Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 66




Hôm sau vừa rạng sáng Lâm Uyên Dương đã bị Thẩm Lan lay dậy, y vừa định nói chuyện thì Thẩm Lan lập tức che miệng y lại.
Trong mắt Thẩm Lan đong đầy ý cười, cúi đầu hôn Lâm Uyên Dương một cái rồi nói khẽ: "Ca, chúc mừng năm mới!"
Lâm Uyên Dương cho hắn một nụ hôn đáp lại: "Chúc mừng năm mới."
"Hôm qua em ngủ thiếp đi nên không nghe được đoạn kết." Thẩm Lan dựa vào Lâm Uyên Dương ôm y nũng nịu: "Cuối cùng anh nằm vùng và anh xã hội đen thế nào rồi?"
"Hạnh phúc bên nhau." Lâm Uyên Dương nhìn hắn cười: "Tết đầu tiên sau khi họ sống chung, anh nằm vùng còn dẫn anh xã hội đen về nhà nữa." Y nghĩ ngợi rồi "à" một tiếng: "Người nhà anh nằm vùng cũng thích anh xã hội đen lắm."
"Đúng là một chuyện tình cảm động mà." Thẩm Lan cười híp mắt nói: "Em rất thích anh xã hội đen."
Lâm Uyên Dương ngẩng đầu hôn hắn một cái rồi bắt chước giọng điệu của hắn: "Anh cũng rất thích anh nằm vùng."
Hai người náo loạn một hồi mới bắt đầu mặc đồ Tết vừa mua mấy ngày trước.
Thẩm Lan muốn được vui vẻ may mắn nên cố ý mua đồ lót màu đỏ, hai người nhìn cái quần đỏ chót của đối phương, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rồi phì cười.
Lâm Uyên Dương đưa tay bóp nhẹ mông Thẩm Lan: "Mẩy thật đấy."
Đương nhiên Thẩm Lan không cam lòng yếu thế, hắn cũng bóp mông Lâm Uyên Dương rồi nhìn y mập mờ nói: "Mềm như đào mật vậy, có thể bóp ra nước luôn này."
Da mặt Lâm Uyên Dương đã được Thẩm Lan tôi luyện nên thản nhiên gạt tay Thẩm Lan ra rồi khom người mặc quần áo.
Chân Lâm Uyên Dương vừa thon vừa dài, nhờ luyện yoga nên hình dáng đẹp cực kỳ, nhất thời Thẩm Lan quên cả mặc đồ mà nhìn chằm chằm đôi chân trần trụi của Lâm Uyên Dương.
Mặc quần xong, Lâm Uyên Dương quay đầu nhìn hắn: "Em mau mặc đồ vào đi, còn ngây ra đó làm gì."
"Ngắm anh chứ gì nữa."
Lâm Uyên Dương chẳng chút lưu tình vạch trần hắn: "Trong đầu toàn nghĩ chuyện không đứng đắn thì có."
"Trong đầu toàn là anh cả đấy, anh mới không đứng đắn."
Hôm nay Lâm Uyên Dương quả thực đẹp trai cực kỳ, phía trên mặc áo len màu xanh đậm, bên ngoài là áo khoác ngắn màu đen, phía dưới mặc quần jean đen dài —— Bình thường Lâm Uyên Dương đều mặc sơ vin chứ hầu như không mặc đồ thường ngày, giờ nhìn y cứ như trẻ đi mười tuổi, chẳng khác Thẩm Lan là bao.
Tóc mái của y không chải ép như thường ngày mà lòa xòa trước trán, bộ dạng này làm Thẩm Lan ngứa ngáy trong lòng, trên đường đi động tay động chân với y trong xe.
Khi tay Thẩm Lan sắp sờ đến hạ bộ Lâm Uyên Dương, rốt cuộc y nhịn không được tặc lưỡi rồi quay sang lườm Thẩm Lan, "Em ngoan ngoãn chút đi."
Thẩm Lan như đang chờ câu này của Lâm Uyên Dương, y vừa dứt lời thì Thẩm Lan lập tức thu tay về, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Lâm Uyên Dương bị bộ dạng vừa vô lại vừa vô tội của hắn chọc cười, không so đo nữa mà tiếp tục lái xe.
Người ta nói "con dâu" lần đầu gặp bố mẹ chồng sẽ rất khẩn trương, nhưng Lâm Uyên Dương chẳng có chút khẩn trương nào —— Y hoàn toàn không biết tại sao phải khẩn trương, khẩn trương thì có ích gì? Khẩn trương có thể giải quyết được gì không?
Lâm Uyên Dương nghĩ có lẽ mình không khẩn trương vì người sắp gặp chính là bố mẹ vợ.
Hai người ra cửa từ lúc trời còn chưa sáng, khi đến cổng nhà Thẩm Lan thì mặt trời mới ló dạng ở phía Đông, Thẩm Lan há miệng thở ra khói trắng, chẳng biết vì lạnh hay gì mà sau khi xuống xe hắn liên tục nhảy nhót tại chỗ.
"Đừng nhảy nữa, vào đi." Lâm Uyên Dương nheo mắt nhìn hắn, nhiệt độ bên ngoài thật sự rất lạnh, y rụt cổ lại rồi nắm tay Thẩm Lan đi vào cổng.
"Ca, cha mẹ em đối với nghề nghiệp của anh...... có chút thành kiến, nếu họ nói câu gì khó nghe thì anh đừng để ý nhé, em sẽ nói với họ." Thẩm Lan thấp thỏm nói với Lâm Uyên Dương: "Em...... chỉ sợ anh phải chịu ấm ức ở nhà em thôi."
Khóe mắt Lâm Uyên Dương hơi cong lên: "Không đâu, không thấy hôm nay anh cố ý mặc đồ hiền lành à? Nhìn anh có giống sinh viên mới ra trường không? Nhìn ngoan lắm đúng không?"
"Giống." Thẩm Lan lập tức giơ ngón cái lên, hắn cười ôm Lâm Uyên Dương vào lòng: "Dù sao có anh ở cạnh thì em chẳng còn sợ gì hết."
Lâm Uyên Dương mím môi không lên tiếng.