Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy

Chương 47: Cổ Tình




Lê Thiệu lái xe chở Khúc Yêu Yêu đến chỗ của Giả đạo nhân. Ở cửa nhà, có vài thím mặc đồ mộc mạc đang tụ tập nói chuyện.

“Tên nhóc này trông có sức sống quá, có người yêu chưa?”

“Đúng lúc dì có quen một cô gái không tệ, hay là dì giới thiệu cho con nhé.”

“Úi chà, tên nhóc này còn thẹn thùng kìa ha ha ha ha.”

Tên nhóc trong miệng bọn họ đúng là Bắc Ngọc, giờ phút này anh ta đang bị một nhóm phụ nữ trung niên vây quanh trêu ghẹo. Thấy Lê Thiệu, Bắc Ngọc như gặp được cứu tinh: “Lê tiên sinh, mau mau mau, mời vào trong.”

Nhóm các bà các thím vừa thấy Lê Thiệu, nghĩ thầm tên nhóc này còn đẹp trai hơn nữa. Khúc Yêu Yêu cảnh giác nhìn họ, cô ôm cánh tay của Lê Thiệu tuyên bố chủ quyền.

Bắc Ngọc đi nhanh nên không nhìn thấy, lúc này anh ta còn cảm thấy may mắn vì rốt cuộc không cần ở lại nói chuyện với nhóm bà dì đó nữa.

Giả đạo nhân nhìn thấy Lê Thiệu thì hơi bất ngờ: “Sao cậu lại đến đây?”

Lê Thiệu bảo Khúc Yêu Yêu đứng ngoài cửa nói chuyện với Bắc Ngọc, còn mình thì đi vào trong phòng nói với Giả đạo nhân: “Yêu Yêu có gì không đúng lắm. Từ khi dùng Cổ Thành Tâm, cả người em ấy trở nên khác hẳn.”

Giả đạo nhân hỏi: “Khác chỗ nào?”

Lê Thiệu ấp úng: “Em ấy...”

“Cái thằng nhóc này, nói chuyện cứ ấp a ấp úng.”

“Những chuyện khác thì không có gì bất thường, chỉ là giờ em ấy lại thích quấn lấy tôi, còn nói... thích tôi.”

Giả đạo nhân nghe xong, vui vẻ nói: “Ha, thằng nhóc này đúng là có số đào hoa, chuyện này thì có gì mà không tốt. Vậy có nghĩa là con nhóc kia thích cậu đó.”

Lê Thiệu lại lắc đầu: “Không thể nào, Khúc Yêu Yêu ngày thường không giống vậy.”

Giả đạo nhân suy nghĩ kĩ hơn rồi nói: “Được rồi, nể mặt cậu đã cho lão không ít phí vất vả, lão đạo ta sẽ giúp cậu lần nữa.”

Lúc này Khúc Yêu Yêu đang hỏi Bắc Ngọc chuyện của Huyền Linh Tử, chẳng qua Bắc Ngọc cũng không muốn nói thêm điều gì. Từ lần trước được Giả đạo nhân đón về, Bắc Ngọc không về núi nữa, cảm xúc trong lòng anh ta không ổn định, càng không biết nên đối mặt sư phụ thế nào.

Giả đạo nhân không muốn nói bậy về Huyền Linh Tử. Làm người trung lập, ông ta chỉ nói cho Bắc Ngọc đừng dùng đôi mắt để xem mà phải dùng trái tim để cảm nhận.

“Đồ ngốc, anh tin tưởng ông ta như vậy nhưng ông ta không nhất định tin anh đâu.”

Thấy cô nói chuyện với Bắc Ngọc không có điều gì kỳ quái. Giả đạo nhân đi qua, bảo Khúc Yêu Yêu đưa tay: “Cô nhóc, đưa tay đây.”

“Làm gì?” Khúc Yêu Yêu cảm thấy lão già này rất cổ quái.

Lê Thiệu dỗ cô: “Đạo trưởng sợ cơ thể em không thoải mái khi dùng Cổ Thành Tâm nên muốn xem thử cho em.”

Anh nói Khúc Yêu Yêu mới chịu nghe, bấy giờ cô duỗi tay đến trước mặt Giả đạo nhân. Giả đạo nhân dùng kim đâm thủng đầu ngón tay của cô, cuối cùng lấy một con cổ trùng màu trắng đặt trên tay Khúc Yêu Yêu. Cổ trùng nghe mùi máu tươi lập tức bò qua, hút máu trên đầu ngón tay Khúc Yêu Yêu.

Nhìn thấy cũng gần được rồi, Giả đạo nhân bóp cổ trùng trong tay. Đến khi nhìn thấy bụng cổ trùng tản ra màu hồng nhạt, Giả đạo nhân thay đổi vẻ bình tĩnh trước đó, kích động nói: “Sao có thể!”

Nghe ông ta nói vậy, tim Lê Thiệu cũng thắt lại: “Sao vậy?”

Giả đạo nhân nhìn Khúc Yêu Yêu rồi lại nhìn Lê Thiệu, nói: “Cậu ra đây với lão.”

Khúc Yêu Yêu muốn đi theo nhưng lại bị Lê Thiệu dỗ ngồi xuống. Đi đến trong phòng, Giả đạo nhân nghiêm túc hỏi: “Lão hỏi cậu nhé, cậu và con nhóc đó có gì gì chưa?”

Lê Thiệu bị hỏi ngơ ngác: “Cái gì?”

“Thì là...” Giả đạo nhân cũng không biết nên nói thế nào, đành vỗ vỗ tay.

Lê Thiệu đã hiểu, anh lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không có!”

“Vậy thì lạ quá.”

Ông ta nói mơ hồ, Lê Thiệu nghe được càng là mờ mịt: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

“Hầy, con nhóc đó trúng Cổ Tình.”

Cổ Tình?

“Không phải là Cổ Thành Tâm sao?” Lê Thiệu không hiểu.

Giả đạo nhân giải thích: “Trước đây lão đã nói là Cổ Thành Tâm sẽ cắn ngược lại người sử dụng, nhẹ thì là cơ thể không khỏe, nghiêm trọng hơn thì người dùng cổ cũng bị trúng cổ. Nhưng thường là sẽ bị cổ trùng ban đầu cắn ngược, còn trường hợp Cổ Thành Tâm biến đổi thành Cổ Tình thì đây là lần đầu tiên lão thấy đấy.”

Lê Thiệu lo lắng hỏi: “Tại sao lại thế?”

“Sao lão biết!” Giả đạo nhân trừng anh một cái: “Trong tình huống bình thường, chỉ có khi nhóc đó và cậu đã gì gì đó thì mới biến thành như thế được. Như bây giờ thì đúng là không tìm ra nguyên do.”

Khúc Yêu Yêu chờ ở ngoài đến nỗi mất hết kiên nhẫn, cô bắt đầu kêu: “Lê tiên sinh, có thể về nhà chưa?”

Lê Thiệu lại hỏi Giả đạo nhân: “Không có cách nào sao?”

“Thật ra cũng không phải không có, chỉ là lão đây không biết nhiều về Cổ Tình lắm. Cậu có thể tìm sư tỷ của lão.”

“Có thể tìm được bà ấy ở đâu?”

“Chuyện này à... Chị ấy thích đi du lịch khắp nơi. Lão hỏi giúp cậu trước đã, chờ tin tức của lão.”

Chuyện đến bây giờ cũng chỉ còn cách này thôi.

***

Lê Thiệu phát hiện khi Khúc Yêu Yêu trúng Cổ Tình thì cô cực kỳ bám người, tựa như cái đuôi nhỏ luôn đi theo anh. Khi Lê Thiệu ở trong tiệm, cô sẽ chờ ở bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi người Lê Thiệu một giây nào.

Phùng Khải làm như đang nói chuyện phiếm, hỏi: “Anh Lê, anh với Yêu Yêu đang thế nào đấy?”

Lê Thiệu liếc cậu ta một cái: “Không liên quan đến cậu.”

“Xì, không nói thì thôi.” Cậu ta có mắt, có thể nhìn thấy tình huống thế nào. Hai người này rõ ràng đang ái muội.

Trong khoảng thời gian này Kiều Tĩnh Như cũng thường xuyên đến tìm Lê Thiệu. Mỗi khi thấy Khúc Yêu Yêu, ánh mắt của cô ta giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Mà Khúc Yêu Yêu cũng không yếu thế chút nào, cô ôm lấy cánh tay của Lê Thiệu trước mặt Kiều Tĩnh Như, còn lè lưỡi khiêu khích cô ta, chọc cho Kiều Tĩnh Như tức giận suýt ngất.

Càng khiến cho cô ta khổ sở hơn chính là Lê Thiệu, khi cô ta đến gần một chút thì anh sẽ lập tức trốn qua một bên, mà khi Khúc Yêu Yêu tới gần thì anh lại trông rất vui vẻ. Việc này làm cho Kiều Tĩnh Như cảm thấy rất thất bại.

“A Thiệu, ngày mai là tiệc mừng thọ của ông nội em, anh sẽ đến đúng chứ?”

Chuyện này Lê Thiệu đã nghe bà nội nhắc đến. Dù sao nhà họ Lê gia và nhà họ Kiều cũng có quan hệ nhiều đời, lễ nghĩa bên ngoài vẫn phải đầy đủ.

“Ừ, tôi sẽ đi.”

“Vậy thì tốt quá, ông nội của em cứ nói muốn gặp anh mãi.”

Khúc Yêu Yêu nghe vậy liền thò qua: “Tiệc mừng thọ gì vậy, em cũng muốn đi.”

Kiều Tĩnh Như khinh thường liếc cô: “Cô không có thư mời nên không vào được.” Cô ta quay đầu cười và nói với Lê Thiệu: “A Thiệu, em chờ anh tới.”

Cô ta đã nói với cha rằng đời này cô ta sẽ không gả nếu không phải Lê Thiệu. Cha Kiều vốn có ý với nhà họ Lê, bây giờ cũng là một cơ hội, có thể mượn tiệc mừng thọ hỏi thử ý của nhà họ Lê.

Kiều Tĩnh Như đầy vui sướng rời đi, Khúc Yêu Yêu lại u sầu đầy mặt: “A Thiệu, em không thể đi sao?”

Những tường hợp này, chính Lê Thiệu cũng không muốn đi. “Anh sẽ về rất nhanh, em ở nhà đợi nhé.”

Khúc Yêu Yêu mím môi tức giận: “Có phải anh thích người khác rồi hay không? Đồ cặn bã!”

Phùng Khải phun một ngụm nước ra, đúng là một lượng thông tin lớn mà.

Lê Thiệu giơ tay gõ đầu cô: “Bớt xem loại phim truyền hình này đi. Cái tốt không học mà mấy thứ này thì học nhanh lắm.”

Khúc Yêu Yêu càng tức giận hơn. Cô cảm thấy Lê Thiệu đang chột dạ, thầm nghĩ vào ngày đó cô nhất định sẽ len lén đi theo!

***

Tiệc mừng thọ ông cụ Kiều vào thứ Bảy tuần sau, Lê Thiệu mặc một bộ tây trang đến nhà cũ đón bà cụ Lê. Trải qua chuyện của Lê Kim Quốc, lời đồn về nhà họ Lê ngày càng nhiều hơn. Bà cụ Lê cũng muốn nhân cơ hội này để những người đó biết nhà họ Lê vẫn chưa đổ.

Kiều Tĩnh Như mặc lễ phục dạ hội, đứng trước cửa nhìn xung quanh. Kiều Cảnh Kỳ trêu ghẹo: “Em gái, em đúng là trông chờ mòn mỏi nhỉ.”

“Ôi chao anh ơi, anh đừng trêu em nữa, em đang phiền muốn chết đây.”

“Yên tâm đi, cha đã sắp xếp xong chuyện đó rồi, em cứ đợi trở thành cháu dâu nhà họ Lê đi.”

Kiều Tĩnh Như cúi đầu, cười ngại ngùng. Gả cho Lê Thiệu chính là nguyện vọng từ nhỏ của cô ta.

Khi thấy xe của Lê Thiệu chạy tới, Kiều Tĩnh Như nóng lòng muốn đi đến đó nhưng lại bị Kiều Cảnh Kỳ cản lại. Anh ta nhỏ giọng nói: “Dù có thích thế nào thì em cũng là con gái nhà họ Kiều, phải chú ý dáng vẻ của mình.”

Đúng vậy, quá vội vàng sẽ bị người khác nói ra nói vào.

Kiều Tĩnh Như không đi nữa, im lặng đứng trước cửa sắm vai công chúa đoan trang kiêu ngạo.

“Bà nội Lê, A Thiệu, chào mừng đã đến.” Kiều Cảnh Kỳ chào hỏi bằng phong thái của chủ nhà.

Bà cụ Lê cười gật đầu: “A Kỳ đẹp trai hơn rồi, bà sắp không nhận ra cháu đấy.”

“Cảm ơn bà ạ, bà cũng ngày càng trẻ hơn rồi. Lần sau gặp lại, cháu phải gọi bà là dì mất.”

“Đứa nhỏ này, miệng cháu vẫn ngọt như vậy.”

“Mời bà mau vào trong ạ, ông nội của cháu chờ đã lâu rồi.”

Kiều Cảnh Kỳ đỡ bà cụ Lê vào, anh ta ra hiệu cho Kiều Tĩnh Như, tỏ vẻ chuyện tiếp theo phụ thuộc vào cô ta.

Kiều Tĩnh Như hiểu ý, đi đến bên cạnh Lê Thiệu, cười nói: “A Thiệu, anh thấy chiếc váy này của em có đẹp không?”

“Ừ, đẹp lắm.”

Tâm tư của Lê Thiệu không ở chỗ này, anh trả lời hơi qua loa. Trước lúc ra cửa, Khúc Yêu Yêu còn vô cùng đáng thương hỏi anh không thể đi cùng sao? Lê Thiệu không đồng ý, chỉ bảo cô ngoan ngoãn ở nhà, tuy cô trả lời biết rồi nhưng Lê Thiệu cứ cảm thấy cô nhóc này sẽ không nghe lời như vậy.

Sự thật chứng minh, Lê Thiệu rất hiểu cô.

Anh vừa bước ra khỏi cửa, Khúc Yêu Yêu đã cầm la bàn bát quái đi theo. Cô lần theo dấu vết của Lê Thiệu đến biệt thự nhà họ Kiều, đang suy nghĩ nên trà trộn vào như thế nào thì gặp phải Lê Dao.

“Yêu Yêu?”

“Chị Dao!”

Lê Dao đến cùng Lê Kim Tự. Là con trưởng nhà họ Lê và cũng là chủ tịch đương nhiệm, Lê Kim Tự đương nhiên không thể vắng mặt. mà đúng lúc hôm nay Lê Dao không có tiết học nên cũng đi theo góp vui: “Anh ba đâu rồi?”

Khúc Yêu Yêu chỉ vào biệt thự nói: “Anh ấy bỏ rơi em vào một mình rồi.”

Từ “bỏ rơi” được dùng rất tế nhị... Lê Dao liền nói: “Vậy thế này đi, em vào cùng chị nhé.”

Khúc Yêu Yêu cười gật đầu.

Khách đến tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Kiều đều là những gia đình có danh tiếng trong thành phố, ai cũng ăn mặc vô cùng lộng lẫy. Khúc Yêu Yêu mặc một chiếc váy vải bông hình hoa nhỏ có vẻ rất mộc mạc.

Khách tới lui đều đoán đây là người nhà ai, sao lại ăn mặc lỗi thời như vậy. Mà Khúc Yêu Yêu lại không để ý chút nào, ánh mắt của cô đã sớm bị thu hút bởi những chiếc bánh ngọt được bày khéo léo trên bàn.

Lê Dao đi theo cha mẹ chào hỏi ông cụ Kiều, cô nàng bảo Khúc Yêu Yêu ở tại chỗ chờ cô nàng trở lại.

“Yêu Yêu, chị sẽ về nhanh thôi, em ở đây chờ chị nhé. Lát nữa chúng ta cùng đi tìm anh ba.”

“Dạ em biết rồi, chị Dao cứ đi đi.”

Khúc Yêu Yêu đương nhiên cũng biết mình không thể đi lung tung, nên cô đành chịu đựng cơn thèm ăn mà đứng yên. Cô ngơ ngác nhìn chiếc bàn bày một núi nhỏ đồ ngọt, sườn mặt ngọt ngào xinh đẹp của cô trong nháy mắt này thu hút sự chú ý của Kiều Cảnh Kỳ.