc trời tối dần, Mục Cẩm đứng một mình trong phòng, đã quên mất mình nên làm gì lúc này, chỉ biết đứng đó không động đậy.



Lần thứ ba Trần bá đến nhắc nhở bữa tối đã chuẩn bị xong, Mục Cẩm mới có động tĩnh. Ngồi trong phòng ăn vắng lặng, liếc sang nhìn chiếc ghế trống bên trái, trong lòng càng buồn phiền.



Những đồ ăn được bày trên bàn đã không còn mấy đĩa món chay nữa, Mục Cẩm bưng bát lên, vừa định cầm đũa gắp, rồi lại không có khẩu vị. Cố nhét mấy miếng cơm vào miệng, thức ăn trên bàn thì không hề động vào.



Gọi Trần bá đến hỏi: “Hôm nay cậu ấy rời đi, có nói là đi đâu không?”



Trần bá không biết chuyện Viên Ngọc Chi đuổi Mạch Sương đi, trả lời theo những gì mình biết: “Hôm nay đạo trưởng của núi Lăng Vân tới, lão nô tiếp đón ở cửa, đúng lúc gặp Thái tử phi, đạo trưởng đưa Thái tử phi đi luôn.”



“Cậu ấy quay về núi Lăng Vân?”



“Chuyện này, Thái tử phi đi gấp gáp, chưa nói.”



Mục Cẩm đỡ trán, bây giờ dù muốn tìm cậu để hỏi rõ ràng cũng chẳng biết đi đâu mà tìm. Cái người tên Mạch Sương này, cứ đột nhiên rời khỏi cuộc đời hắn như vậy. Giống như con diều trên tay hắn bị đứt dây, bay đi theo gió, không còn tìm thấy tung tích nữa.