Tiên Sinh Hoàn Hảo Và Cô Nàng Tạm Được

Chương 13




Edit: motquadaocute

“Em đăng nhập vào hệ thống giáo dục của trường, ở trang đầu có một số tài nguyên để kiểm tra.”

Vân Thư dựa theo lời nhắc nhở của Chương Tư Niên, đăng nhập vào website, mắt quét qua mấy lần: “Tìm thấy rồi”.

“Em click vào đó đi, nếu tôi nhớ không nhầm thì đại học C có mua quyền truy cập dữ liệu mạng lưới kinh tế Trung Quốc, kho số liệu Thái An CSMAR, quyền sử dụng dữ liệu kinh tế xã hội của Trung Quốc, trong số ba dữ liệu lớn kia chắc hẳn sẽ có mấy cái số liệu em muốn tìm, sau đó download xuống là xong.”

“Thầy…thầy nói chậm một chút…” – Vân Thư nhấp chuột – “Bên trong…phát triển kinh tế…”

Con chuột lướt qua các dữ liệu dày đặc trên website cuối cùng cũng tìm thấy kho số liệu mà Chương Tư Niên nhắc tới: “A, thực sự có này.”

Chương Tư Niên nhìn bộ dáng như mở ra thế giới mới này của cô vẫn là không nhịn được cười nhạo một tiếng: “Tôi cứ tưởng đây là điều bình thường.”

“Hôm qua không phải là niêm giám thống kê quốc gia có công bố các số liệu này hay sao?” – Hai bên má Vân Thư ửng hồng, xoa xoa chỗ mình đã cất công đánh máy 2 tiếng, hơi đau nhức cổ tay, hết sức ủy khuất chun mũi: “Hôm nay em đi một vòng lớn ở thư viện mới tìm được niên giám của những năm này. Cũng không biết đã qua bao lâu rồi nhưng trang sách đã xám xịt lại, cả một buổi em lật đi lật lại chắc hẳn cũng sắp viêm mũi tới nơi.”

Chương Tư Niên bật cười nói: “Tại buổi tọa đàm cho tân sinh viên hẳn là đều đã trình bày về cách sử dụng tài nguyên điện tử của nhà trường rồi, tôi cho là em sẽ lên kho số liệu này để tìm bản điện tử.”

Vân Thư đỏ mặt  vò vò mái tóc, tóc cô trước đó vốn đã bù xù, giờ lại càng không nhìn được: “Hẳn là khi đó em…em đã ngủ gật mất tiêu.”

Chương Tư Niên bất đắc dĩ lắc đầu, quay trở lại về bàn tiếp tục làm việc.

Vân Thư đại khái mất mười phút để kiểm tra số liệu bên trong và download thứ cô cần về máy.

Nhìn đống số liệu trong bảng Excel vừa tải xuống, cô lại quay sang đống mình đã gõ, chán nản cốc cốc đầu mình mấy cái.

Vân Thư vốn là một cô gái hoạt bát vui vẻ, sự chú ý không đầy mấy phút đã bị phân tán. Trước đó do cô lo lắng số liệu quá nhiều gõ vào không hết nên mới ép mình phải tập trung, hiện tại chỉ cần 10 phút cô đã làm xong số liệu, mà cũng còn cách lâu nữa mới tới thứ tư, đột nhiên có cảm giác không muốn tiếp tục làm bài.

Vân Thư từ từ nhập số liệu vào phần mềm phân tích, phần mềm phân tích tất cả đều là tiếng Anh cô xem thấy nhức đầu, chưa đầy mấy phút sau liền bắt đầu không nghiêm túc.

Cô lén ngẩng đầu liếc nhìn Chương Tư Niên ngồi phía đối diện đang vô cùng nghiêm túc xem văn kiện, không có thời gian chú ý tới cô.

Thế là cô nhanh chóng vươn tay ra lấy cái điện thoại để dưới mặt bàn, lợi dụng cái ngăn bàn tránh ánh mắt của Chương Tư Niên mở điện thoại lenen. Kì thực cô cũng không biết giờ nên chơi gì, bất quá đối với đống số liệu kia cô không biết phải xử lý sao, cũng không muốn xử lý.

Sau khi lướt Weibo không thấy có gì mới mẻ, cô out ra, lúc này để ý thấy trên Wechat có thông báo tin nhắn.

[Cố Tiêu: Vân Thư à, kinh phí tổ chức không đủ, cần có sự hỗ trợ phát sóng trực tiếp của cậu nha.]

Vừa nhắn vừa gửi một loạt icon khóc lóc.

[Cố Tiêu: Chị tính toán thử một chút, tháng này chị mới trực tiếp vào hai ngày trước thôi đó.]

Cố Tiêu này giống như cô, cuộc sống khó khăn, cũng là phú nhị đại thắt lưng buộc bụng để sống qua ngày.

Hai nhà trên phương diện làm ăn có chút liên quan. Cố Tiêu lúc trước là một vị thiếu gia ăn chơi từ đầu tới đuôi, kết quả một lần đua xe xảy ra tai nạn, khiến người nhà tức giận, cha cậu ta ra tối hậu thư, ném anh ta tới vùng núi xa xôi tại Vân Nam, thu lại tất cả phương tiện với thẻ ngân hàng, nói khi nào tính tình thay đổi mới cho trở lại.

Trải qua hai tháng khổ cực nhìn đám trẻ vùng núi sống vô cùng khó khăn, không có trường học, không có thầy cô, không có trường học tử tế, bước chân trần trên đường núi không đành lòng liền tự tay lập nên một cái quỹ tên là “Mầm non” giúp quyên góp học tập, hằng năm mỗi dịp khai giảng đều tự mình đem tới một khoản học phí và phí ăn uống quyên tặng. Ngoài ra còn có tiền dùng để tu sửa trường học, mỗi kì nghỉ đông và nghỉ hè còn tổ chức một chương trình dạy học do sinh viên các trường đại học tới giảng dạy.

Các tổ chức phi lợi nhuận thế này đều chỉ nhận quyên góp nên hoạt động khá khó khăn, người quyên góp tiền đa phần đều là bằng hữu thân quen của Cố Tiêu. Vân Thư cũng tính là một trong những bạn bè của cậu ta nên mấy lần đã lấy danh nghĩa cậu ta quyên góp cho mấy đứa nhóc. Khi đó Vân Thư vừa mới làm talkshow, khi livestream cũng không chuẩn bị kịch bản trước, tùy tiện nói một chút, dưới comment đều là hahahaha, tuy nhiên cũng quyên góp được không ít. Vân Thư cũng không thiếu tiền lắm, vì vậy toàn quyên cho bên Cố Tiêu, sổ sách mỗi tháng sẽ đều công khai.

Giai đoạn trước số tiền thu được không quá nhiều, sau này trang của cô có nhiều fan hâm mộ hơn, cùng biết số tiền donate sẽ đều được quyên tặng nên tiền donate càng lúc càng nhận được nhiều thêm, trước mắt số tiền bên phía cô là số tiền quyên tặng lớn nhất bên quỹ của Cố Tiêu.

Vân Thư lén ngẩng đầu lên, thấy Chương Tư Niên vẫn xem văn kiện cô liền yên tâm cúi đầu tiếp tục nhắn tin.

[Vân Thư: QAQ, gần đây tôi hơi bận một chút.]

[Cố Tiêu: Chừng nào thì cậu chú tâm làm việc được đây?~~~~]

[Vân Thư: Khi nào qua môn kinh tế lượng đã nha.]

[Cố Tiêu: Xin nén bi thương.]

[Vân Thư: Tôi nghĩ không có raaaa.]

[Cố Tiêu: Nếu không thì cậu nhờ người làm giúp đi. Ở trường tiêu chút tiền là ổn đó mà.’]

[Vân Thư: QAQ, nếu bị phát hiện thì làm sao đây?]

[Cố Tiêu: Không có gì phải sợ, đây cũng đâu phải là đạo văn, mình dùng tiền mua trí nhớ của người khác, vật đổi vật, rất công bằng. Tôi có kinh nghiệm phong phú về mảng này, đảm bảo không bị phát hiện.]

[Vân Thư:…]

[Cố Tiêu: Đầu năm nay tôi định tu bổ sân bóng rổ cho mấy trường tiểu học trong dịp nghỉ, nhưng nửa năm nay số tiền quyên góp không nhiều lắm, tôi đi cố gắng thêm, cậu cũng phát trực tiếp nhiều hơn, như vậy cũng chỉnh trang được mấy viên gạch ngói.]

[Vân Thư: Tôi sẽ cố gắng.]

Vân Thư vừa mới nói chuyện phiếm xong, out khỏi giao diện Wechat. Cô vừa ngẩng đầu thì vừa vặn đối diện với ánh mắt thanh lãnh của Chương Tư Niên, môi kéo thành một đường lãnh đạm thẳng tắp.

Nghĩ đến chuyện vừa mới nói chuyện phiếm cùng Cố Tiêu, không hiểu sao Vân Thư lại có chút chột dạ, thu ánh mắt, không dám đối mặt với Chương Tư Niên: “Có người bạn vừa tìm em có chút chuyện.”

“Nếu mệt mỏi thư giãn một chút cũng không sao, tới thứ tư em hoàn thành bài tập là được.”

Vân Thư gật gật đầu: “Vậy em về phòng trước.”

“Ừm.” Chương Tư Niên gật đầu. “Ngày mai gặp ông bà ăn cơm, em đừng quên.”

Vân Thư gật gật đầu biểu lộ đã biết, thần sắc có chút chán ghét thu dọn đám sách thống kê niên giám, hai tay ôm chồng sách lớn, trên tay còn treo cái laptop, bình tĩnh đi ra.

Lúc đẩy cửa ra, thân thể gầy nhỏ của cô hơi rung lên, hai quyển sách phía trên trượt xuống mặt đất, bìa sách cứng đập xuống sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng kêu to.

Ánh mắt Chương Tư Niên liếc tới.

“Xin lỗi thầy, xin lỗi thầy ạ…” Vân Thư ôm chồng sách, ngồi xổm xuống, cầm hai quyển sách rơi dưới đất lên, lúc ra quai cặp đựng laptop bị vướng vào cửa, luống cuống tay chân một lúc mới đóng cửa lại được.

“Quá nóng vội.” Chương Tư Niên lắc lắc đầu.

Về phương diện học hành, Vân Thư theo đuổi câu nói: “Deadline là động lực số một”. Chủ nhật đi tới nhà ông nội Chương, thứ hai thứ ba đi học, Vân Thư kéo dài tới tối thứ ba cũng chưa làm xong bài tập phân tích số liệu kia của Chương Tư Niên.

Đến đêm hôm thứ ba Vân Thư tự biết là không thể trì hoãn thêm nữa bèn cầm máy tính vào thư phòng.

Chương Tư Niên hôm nay có buổi xã giao, tới giờ vẫn chưa trở về. Cô nhìn vào phần mềm phân tích E-views toàn bộ đều là những từ tiếng anh chuyên ngành, buộc cô kể cả với từ đã biết cũng phải tra cứu linh tinh loạn xạ.

Cuối cùng cũng làm ra được biểu đồ phân tán, ma trận cùng với biểu đồ đường gãy, nhưng cô hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của nó. Bên cạnh cũng là các từ Tiếng Anh chuyên ngành làm cô lại phải phiên dịch tới lui.

“Aaaa…” – Vân Thư cào cái đầu màu hồng xù xù của mình thành một cái ổ rơm, gục xuống bàn nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề gì y như cũ.

Đúng lúc này thông báo tin nhắn Wechat vang lên, là Thẩm Lan gửi phân tích chủ đề nóng tới.

“Ôi ông trời đúng là không bỏ quên mình mà.”

Vân Thư nhanh chóng cầm điện thoại lên cầu cứu:

[Vân Thư: QAQ Tam Thủy đại thúc cầu cứu mạng]

[Thẩm Lan:???]

Vân Thư vừa nói vừa chụp ảnh lại những kết luận lộn xộn của mình cùng với biểu đồ gửi tới.

[Vân Thư: Em nhìn không hiểu.]

[Thẩm Lan: Anh cảm thấy mấy cái biểu đồ này có chút vấn đề… Đến cuối cùng là em đang phân tích về cái gì thế?]

[Thẩm Lan: Em phân tích chỉ số GDP và FDI kiểu gì mà lại ra số âm vậy?]

Vân Thư sợ đánh chữ không được rõ ý bèn gửi qua một voice chat, ấp úng giải thích cho anh ta hiểu.

[Thẩm Lan: Em trực tiếp gửi số liệu ban đầu cho tôi đi, tôi đi làm ngay chắc sẽ mất khoảng 20 phút. Còn nếu tôi đi tìm lỗi cho em chắc cả đêm tìm không ra.]

Vân Thư nhìn tin nhắn Thẩm Lan gửi tới, do dự nghĩ tới nghĩ lui.

[Thẩm Lan: Em đâu rồi, sao chưa trả lời lại?]

[Thẩm Lan: Tôi đi mở máy tính, gửi ngay cho tôi nhé.]

Vân Thư nhìn trên máy tính một đống biểu đồ vô cùng phức tạp, cuối cùng quyết định đem số liệu gửi cho Thẩm Lan.

Chưa tới hai mươi phút sau Thẩm Lan đã gửi lại một văn bản.

[Thẩm Lan: Đây chỉ là phân tích đơn giản, em xem đã ổn chưa nhé.]

Vân Thư quay đầu thoáng nhìn cánh cửa thư phòng vẫn đóng chặt, hẳn là đêm nay Chương Tư Niên tới khuya mới trở về.

Cô nhanh chóng mở văn bản ra, nhìn lướt qua thấy biểu đồ cùng giọng văn khi phân tích rất chuyên nghiệp.

[Vân Thư: Cảm tạ chuyên gia.]

[Thẩm Lan: Đây là kiến thức tôi học năm nhất, không làm được cũng mất mặt quá nha.]

Vân Thư nói một tràng cảm kích, thấy Thẩm Lan đã làm xong bản phân tích giúp mình thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút thấp thỏm sợ Chương Tư Niên phát hiện ra không phải cô làm.]

Vân Thư nghĩ một hồi, đem những thuật ngữ phân tích chuyên nghiệp kia của Thẩm Lan cẩn thận đọc qua một lượt, đọc hiểu lại trong sách giải thích, đem một số phân tích khá chuyên nghiệp sửa lại đổi thành những lý giải thông thường của bản thân, xóa mấy cái biểu đồ mình không hiểu đi. Lấy trình độ của cô không phân tích được mấy cái đó mới là bình thường.

Đọc lại lần nữa, Vân Thư gật gật đầu, thần sắc có chút đắc ý — như này rất giống khả năng của mình, chắc sẽ không bị anh phát hiện!

———————-

Lời tác giả: Tính toán của ngành kinh tế năm ấy tôi cũng học nửa vời lắm, mọi người đừng lấy nội dung chuyên nghiệp so sánh nha, hahahaha.

Chương Tư Niên: Có biết lừa gạt trưởng bối sẽ có hậu quả gì hay không?