Edit: motquadaocute
Bếp của căn hộ Chương Tư Niên thiết kế theo dạng mở, phòng bếp thiết kế giống như chỉnh thể căn hộ, đường nét gọn gàng, phong cách đơn giản và các loại đồ dùng nhà bếp đều được xếp gọn gàng ngăn nắp. Vân Thư ngồi trước bàn ăn đã bày trước hai bộ bát đũa, ngẩng đầu lên là có thể thấy thân ảnh bận rộn của Chương Tư Niên.
Chương Tư Niên đeo một cái tạp dề màu xám tro, áo somi màu trắng xắn lên gọn gàng, lộ ra một đoạn đường cong của cánh tay rất mê người, đầu tóc ban ngày gọn gàng thì giờ có hơi lòa xòa trước trán, trên đầu anh là ánh đèn ấm áp, làm lộ ra vẻ nhu hòa hiếm thấy.
Không biết anh xử lý bếp núc thế nào mà không hề có mùi dầu khói, nhìn từ xa không hề giống như đang làm đồ ăn mà như đang tiến hành tạo nên một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Lúc trước khi cô phá tan tành căn bếp của Lý Úy, anh ấy đã từng nói qua rằng, người ta khi chân chính nấu ăn phòng bếp sẽ luôn luôn sạch sẽ, động tác sẽ rất gọn gàng.
Cô không biết Chương Tư Niên nấu ăn có ngon hay không, bất quá từ xa nhìn động tác thái thịt của anh rất dứt khoát, miếng thịt lại rất đều, rõ ràng là kỹ năng dùng dao cũng không tồi.
Động tác của Chương Tư Niên rất lưu loát, rất nhanh sau đó ba món mặn một món canh đã được bưng lên. Vân Thư cũng phụ một tay, đi vào bếp xới ra hai bát cơm.
Cơm gạo lứt, salad ức gà, măng tây xào tôm đã bóc vỏ, xà lách và rau diếp, canh đậu hũ rong biển.
Màu sắc của món ăn đều rất mê người, nhưng Vân Thư nhìn liền không có khẩu vị —đây là thực đơn ăn kiêng tiểu chuẩn đó nhé.
Lúc Lý Úy giảm béo đã cùng cô đi ăn hai bữa ăn, ít dầu mỡ, nhiều chất sơ, và nhiều protein. Đúng là vẫn có thịt, nhưng lượng mỡ trong ức gà rất ít, ăn rất khô nhưng cô chỉ biết khi ăn là đơn giản chỉ nhai có hai lần, sau đó liền miễn cưỡng mà nuốt vào trong khi chưa rõ mùi vị. Là một tín đồ ăn uống đã đi khắp các hàng quán trên cả nước, Lý Úy ăn đến bữa thứ hai đã không thể cầm cự được nữa, đến nay vẫn là trăm cân mập mạp y như cũ.
Nhưng cô không phải kén ăn nên cũng không yêu cầu gì nhiều lắm, liền kiên trì mà gắp miếng ức gà.
“Ưm…” – Món ức gà đưa tới miệng, cảm giác như ánh mắt của cô mở to ra— thịt không hề quá dai, ngược lại còn khá mềm, trước đó hẳn đã được ướp qua, hương vị không hề nhạt nhẽo, vị không chỉ tươi ngon mà đâu đó còn thoang thoảng mùi chanh thơm ngát, rất hợp khẩu vị.
Ánh mắt Vân Thư nhìn về phía Chương Tư Niên có phần kinh ngạc.
‘Sao thế?” Chương Tư Niên hỏi.
“Em không nghĩ tới việc thầy biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu ngon nữa chứ.”
Khóe miệng Chương Tư Niên mang theo một ý cười khó hiểu: “Tôi một mình ở Mỹ năm năm, nếu không biết tự nấu cơm đại khái đã sớm bị khoai tây chiên và Hamburger của Mỹ làm thành dáng vẻ bụng bia mập mạp rồi.”
Vân Thư ăn bữa cơm này trong sự kinh hỷ, cơm gạo lứt khi nhai tạo cảm giác rất QQ, rau xà lách tươi mát, tôm bóc vỏ cũng vô cùng tươi ngon, dù là hương hay sắc đều đạt yêu cầu.
Hai người cơm nước xong xuôi thì Vân Thư liền đứng lên thu dọn bát đũa.
Từ nhỏ đến lớn trưởng bối không hề nuông chiều cô. Nhưng vì gia cảnh giàu có nên loại chuyện này cô cũng chưa có làm qua. Cô lên lầu tra mạng tìm cách làm, không khó lắm, dùng chất tẩy rửa, rửa bằng rẻ, rửa nhiều lần và làm khô.
“Đúng rồi.” – Chương Tư Niên hơi gõ gõ tay lên bàn, “Tối thứ sáu ngày mai tôi về sẽ giúp em ôn tập.”
“Vâng ạ.” – Vân Thư gật đầu đem toàn bộ bát ăn tới bồn rửa bát.
Nhìn mấy cái chai lọ trên bồn rửa, cô thấy có chút mơ hồ: “Chai nào là chai nước rửa vậy ạ?”
Chương Tư Niên chuẩn bị đứng dậy lên lầu, nghe cô nói vậy có chút không yên lòng ngồi lại vào bàn: “Cái bình nhựa trong suốt, cái màu lam hiệu Tiểu Hoa.”
Vân Thư gật gật đầu, mở nắp và bóp.
Bình vẫn không ra, lực bóp của cô mạnh thêm một chút, liền làm chảy ra một loạt.
“Đó là chai cô đặc, đừng dùng nhiều như vậy.”
Lời của Chương Tư Niên còn chưa dứt, Vân Thư đã mở nước ào ào, nước tới xuất hiện một tầng dày bong bóng, cô vội luống cuống tay chân tắt đi.
“Hả, anh nói gì cơ…?”
“Dùng ít thôi thì sẽ ổn.”
“A…” Vân Thư ngẩn người, mắt rủ xuống: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Chương Tư Niên bóp nhẹ sống mũi, “Vậy xả nhiều nước đi, cứ rửa tới khi không trơn nữa.”
“Được rồi.”
Đổ nước rửa bát quá nhiều, bát đĩa tất cả đều trơn bóng, Vân Thư lần đầu tiên rửa không có kinh nghiệm, đĩa luôn bị trượt xuống. May mắn thay là cô phản ứng nhanh, luống cuống đỡ lại chứ không có đập vỡ.
Vân Thư không nghĩ tới việc rửa có cái bát thôi cũng phải mạo hiểm như thế, rửa xong hết lại rửa lại lần nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương Tư Niên thấy động tác của cô đã dần ổn hơn thì mới lên lầu.
Hai người tuy sống chung một mái nhà nhưng khi ăn cơm xong lại mỗi người về một phòng, căn bản cũng không nói chuyện gì hết.
Ngày hôm sau, Vân Thư vẫn theo thói quen thường ngày, tỉnh giậy lúc 9h sáng. Đôi mắt cô díp lại, vô thức đi xuống tầng thấy trên bàn bữa sáng đã được sắp sẵn, là trứng, bánh mì sandwich và kiwi cắt nhỏ.
Bên cạnh đó còn là một tờ giấy với dòng chữ, “Cháo ở trong nồi cơm điện. Tốt nhất em nên ăn sáng trước 8h.”
Vân Thư hồi còn bé cũng bị ép phải luyện chữ mấy năm, nhưng không luyện được gì hay ho, ngược lại kiểu chữ thiếu nữ đáng yêu lại viết nhuần nhuyễn. Tuy nhiên cô vẫn có thể nhìn ra nét chữ của Chương Tư Niên rất tiêu chuẩn. Điểm dừng bút lại có thêm những dấu ấn cá nhân, phong cách sạch sẽ.
Vân Thư một bên đặt đồng hồ báo thức, một bên vỗ nhẹ đầu Kẹo Lạc: “Kẹo Lạc, mai chị dẫn em đi tản bộ, có gì gọi chị rời giường sớm một chút.”
Kẹo Lạc vẫy đuôi lắc lắc, di chuyển vòng quanh chân cô, cùng không biết nghe có hiểu hay không.
Vân Thư múc cháo từ nồi cơm điện ra, trong cháo còn có thêm khoai lang cắt rất nhỏ, cơ hồ cũng sắp thành cháo luôn, vừa mở ra là mùi thơm nức mũi bay tới, một bát vàng óng, đựng bên trong một cái bát sứ trắng nhỏ, rất thích mắt.
Vân Thư ăn xong cháo liền ăn tới sandwich. Một bên vừa ăn bên kia vừa lướt tin tức Wechat.
Đầu tiên là “Tổng kết điểm nóng của tuần” do “Tam Thủy đại thúc” gửi cho cô.
Weibo của cô trên danh mục Talk Show kia, xem tình hình tùy tiện nói mấy câu, thời gian là tùy ở cô nhưng về sau vẫn cần không ít công phu.
Đại khái Talkshow chỉ là một người đứng trên sân khấu, đằng sau là người nước ngoài sẽ chế tác tiết mục, còn có cả một đoàn đội căn cứ vào độ hot của các chủ đề tạo nên các tiết mục thú vị ngắn cho diễn viên trên đài sử dụng. Nhưng trong nước rất khó làm được chuyên nghiệp như vậy, cho dù có là chương trình tạp kĩ tống nghệ gần đây của Lý Úy.
Về bên cô thì đoàn đội có hai người, một là cô, còn một là Thẩm Lan.
Thẩm Lan trước đó là diễn viên nghiệp dư của một talkshow, ngũ hành khuyết thủy, trong tên liền cũng có chữ thủy, cho nên nghệ danh cũng đặt là Tam Thủy, hồi trước còn có hay đến ở mấy quán bar thành phố S, khá nổi danh. Nhưng mà cũng không nổi tiếng nên chẳng có mấy người lắng nghe. Vân Thư đã tình cờ nghe qua một lần một tiết mục ngắn do anh ta viết, cũng chỉ có vài điểm xuất sắc. Tạo đề tài cũng không tốt, người làm talkshow cần phải có năng lực ứng biến và sáng tạo rất mạnh, hiển nhiên hai thứ này anh ta đều không đạt tiêu chuẩn, duy chỉ có một thứ ổn, đó là nội dung đều làm theo chủ điểm hot nhất.
Thẩm Lan cũng không dựa vào việc này kiếm cơm mà hoàn toàn coi đây chỉ là một thú vui tiêu khiển. Trước kia anh ta học ở Mỹ, đều là học về cái gì mà kinh tế thống kê, hiện tại là quản lý bộ phận phân tích dữ liệu cho một công ty Internet trứ danh trong nước. Công việc này cũng không hẳn là nhàn hạ, càng không có thời gian lướt mạng hóng tin, nội dung và chủ nóng bất quá là dựa vào số liệu phân tích những chủ điểm trên mạng.
Hai người họ qua lại rồi cũng thành thân. Anh ta về sai biết mình không phù hợp với nghề này nên cũng cung cấp cho Vân Thư một số phân tích về độ hot, thuận tay viết một vài kịch bản để cô chọn lựa.
Vân Thư xem qua một lượt, gãi gãi đầu. Dạo gần đây bị vụ kết hôn làm cho đầu óc quay cuồng, xác thực cũng lâu rồi cô chưa cập nhật Weibo.
Cô có chút không muốn quay trước video và edit, nên liền phát một tin weibo, nói rằng 3h30 chiều này sẽ phát trực tiếp video, sau đó căn cứ vào chỗ thông tin Thẩm Lan gửi viết kịch bản.
Đúng tới 3h30 chiều, lúc này đã có không ít người ở đó chờ.
Vân Thư ngồi xếp bằng trên sofa, vẫy tay, nở một nụ cười thật tươi, cùng lên tiếng chào hỏi mọi người.
“Lâu lắm rồi mình không có ra video, hôm nay liền lên đây tùy ý trò chuyện với mọi người một chút.”
Vân Thư nhún vai, tự nhiên nói: “Gần đây không phải chuẩn bị thi đại học hay sao, vậy chúng ta cùng trò chuyện về chuyện đại học của mình chút nhé.”
“Như mọi người đã biết, mình là sinh viên của đại học C. Đây chính là học viện nổi danh nhất cả nước về tài chính và kinh tế, bởi nó gần thành phố S, một thành phố nổi tiếng về giao thương trên toàn thế giới, lại được mệnh danh là trường học đào tạo kế toán thế hệ mới. Lấy một ví dụ đi, các trường học khác có thể yêu cầu phải thi IELTS, TOEFL, hay có chứng chỉ tiếng anh cấp 6, trường của mình, bất kể bạn học ngành nào, đều là học sinh trường thì đều sẽ phải thi “chứng chỉ làm nghề kế toán.”
“Còn nữa vào tháng 9, tháng 10 hằng năm đều là thời gian đăng ký kiểm tra thi kế toán viên cao cấp, thư viện đều bị một đám người chuẩn bị thi cử chiếm đóng. Rất khó để tìm được một chỗ ngồi lúc này. “ Vân Thư làm động tác lắc lắc đầu, biểu tình có chút buồn cười, trong khung bình luận đều là hahahaha.
“Ồ đang học kế toán à. Ồ chuẩn bị kiểm tra rồi.”
Vân Thư dừng lại một chút, biểu cảm có chút bất đắc dĩ: “Đương nhiên, mình cũng tính là tương đối kì lạ, tại học viện tài chính kinh tế chuyên nghiệp này lại học khoa xã hội học, bạn học của mình đều là làm bảng báo cáo tài vụ, tài sản nợ, bản phân tích lợi ích gì đó, chúng mình lại đều là nghiên cứu về các giai đoạn xã hội, các tầng lớp trong xã hội hay mâu thuẫn xã hội. Nghe thì thấy có vẻ lớn lao, đúng không? Nhưng trắng ra lại là suốt ngày chạy tới thôn Thành Trung nghiên cứu, đến vùng toàn là bùn đất điều tra, và đến trung tâm công tác xã hội xem những người nghiện ma túy nữa.
“Mình biết mọi người cảm thấy khá là hứng thú với ngành tài chính học hoặc quản lý chuyên nghiệp, gần đây lại không phải rất thông dụng việc dùng thành ngữ bốn chữ để giải thích hiện tượng hay sao, là một sinh viên đến nay vẫn chưa lấy được văn bằng kép ngành tài chính học của đại học C, hôm nay mình sẽ dùng thành ngữ để giải thích một số khái niệm về ngành học đang được quan tâm nhất hiện nay, quản lý chuyên nghiệp nhé.”
“Đầu tiên.” Vân Thư đem tấm thẻ đã viết trước đó giơ lên.
“Vui sướng hướng dung (Xinxin xiangrong)” Vân Thư gật đật đầu, “Này nghĩa là điều hòa, điều hòa ngành tài chính, chính là lúc thi đại học, khi đại đa số thí sinh lựa chọn ngành học đều đem tài chính với quản lý chuyên nghiệp làm nguyện vọng 1, cũng là hiện tượng mặc kệ thích gì nhưng cứ đăng ký vào ngành tài chính đã. Đây cũng là lời giải thích nhất định cho việc điểm của đại học C ngành tài chính mỗi năm một cao. Mọi người đăng ký đại học C nhất định phải suy nghĩ kĩ càng, không thì tài chính không được học lại bị chuyển tới làm hậu bối của mình đó.”
Tiếp đó Vân Thư lấy tấm thẻ thứ hai, chỉ một cái: “Cái thứ hai, “thông hiểu cùng dung hợp, chú ý nhé, mình không có đọc sai đâu, chính là hiểu rõ về ku AI, hội kế toán.”
Lúc phát âm chữ ku AI, bờ môi trông có vẻ vô cùng khoa trương, ngũ quan thường ngày của cô rất đẹp mắt, dù cho có làm mặt xấu thì cũng vô cùng đáng yêu.
“Ý nghĩa ở đây chính là người làm trong lĩnh vực tài chính nhất định phải cùng thông hiểu kế toán và tài chính, chỉ có thế này mới có thể tìm được một công việc lương cao. Mọi người xem thử điều kiện tuyển dụng của mấy công ty tài chính nổi tiếng rõ ràng là làm việc với chức vụ liên quan tới tài chính nhưng yêu cầu phổ biến vẫn là có văn bằng kế toán nha.”
Vân Thư tiếp tục cầm mấy tấm thẻ giải thích thêm mấy thành ngữ 4 chữ về một số từ ngữ chuyên ngành tài chính, comment đều là ha ha ha ha, thi thoảng có mấy người donate. Về sau cô lại đáp ứng yêu cầu của mọi người, đeo cho Kẹo Lạc một cái kính, làm ra vẻ cute, cuối cùng nói tất cả số tiền donate của các bạn xem hôm nay sẽ đều quyên tặng cho tổ chức dạy học, mọi khoản sẽ được công khai, sau đó mới tắt livestream đi.
Vừa quay xong thì cô nghe thấy đằng sau có tiếng ho nhẹ. Chương Tư Niên đang ngồi vắt ở bàn ăn, bộ dáng thú vị nhìn cô.
Đại não Vân Thư trong nháy mắt liền đóng băng, nội tâm như có hàng ngàn vạn con ngựa chạy qua.
Cô là vừa mới trước mặt cựu giáo sư tài chính kinh tế đại học C, trò chuyện về tài chính?
“Vừa rồi thông hiểu dung hợp em giải thích không tệ.” Chương Tư Niên mày hơi nhíu, khóe miệng mang theo mấy phần ý cười, mở miệng.