Tết Trung Nguyên ngày 15 tháng 7 âm lịch, thường được gọi là Lễ cô hồn. Mỗi khi đến ngày này, người lớn trong nhà sẽ dặn dò buổi tối phải đi ngủ sớm một chút, đừng đi lại trên đường để tránh đụng phải thứ gì dơ bẩn.
Khúc Yêu Yêu cố ý chọn ngày này để đưa Cố Hề đi. Cô không bật đèn, chỉ thắp một ngọn nến trong phòng, nhìn đồng hồ trên mặt tường chuyển động.
Sắp 12 giờ, Khúc Yêu Yêu bảo Lê Thiệu rời đi trước, cô sợ lát nữa có thể sẽ dẫn một vài thứ đến, đỡ phải dọa đến anh. Nhưng Lê Thiệu cảm thấy ở một mình trong phòng càng đáng sợ hơn, ở chỗ này ít nhất còn có Khúc Yêu Yêu.
“Vậy được rồi, anh ngồi chỗ này nhé.” Khúc Yêu Yêu dọn ghế dựa đến phòng khách cho Lê Thiệu ngồi. Sau đó lấy từ trong bao một túi chu sa nhỏ, vừa vẽ vòng tròn vừa dán bùa xung quanh ghế dựa: “Như vậy thì sẽ không sợ quỷ hồn đến gần nữa.”
Lê Thiệu quấn chặt chăn trên người hơn, ban đêm có hơi lạnh thật.
Khúc Yêu Yêu thấy đã sắp đến lúc giờ bèn lấy vàng thỏi đã gấp bày ra trên mặt đất, rồi thắp ba nén nhang trên bàn thờ.
Kim đồng hồ đã điểm 12 giờ, Khúc Yêu Yêu bỏ vàng thỏi vào chậu than rồi châm lửa, cầm một lá bùa thì thầm: “Nay có chuyện quan trọng, cần mời quỷ sai, một ít vàng thỏi, xin vui lòng nhận lấy.”
Lê Thiệu cảm thấy run sợ trong lòng, thì ra những thỏi vàng này lại đốt cho quỷ sai.
Khúc Yêu Yêu đã đốt một túi nhưng vẫn chưa có phản ứng gì, cô lại mở thêm một túi mới, liên tục bỏ thỏi vàng vào chậu than, thẳng đến khi túi cuối cùng cũng đã đốt hết nhưng trong phòng vẫn chỉ có hai người một quỷ bọn họ.
Khóe mắt cô giật giật, quỷ sai đợt này cũng tham lam quá rồi!
Khúc Yêu Yêu lấy giấy vàng ra, dùng chu sa viết mấy chữ ở trên: Vừa phải thôi nhé, sau đó bỏ nó vào chậu than đốt cùng vàng thỏi.
Sau khi giấy vàng cháy hết, trong phòng khách chợt xuất hiện khói trắng lượn lờ, một người đàn ông bước ra từ làn khói.
Hắn ta mặc một bộ quần áo màu tím, trên đầu đội chiếc mũ cao màu đen, làn da trắng như giấy, không hề có chút khí sắc nào. Tay trái hắn cầm một cái bao tải, tay phải cầm một chuỗi xiềng xích.
Lê Thiệu trừng to mắt, đây là quỷ sai sao?
Trên mặt người đàn ông áo tím không một biểu cảm, hỏi: “Ai đã gọi ta?”
Khúc Yêu Yêu đứng lên chào hỏi: “Là tôi. Tiểu nữ là Khúc Yêu Yêu, có chuyện quan trọng muốn mời ngài giúp đỡ, không biết nên xưng hô với quỷ sai đại nhân như thế nào?”
“Tử Phương.”
Khúc Yêu Yêu mỉm cười nói: “Tử Phương đại nhân, chị gái quỷ này là oan hồn lang thang ở trần gian. Hôm nay gọi ngài đến là vì muốn hỏi xem có thể đưa chị ấy đến âm phủ để sớm được đầu thai hay không?”
Tử Phương nhìn Cố Hề một cái, âm u hỏi: “Tên họ là gì?”
“Tôi tên Cố Hề.”
Tử Phương móc ra một cái Ipad từ sau lưng, ngón tay thon dài lướt trên màn hình.
Từ từ, hắn ta dùng gì cơ?
Lê Thiệu kinh ngạc ngây cả người, bây giờ người địa phủ đều có phong cách nước ngoài như vậy sao!
“Cố Hề, hưởng dương 29 tuổi, chết vào ngày Tám tháng Bảy hử? Cô đã chết một tuần rồi, sao lại không có quỷ sai đến giam giữ?”
Cố Hề không biết nên giải thích thế nào, bây giờ nghĩ lại, khi linh hồn cô ấy vừa rời xác quả thực có người giống với quỷ sai đến tìm. Chỉ có điều khi ấy Cố Hề đang mất trí nhớ, cho rằng mình còn sống nên đã bỏ chạy...
Khúc Yêu Yêu đổi chủ đề: “Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, chị ấy cũng rất đáng thương, bị chồng giết hại, gần đây mới được tẩy sạch oan ức. Tử Phương đại nhân, chị ấy là người hiền lành, làm quỷ lâu như vậy cũng chưa làm chuyện tàn nhẫn nào, ngài có thể cân nhắc cho chị ấy đi đầu thai không?”
“Thật không may, hạn ngạch đầu thai của quý này đã đầy, e là phải đợi đến quý sau.”
Khúc Yêu Yêu ngơ ngác: “Hả? Đầu thai cũng có hạn ngạch sao?”
Tử Phương bình tĩnh nói: “Đương nhiên, địa phủ của bọn ta cũng có chỉ tiêu, số lượng đầu thai trong tay mỗi quỷ sai đều được phân phối theo quý. Huống chi mấy năm nay tỉ lệ sinh sản ở trần gian đã giảm rất nhiều, hạn ngạch đầu thai của quỷ hồn đương nhiên cũng giảm.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Để cô ta đi theo cô trước đi, ta thấy hai người ở chung cũng khá ổn.”
Lê Thiệu là người đầu tiên không đồng ý: “Làm sao quỷ và người có thể sống chung được?”
“Ồ, cậu nhìn thấy ta à?” Tử Phương hứng thú.
Lê Thiệu hối hận, lẽ ra mình không nên lắm mồm chứ: “Làm phiền rồi, mọi người nói tiếp đi.”
Tử Phương đã bay đến trước mặt anh, nhìn anh từ trên xuống dưới. “Mắt Âm Dương, còn là thể chất hút quỷ. Chậc chậc chậc, tên nhóc này, cuộc sống của cậu không tốt lắm phải không?”
“Đúng là không tốt lắm.”
“Ha, cậu và cô nhóc kia có quan hệ không đơn giản nhỉ?”
“Tử Phương đại nhân!” Đôi mắt của quỷ sai nhìn thấu tất cả, Khúc Yêu Yêu sợ hắn ta nói thêm gì nữa thì bí mật của cô sẽ không thể giấu được: “Để chị ấy ở lại trần gian mãi cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.”
Tử Phương chống cằm suy nghĩ, nói cũng đúng.
Hắn ta lấy ra một chiếc vòng tay từ trong ngực: “Lại đây, đưa tay ra.”
Cố Hề thành thật với tay qua, Tử Phương đeo vòng tay vào cho cô ấy, trong nháy Cố Hề có cảm giác như bị bỏng: “Thứ này có thể giám sát mọi hành động của quỷ hồn ở trần gian. Hễ cô có ý nghĩ muốn giết chóc thì sẽ phải chịu đau đớn do lửa đốt, nếu cô thật sự đã làm chuyện hại người thì vòng tay này có thể lập tức giết cô. Cố Hề, hãy tự lo liệu cho tốt.”
Đừng nói Cố Hề, ngay cả Khúc Yêu Yêu cũng cảm thấy mù tịt. Tôi gọi ngài ra đây cũng đâu phải vì chuyện này đâu.
“Tử Phương đại nhân, tôi đã cung phụng cho ngài không ít thỏi vàng rồi, lấy tiền thì phải làm việc, ngài không thể qua loa như vậy chứ.”
Tử Phương buông hai tay: “Ta cũng đâu có cách nào đâu.”
“Thật sao? Vậy có lẽ tôi sẽ viết một bức thư khiếu nại để Diêm Vương đại nhân phân xử đàng hoàng.”
“Ế từ từ.” Tử Phương vừa nghe vậy lập tức luống cuống. Hắn ta cố che giấu một bao vàng thỏi to sau lưng: “Cô nhóc, ta cũng lực bất tòng tâm mà. Thôi, như vậy đi, để ta tìm cơ hội chen hàng cho cô.”
Hắn ta phất tay, một tấm card màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay, bên trên viết con số: 35769.
“Vốn dĩ cô chỉ có thể xếp hàng sau số mười vạn, nhưng vì tiền... à vì cô cũng có vẻ thành thật nên ta đã chuyển cô về trước. Chờ đến lượt của cô thì ta sẽ tự đến đưa cô đầu thai.”
Cố Hề trịnh trọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn quỷ sai đại nhân.”
Tử Phương thẳng lưng, xua tay nói: “Không có gì, đây là trách nhiệm của ta.”
Xì, chẳng phải là lấy tiền làm việc sao.
Trong lòng Khúc Yêu Yêu nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tử Phương đại nhân đúng là một quỷ sai tốt, địa phủ mà không có ngài thì phải làm sao đây? Tử Phương đại nhân ngài đi thuận lợi nhé, thiếu tiền thì ngài cứ nói một tiếng, tôi sẽ đốt cho ngài ngay.”
Tử Phương vô cùng thoải mái, xách một bao vàng thỏi rồi biến thành một làn khói mỏng, biến mất khỏi phòng.
Lê Thiệu mãi vẫn chưa phục hồi tinh thần, những gì anh gặp phải gần đây quả thực quá huyền ảo. Đầu tiên là bị nữ quỷ quấn lấy, sau đó suýt nữa bị ác quỷ giết, bây giờ lại gặp được quỷ sai của địa phủ... không phải anh đang nằm mơ đâu nhỉ?
“Lê tiên sinh, Lê tiên sinh!”
“Ừ?”
“Anh không sao chứ.”
Làm sao Lê Thiệu lại không sao được? “Nếu các cô đã xử lý xong chuyện của mình thì có thể lau ấn ký đi chưa?” Bây giờ anh chỉ muốn Khúc Yêu Yêu và nữ quỷ nhanh chóng rời đi, để cuộc sống của mình có thể yên bình trở lại như xưa.
Khúc Yêu Yêu vất vả lắm mới tìm được phiếu cơm, sao mà dễ dàng rời đi được?
“Có thể thì có thể, chẳng qua tôi chỉ sợ lau rồi thì cuộc sống của anh sẽ càng khó khăn hơn.”
Lê Thiệu cau mày: “Còn có thể tệ hơn bây giờ sao?”
Khúc Yêu Yêu phân tích cho anh: “Âm khí trên người Lê tiên sinh quá nặng, rất dễ chọc phải ma quỷ. Anh thử nghĩ xem, buổi tối anh về đến nhà, thấy nồi niêu xoong chảo lơ lửng giữa không trung nhưng lại không nhìn thấy ai, tình huống như vậy không phải còn đáng sợ hơn sao?”
Cô vỗ vỗ vai Lê Thiệu, tiếp tục nói: “Tôi cũng nghĩ cho anh thôi, mấy thứ đó ấy mà, anh nhìn thấy thì còn có thể ứng phó, nhưng nếu anh không nhìn thấy thì sao? Một ngày nào đó đi đời nhà ma cũng không biết tại sao mình chết! Đương nhiên còn có tôi nữa. Lê tiên sinh, tôi đã giúp anh không ít chuyện mà, anh đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao? Không những thế, tôi ở lại nhà anh còn có thể giúp anh ngăn đòn tấn công của quỷ đấy. Tôi cũng không yêu cầu nhiều, có ăn có ngủ là được. Lê tiên sinh, anh có đồng ý với giao dịch này không?”
Những chuyện được nói ra từ miệng của cô đều có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Vì được ở lại, Cố Hề cũng nói: “Anh Lê, chỉ cần có tôi ở đây thì đảm bảo căn nhà này sẽ không có con quỷ thứ hai.”
Lê Thiệu suy xét mãi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Cho Khúc Yêu Yêu và Cố Hề ở lại, những ngày qua của Lê Thiệu cũng không tệ lắm.
Một ngày ba bữa do Cố Hề phụ trách, việc dọn dẹp trong nhà cũng giao cho cô ấy, Lê Thiệu không cần mời người dọn dẹp nữa. Còn Khúc Yêu Yêu ấy hả, lại giống như linh vật vậy, không biết là vì lý do tâm lý hay là thật sự do cô đã trấn áp những con quỷ quái kia mà từ sau khi cô đến, chất lượng giấc ngủ của Lê Thiệu đã tăng lên không chỉ một bậc.
Ban đêm anh sẽ không đột ngột tỉnh giấc, cũng sẽ không đổ mồ hôi, trông anh có vẻ có sức sống hơn nhiều.
Chỉ có điều là cô nhóc Khúc Yêu Yêu này cứ dăm ba bữa lại ồn ào đòi ăn bánh kem, uống trà sữa, Lê Thiệu không còn cách nào khác, lúc đến tiệm chỉ có thể dẫn cô theo. Đương nhiên, những cái bánh đó cũng không phải cho cô ăn miễn phí, Khúc Yêu Yêu trở thành một nhân viên của tiệm cà phê, chào đón khách hàng, rửa sạch chén dĩa, những việc này đều giao cho cô.
Khúc Yêu Yêu cũng là một cô nhóc lanh lợi. Nhân lúc bọn họ không chú ý thì giao hết việc dọn dẹp cho Cố Hề, còn cô lặng lẽ tự làm trà sữa rồi uống trong phòng bếp, nhưng mùi vị thật sự khó diễn tả bằng một lời, kém hơn nhiều so với ly Lê Thiệu làm.
Những ngày hai người một quỷ ở cùng nhau lại hài hòa hơn nhiều so với tưởng tượng của Lê Thiệu.
Ngày hôm đó bà cụ Lê đột nhiên đến đây, Khúc Yêu Yêu và Lê Thiệu đang vây quanh bàn ăn lẩu. Lê Thiệu vốn không ăn những món này, anh không chịu được vị cay của lẩu Trùng Khánh, nhưng Cố Hề lại nói món cô ấy chuẩn bị là nước cốt hầm xương, Lê Thiệu liền nếm thử, hương vị đúng là không tệ.
Nước hầm xương đậm đà thơm ngon, nhúng rau ăn rất ngon.
Bà cụ Lê hơi giật mình: “A Thiệu, trong nhà có khách à?”
Khúc Yêu Yêu nuốt cải thảo trong miệng xuống, đứng lên chào: “Chào bà ạ.”
Lúc đầu bà cụ Lê không thấy rõ mặt cô vì cách một làn sương mù, sau khi đi vào bà mới nhận ra, đây không phải là cô đạo sĩ nhỏ hôm đó hay sao? “Cháu là cô gái nhỏ đã đoán mệnh cho A Thiệu ở chùa Phổ Nguyên đúng không?”
“Là cháu ạ, trí nhớ của bà tốt quá.”
“Ha ha ha, đương nhiên là bà nhớ rõ rồi. Đúng rồi, không biết tai họa trên người A Thiệu nhà bà đã được giải quyết chưa?”
“Vâng, cháu đã giúp Lê tiên sinh giải quyết rồi ạ, nhưng để đề phòng thì cháu sẽ ở tạm trong nhà anh ấy.”
Bà cụ Lê nhìn Lê Thiệu: “Hai cháu ở chung?”
“Khụ khụ khụ.” Lê Thiệu bị sặc rồi: “Bà ơi, không phải ở chung, chỉ là tạm thời cho cô ấy ở lại thôi.”
Bà cụ Lê ra vẻ “bà hiểu mà”: “Khá tốt khá tốt, có tiểu sư phụ ở đây thì bà yên tâm rồi. Các cháu cứ ăn từ từ, bà đi đây.”
“Bà nội, để cháu đưa bà về.”
“Không cần, ông Thẩm đang ở dưới lầu. Vốn là bà lo cho sức khỏe của cháu, bây giờ thấy cháu không sao thì bà cũng yên tâm rồi. Khi nào cháu rảnh thì dành nhiều thời gian về nhà cũ với bà nhé.”
Nói đến nhà cũ, sắc mặt Lê Thiệu hơi thay đổi. Tuy trong lòng rất kháng cự nhưng vì bà cụ Lê, anh vẫn đồng ý. “Được ạ, chờ cháu rảnh sẽ về ngay.”
Bà cụ Lê xuống lầu, ông Thẩm là quản gia đang chờ ở cửa.
“Bà chủ, chậm một chút.”
“Tôi thấy sắc mặt của A Thiệu hồng hào hơn nhiều, xem ra nó đã thật sự gặp được người có duyên rồi.”
“Bà chủ gặp rồi sao?”
“Nhìn thấy rồi, đó là một cô bé rất tốt. Haiz, chỉ là tôi không biết liệu cô bé có thể giúp A Thiệu vượt qua kiếp hay không.” Nhớ tới lời của đại sư Nguyên Thanh, bà cụ Lê lại thấy u sầu vô cùng.
Ông Thẩm an ủi: “Tiểu thiếu gia nhất định sẽ bình an thôi, bà chủ cũng phải giữ gìn sức khỏe.”
“Tôi biết mà. Ấy? Hình như tôi quên nói gì đó với A Thiệu rồi. Đúng là tuổi càng lớn càng dễ quên mà. Thôi thôi, chắc không phải chuyện gì quan trọng đâu, chúng ta về.”