Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy

Chương 29: Giấy viết thư




Hoạt động Trăm quỷ diễu hành của Thung lũng hạnh phúc đúng là cực kỳ đặc sắc. Các du khách cũng ném chuyện ngoài ý muốn ở tiết mục Hồ Vương đón dâu ra sau đầu rồi vui vui vẻ vẻ chờ xem diễu hành.


Nhóm của Khúc Yêu Yêu đến sớm, chen được vị trí hàng đầu. Tâm trạng của Diêu Đông Dịch không tốt lắm, rõ là anh ta đang đứng bên cạnh Khúc Yêu Yêu, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đổi thành Lê Thiệu, anh vợ trông kỹ quá!


“Tới rồi!” Trong đám đông, có du khách la lên một tiếng. Những người còn lại đều rướn cổ nhìn về phía cuối con đường.


“Đinh đang” hai tiếng, con quỷ áo hồng đi đầu gõ chiêng, hét to: “Trăm quỷ đi tuần tra, người sống tránh ra.” Nhưng ở đây người sống không những không tránh ra mà còn lấy di động chỉa vào họ một cách đầy hưng phấn.


Kèn xô na và tiếng chiêng vang vọng khắp phố quỷ, một hàng áo trắng, một hàng áo đen đi về phía đám đông theo sự dẫn dắt của Hắc Bạch Vô Thường.


Khúc Yêu Yêu không nhịn được nói: “Hóa trang không giống chút nào.”


Lê Thiệu liền hỏi: “Chỗ nào không giống?”


“Tuy Hắc Bạch Vô Thường là quan sai, nhưng sẽ không mặc hoa lệ như vậy. Anh xem cái lưỡi đó của Bạch Vô Thường đi, cũng khoa trương quá rồi. Nếu như bị chính chủ nhìn thấy nhất định sẽ lao tới rút lưỡi của anh ta ra.”


Lê Thiệu nghe cô nói mà thấy hơi rợn người: “Cosplay thôi mà, đẹp là được, không cần phải giống hệt.”


Khúc Yêu Yêu nghĩ thấy cũng đúng, lại tiếp tục xem.


Đi theo sau Hắc Bạch Vô Thường là các NPC hóa trang, cương thi, quỷ hút máu, xác sống, mèo yêu… Quỷ Trung Quốc và Phương Tây kết hợp.


Nữ diễn viên đeo bao tay móng mèo đang tương tác với du khách xung quanh, nhìn thấy Lê Thiệu đẹp trai còn đi đến nghiêng đầu cười một cái với anh. Sắc mặt Lê Thiệu vẫn lạnh nhạt. Miêu nữ cảm thấy không thú vị liền bỏ đi tương tác với du khách khác.


Tuy nói là Trăm quỷ diễu hành, nhưng cũng không thật sự tìm một trăm NPC biểu diễn, xem ước chừng chỉ có khoảng 30 người.


Bạch Huyền là người cuối cùng lên sân khấu, vẫn ngồi trên chiếc kiệu màu đỏ như trước. Hắn ta vẫy tay có lệ với người xem rồi dựa vào đệm mà ngáp. Hắn ta bị bắt kinh doanh, người phụ trách đã dặn dò hắn nhiều lần là nhất định không được xị mặt, phải để lại ấn tượng tốt với du khách, nếu không sẽ trừ tiền lương của hắn.


Bạch Huyền suy nghĩ, hắn đường đường người thừa kế tương lai của Hồ tộc, vậy mà lại bị một người phàm nhỏ bé uy hiếp. Nhưng hôm nay hắn ta phải ăn nhờ ở đậu, không thể không thỏa hiệp vì mấy trăm đồng.


Người ta nói giá trị nhan sắc có thể khiến cho người ta quên đi tất cả. Các cô gái vừa nhìn thấy Bạch Huyền liền kích động cầm lấy di động chụp chọt các kiểu. Ai còn nhớ hắn ta từng dùng tú cầu đập đầu người ta sưng lên đâu?


Khi thoáng nhìn thấy Lê Dao, Bạch Huyền liền có tinh thần. Hắn ta cong môi cười ngốc nghếch với Lê Dao, Lê Dao hơi vẫy tay với hắn ta, Bạch Huyền đã cảm thấy rất vui vẻ.


“Anh ấy đang nhìn mình kìa!”


“Nói bậy, rõ ràng anh ấy đang nhìn tui.”


“Mị nhất định phải nghĩ cách lấy được số điện thoại của ảnh!”


……


Bởi vì vấn đề góc độ nên các cô gái đứng sau lưng Lê Dao cho rằng Bạch Huyền đang nhìn các cô ấy.


Lê Dao cười nói với Hứa Hằng: “Tên kia đúng là nổi tiếng thật.”


Hứa Hằng chỉ để ý đến thái độ của Lê Dao: “Còn đàn em thì sao?”


“Em ạ?” Lê Dao khó hiểu.


“Em cũng cảm thấy anh ta đẹp trai à?”


Tuy anh ấy hỏi như vậy, nhưng thật ra Lê Dao lại rất vui vẻ. Chuyện này có phải có nghĩa Hứa Hằng có chút ghen tị không? “Em cảm thấy đàn anh đẹp trai hơn anh ta.”


Tiếng cười khẽ của Hứa Hằng truyền đến từ đỉnh đầu, tâm trạng của anh ấy hiện tại rất tốt: “Cảm ơn đàn em đã khen ngợi.”


Cũng may Bạch Huyền đã bị khiêng đi rồi, nếu không thấy cảnh như vậy thì e là hắn sẽ lập tức nhảy xuống khỏi kiệu, quyết đánh một trận tử chiến với Hứa Hằng.


***


Đã qua một tuần kể từ Halloween, cuộc sống của Lê Thiệu xuất hiện thêm một đạo sĩ nhỏ, một nữ quỷ và một con hồ ly, còn lại thì dường như không có thay đổi gì.


Khúc Yêu Yêu thỉnh thoảng sẽ đến tiệm của Lê Thiệu uống ké vài cốc trà sữa, tự mình uống còn chưa đủ, cô còn đóng gói mấy cốc đem về nhà. Cố Hề không uống được, nhưng Bạch Huyền lại rất nghiện trà sữa trân châu.


Hút xong viên trân châu cuối cùng, Bạch Huyền chưa đã thèm liếm môi: “Còn không?”


Khúc Yêu Yêu giấu cốc còn thừa sau lưng: “Không còn nữa.”


“Vậy sau lưng cô là gì?”


“Ai cần anh lo, mau viết xong bùa chú cho tôi.”


Roi bùa chú của Khúc Yêu Yêu bị pháp thuật của Bạch Huyền chém đứt. Dây thừng thì dễ sửa lại, nhưng bùa chú lại rất khó. Cô phải dùng chu sa vẽ từng chút một, tốn không ít tâm sức. Nghĩ như vậy, Khúc Yêu Yêu hung dữ nói với Bạch Huyền: “Cho anh thời gian ba ngày để vẽ xong! Nếu không tôi sẽ đến chỗ chị Dao nói xấu anh.”


Bạch Huyền nhe răng: “Cô đừng có quá đáng quá!”


“Hừ, ai bảo anh làm hỏng roi của tôi.”


Vì thế, Bạch Huyền chỉ có thể bị Khúc Yêu Yêu nô dịch đi vẽ bùa chú, vẽ đến nỗi hắn suýt đã hoa cả mắt.


Chạng vạng, Khúc Yêu Yêu và Cố Hề đi ra ngoài mua đồ ăn, cửa sổ ban công mở ra để thoáng gió.


Bạch Huyền nằm trên sô pha lười biếng ngủ gật, một cơn gió thổi vào nhà, pha lẫn một mùi quen thuộc. Hắn ta lập tức mở mắt ra, nhìn về phía cửa sổ.


Một con chim lông xanh bay từ ngoài cửa sổ vào, ném đồ vật đang ngậm trong miệng vào tay Bạch Huyền, rồi để lại một lời nhắn: “Tộc trưởng truyền thư, nhớ phải xem kỹ.”


Nói xong, nó liền vẫy cánh bay đi.


Cha dùng chim xanh để truyền thư! Bạch Huyền cảm thấy bất an. Vốn tưởng đã có chuyện quan trọng xảy ra trong tộc, nhưng mở thư ra thì thấy: Con trai Bạch Huyền của ngô, nhanh chóng trở về thành thân, con gái tộc Hồng Hồ dịu dàng lễ phép, rất xứng đôi với con.


Bạch Huyền cạn lời, cha lại dùng giấy viết thư để giục kết hôn! Sở dĩ hắn gấp gáp muốn cưới Lê Dao như vậy một mặt là vì muốn báo ơn, mặt khác là vì không muốn bị người trong tộc ép cưới cô Hồng Hồ đó.


Giấy viết thư màu trắng bị đốt cháy thành tro trong lòng bàn tay, Bạch Huyền không thể nào thỏa hiệp, hắn muốn tìm Lê Dao để thành hôn trước khi cha thực hiện bước tiếp theo.


Khi Khúc Yêu Yêu đem đồ ăn về thì trong nhà không còn một bóng người nào: “Hồ Ly đi đâu rồi?”


Trong phòng khách, roi mới vẽ được một nửa. Khúc Yêu Yêu chỉ nghĩ là hắn ta lại lười biếng ở đâu đó nên liền trực tiếp gọi điện thoại qua. Hiện giờ cô cũng rất biết dùng mấy thiết bị thông minh này, ở một khía cạnh nào đó, nó thật sự thuận tiện để tìm người hơn la bàn bát quái.


“Ê, gì đấy?”


“Anh đi đâu vậy!”


“Có vài việc cần làm, không cần đợi ta về ăn cơm chiều đâu.”


Nói xong, Bạch Huyền liền cúp điện thoại. Khúc Yêu Yêu nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu bên kia thì nghi ngờ: Không lẽ hắn ta đi tìm Lê Dao?


Đúng là cô đã đoán trúng rồi, Bạch Huyền thật sự đi đến trường học.


Lê Dao vừa tắm rửa xong, liền nhìn thấy Bạch Huyền đang đứng ở dưới lầu. Cô nàng vội chạy xuống, tóc cũng chưa kịp sấy: “Sao anh lại đến đây?”


Bạch Huyền sửa lại vẻ lưu manh, vẻ mặt rất nghiêm túc: “A Dao, gả cho ta được không?”


“Lại nữa rồi Bạch Huyền. Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới có thể hiểu đây? Tôi không thích anh.” Lúc đầu, hắn ta có thể hỏi câu này bảy tám lần một ngày, gần đây đã bớt đi nhiều, ngay lúc Lê Dao cho rằng Bạch Huyền đã từ bỏ thì lại bắt đầu nữa rồi.


Bạch Huyền không cam chịu: “Em thích Hứa Hằng sao?”


Lê Dao không phủ nhận: “Bạch Huyền, hôn nhân không có tình yêu nhất định sẽ không hạnh phúc, cho dù anh có ép tôi gả cho anh thì kết quả có thể ra sao? Tôi sẽ không vui vẻ, chẳng lẽ đây là việc anh muốn sao?”


Hôn nhân không có tình yêu... Cuộc liên hôn của hắn với tộc Hồng Hồ chẳng phải cũng vậy sao?


Chẳng qua lời nói của Lê Dao khiến hắn ra quyết định: “A Dao, ta sẽ không bỏ cuộc đâu. Một ngày nào đó, em sẽ biết ta hợp với em hơn tên Hứa Hằng kia.”


Bạch Huyền đến vội vàng, rời đi cũng vội vàng.


Hứa Hằng thấy Lê Dao đứng một mình ở cửa, vội đi đến khoác áo khoác lên người cô nàng: “Sao chưa sấy tóc mà lại đứng ở đây, coi chừng bị cảm đấy.”


“Cảm ơn anh.” Lê Dao cười với anh ấy: “Có chút việc nên quên mất.”


“Đi lên mặc thêm đồ đi, anh đi mua trà sữa cho em.”


“Chờ đã, anh mặc áo khoác vào đi.” Lê Dao cầm áo khoác của anh ấy: “Như vậy thì sẽ có thể bị cảm đấy, anh chờ em mặc thêm đồ rồi cùng đi nhé.”


“Được.”


Lê Dao chạy lên lầu, qua loa sấy tóc vài cái rồi khoác áo lông ra cửa.


***


Bạch Huyền không trở về nhà Lê Thiệu mà là tìm một công viên vắng vẻ rồi huýt sáo. Chim xanh truyền thư bay đến, Bạch Huyền nhét thư trả lời cho nó ngậm lấy: “Nói với cha, ta đã có ý trung nhân rồi.”


Chim xanh bay hai vòng ở công viên rồi hướng về phía Bắc. Nó bay qua bầu trời thành phố đến vùng ngoại thành, dừng lại trước một sơn động, nghỉ chân một lát rồi mới bay vào trong.


Tộc trưởng Hồ tộc Trường, cũng chính là cha của Bạch Huyền nhận được thư trả lời, tức giận run cả râu: “Thằng bất hiếu!”


Một cô gái mặc áo đỏ đi đến, dịu dàng nói: “Bác Bạch, là thư trả lời của A Huyền ạ?”


“Ừ...”


Cô ấy thấy vẻ mặt khó xử của cha Bạch, trong lòng cũng có suy đoán: “A Huyền không chịu về phải không ạ?”


“Haiz, trách bác không giáo dục nó cho tốt.”


“Không sao đâu bác Bạch, đột nhiên nói phải thành thân, đương nhiên A Huyền sẽ không đồng ý rồi. Vậy đi, để cháu đi tìm anh ấy về.”


Cha Bạch gật đầu: “Vậy cũng được, cho dù thế nào thì con dâu nhà họ Bạch chúng ta chỉ có thể là cháu.”


Cô gái áo đỏ cười ngại ngùng, biến thành hồ ly đỏ chạy ra khỏi sơn động.


Cô ấy cũng đã từng đến thế giới loài người mấy lần, nhưng cũng là chuyện rất lâu về trước rồi. Lúc đó Thành phố Du còn chưa có nhiều tòa cao ốc như vậy, mọi người đều đi ra ngoài bằng xe điện và xe kéo, nữ mặc sườn xám, nam đa số mặc áo Tôn Trung Sơn.


(*) Sườn xám và áo Tôn Trung Sơn:


undefined


Hồ Ly đỏ chạy nhanh trên mái nhà, khi chạy qua rừng cây, có hai con mèo hoang đang đánh nhau: “Có từng thấy một con hồ ly trắng chưa?”


Mèo hoang tò mò nhìn cô ấy: “Từng thấy rồi, nó mới vừa đi.”


“Đa tạ.” Hồ Ly Đỏ ngửi mùi đi tìm, hai con mèo hoang cũng không đánh nhau nữa. Sao gần đây hồ ly xuống núi nhiều thế nhỉ?


Nhà Lê Thiệu được Khúc Yêu Yêu bày trận pháp, Hồ Ly Đỏ không ngửi được mùi, ngược lại cô ấy ngửi được mùi thuộc về Bạch Huyền ở trường học, đặc biệt là ở trên người cô gái tóc dài kia. Trong tin nhắn chim xanh gửi về, cô ấy đã nghe thấy, lẽ nào người trong lòng Bạch Huyền nói đến chính là cô gái kia sao?


Lê Dao đeo khẩu trang, Hồ Ly Đỏ không thấy rõ dáng vẻ của cô nàng, nhưng cặp mắt kia quả thực làm lòng người rung động.


Cô nàng vừa nói vừa cười với chàng trai bên cạnh, trông có vẻ rất thân thiết. Chẳng lẽ cô nàng đã có bạn đời rồi, là do Bạch Huyền tự mình tình nguyện thôi ư? Hay là cô nàng đã dan díu với người khác sau lưng Bạch Huyền?


“A, đó là hồ ly sao?” Tầm mắt của Lê Dao và Hồ Ly Đỏ gặp nhau, cô nàng kêu lên.


Hứa Hằng quay đầu nhìn, không có bất cứ thứ gì ở trước cửa: “Chắc là mèo hoang thôi. Chỗ này sao lại có hồ ly được.”


Lúc Lê Dao nhìn lại thì đã không thấy Hồ Ly Đỏ đâu. Từ khi quen biết Bạch Huyền, cô nàng không còn cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy những con hồ ly khác nữa, nhưng Lê Dao cũng không để ý lắm, chỉ cho là nó đi ngang qua.


Hồ Ly Đỏ trốn trong góc, thấy bọn họ đi ra liền lặng lẽ đi theo sau.


Cô ấy nhìn Lê Dao và chàng trai tạm biệt rồi đi về ký túc xá, sau đó liền biến thành một làn khói đỏ bay vào trong.