Tiên Sinh - Dũng Tây

Chương 36




Lập xuân, trời mưa một trận, mưa không lớn, nhưng mang theo gió lạnh. Lúc Tưởng Đồng và Tống Giai Giai đi ra từ quán lẩu thì trời đã tối, hai người đứng ở cửa quán cùng mấy người khác, cũng đang đứng ở cửa nhìn xung quanh bên ngoài.

Một trận gió thổi qua, mọi người lui về phía sau vài bước, hai cô cũng lui theo.

Tưởng Đồng dựa vào Tống Giai Giai, rụt vai lại. Cô chỉ mặc áo len mỏng, ngoài khoác áo gió, không chịu được lạnh.

“Bạn trai tớ sẽ tới đón tớ, cậu đi cùng tớ nhé.”

Tống Giai Giai nhìn bên ngoài, xe taxi vừa dừng lại, lập tức có một đoàn người chen lên, ra xe.

“Lúc này đón xe cũng không tiện.” Tổng Giai Giai nhìn Tưởng Đồng.

Tưởng Đồng gật đầu, còn chưa nói xong, điện thoại đang cầm trong tay lại vang lên.

Cô cúi đầu nhìn, là Phó Ngọc Trình.

Tống Giai Giai nhìn theo tầm mắt của Tưởng Đồng, thấy trên màn hình di động hiện tên ghi chú là “Phó tiên sinh”. Cô ấy cười một tiếng, “Tình thú gớm…”

Tưởng Đồng trừng mắt đập vào tay Tống Giai Giai, rồi giơ tay lên nhận điện thoại.

“Có nhà không?” Điện thoại vừa thông, đầu kia đã hỏi.

Tưởng Đồng nhìn mưa bên ngoài, nói địa chỉ.

Phó Ngọc Trình đang ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn mưa rơi lên cửa sổ xe, cách màn mưa, chỉ thấy đèn xe bên ngoài lướt qua như những dải cầu vồng. Anh ngước mắt nói địa chỉ cho Tiểu Triệu.

Tiểu Triệu ước lượng thời gian để đi đến đó, nhìn gương chiếu hậu nói cho Phó Ngọc Trình.

Phó Ngọc Trình gật đầu, cầm di động lên, “Chừng mười phút nữa thì đến.” Suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Bạn em cũng ở đấy à?”

Tưởng Đồng liếc mắt nhìn Tống Giai Giai, cô nàng đang chớp chớp mắt với cô, “Vâng, chúng em vừa ăn lẩu xong.”

“Được.” Phó Ngọc Trình ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, Tiểu Triệu đang nhìn anh. Nhận thấy anh nhìn mình, anh ta lập tức dời mắt, nhìn về phía trước.

Phó Ngọc Trình xoa hơi nước mờ mờ trên cửa sổ xe, nhìn ánh đèn neon bên ngoài, nhẹ nhàng nói, “Anh sắp đến rồi đây.”

Tưởng Đồng cúp điện thoại, Tống Giai Giai cười to, “Sao cậu lại đỏ mặt?”



“Đâu có.” Tưởng Đồng quay đầu đi.

Tống Giai Giai đi mấy bước, đứng trước mặt Tưởng Đồng, giọng nói chắc nịch, “Có.”

“Tớ đoán xem nào, các cậu bắt đầu từ khi nào nhỉ, tầm nửa năm, đúng không?”

“Mỗi lần tớ rủ cậu đi đâu đấy thì cậu lại xem điện thoại..”

“Có ảnh không? Tớ có thể xem mặt mũi bạn trai cậu thế nào không?”



Tống Giai Giai hỏi một loạt vấn đề, Tưởng Đồng chỉ chọn trả lời mấy câu vô thưởng vô phạt. Tống Giai Giai còn muốn hỏi tiếp, bạn trai cô nàng đã đến, che ô đón cô nàng.

Lúc ăn xong, Tống Giai Giai mới gọi điện thoại cho bạn trai, lúc ấy hai cô mới biết bên ngoài trời mưa.

Tống Giai Giai chưa muốn đi, cô nàng còn chưa được xem ảnh bạn trai của Tưởng Đồng, nhưng đã bị bạn trai mình kéo đi.

Tiễn Tống Giai Giai rồi, Tưởng Đồng thở phào nhẹ nhõm.



Lúc Phó Ngọc Trình tới nơi thì bên làn đường đến chỗ Tưởng Đồng bắt đầu tắc, xe cộ xếp hàng dài trên đường. Tiểu Triệu hết nhìn gương chuyển làn, lại nhìn tình hình xe đằng trước, hơi sốt ruột.

“Phó tiên sinh…” Cậu ta nhìn sang gương chiếu hậu.

Phó Ngọc Trình gật đầu, “Dừng ở đây đi, tôi xuống trước. Cậu tìm một chỗ đỗ xe, sau đó gọi điện thoại cho tôi.”

Xe dừng hẳn, anh cầm cán ô, mở cửa xuống xe.

Ven đường, nước mưa đọng lại thành vũng nông, lúc anh đặt chân xuống, bọt nước đã văng lên tứ tung. Bọt nước văng lên, rồi lại rơi xuống, vài giọt nước mưa rơi vào thân giày.

Phó Ngọc Trình mở ô, mặt ô to, che kín làn mưa phùn.

Không khí lạnh, nhưng tươi mát.





Tưởng Đồng đứng chỗ khuất gió ở cửa ra vào, dựa vào tường, trong tay còn cầm thứ gì đó, chắc vừa mua khi đi dạo phố.

Người đứng chờ xe ở cửa đã đi gần hết, chỉ còn vài tốp dăm ba người, đều đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm.

Tưởng Đồng nghiêng đầu, thấy bên ngoài cửa hàng đồ ngọt bên cạnh bày mô hình bánh donut to tướng, bên trên có rắc cốm, lại rắc lạc vụn, còn có sốt chocolate.

Một cậu bé đi ra từ trong tiệm, trong tay cầm một cái bánh giống bánh mẫu, nắm tay mẹ, vừa đi vừa ăn.

Cô dời mắt đi, nhìn chằm chằm xuống đầu ngón chân, cười cười.

“Tưởng Đồng.”



Phó Ngọc Trình bước vào cửa, thấy Tưởng Đồng đang tựa vào tường. Hai tay cô nắm vào nhau ở trước người, cầm mấy túi mua sắm, buộc tóc đuôi ngựa. Cô cúi đầu, đuôi tóc rủ xuống khuôn mặt, không biết đang cười cái gì.

Anh gọi tên cô.

Giọng nói lạnh như không khí lúc này, thổi vào người Tưởng Đồng.

Cô ngước mắt, thấy Phó Ngọc Trình, nét cười càng thêm sâu.

“Phó tiên sinh.”

Cô gọi anh, sau đó đứng thẳng người lên, đi về phía anh. Gió ngoài lại thổi vào, tóc vương trên mặt bị thổi bay, ánh đèn xe bên ngoài thoáng qua mắt cô.

Trong mắt cô có ánh sao, chiếu sáng anh.

“Anh đến rồi à?” Tưởng Đồng dừng trước Phó Ngọc Trình.

Anh vươn tay cầm mấy túi mua sắm trong tay cô, gật đầu, giọng nói pha lẫn tiếng cười.

“Ừ, anh đến rồi.”



Mưa to dần, Phó Ngọc Trình chuyển túi mua sắm qua tay cầm ô, ôm vai Tưởng Đồng cùng bước vào màn mưa.



“Lạnh không?” Anh hỏi cô.

Tưởng Đồng lắc đầu, bàn tay anh đang ôm bả vai cô, cách áo cũng có thể cảm nhận được độ nóng của lòng bàn tay ấy.

Tiểu Triệu đỗ xe ở cửa hàng đối diện chờ hai người, bên này thực sự tìm không được chỗ đỗ.

Nước mưa rơi vào trên ô, kêu bùm bụp. Tưởng Đồng cụp mắt nhìn đường dưới chân, tim đập hơi nhanh.

Hai người đứng ở ven đường chờ đèn xanh, cô ngẩng đầu nhìn Phó Ngọc Trình. Anh đang nhìn về phía trước, đường cong của cằm góc cạnh rõ ràng, môi mỏng mím lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Phó Ngọc Trình bỗng cúi đầu, phát hiện ánh mắt cô, cười hỏi, “Nhìn gì thế?”

Tưởng Đồng cúi xuống, lắc đầu. Sau đó lại ngẩng lên, nhìn anh: “Nhìn anh.”

Thấy cô nhìn đi nhìn lại nhiều lần, lòng Phó Ngọc Trình vô cùng sung sướng, nụ cười càng sâu.

“Có đẹp trai không?”

Đèn xanh sáng lên, xe cộ hai bên vạch kẻ dừng lại, người qua đường bước xuống đường.

Tưởng Đồng nghiêng người bước đi, ra khỏi tán ô, cũng ra khỏi vòng tay Phó Ngọc Trình.

Cánh tay đang khoác vai cô của Phó Ngọc Trình rơi vào khoảng không, anh nghi ngờ nhìn cô. Vừa định cau mày, cô đã duỗi tay, quay lại đến cạnh nắm tay anh.

Mắt cô nhìn thẳng, môi cong lên, kéo anh lên đường kẻ vạch.

“Đi rồi kìa.”

Tay cô vừa mềm vừa nhỏ, nhưng nắm tay anh rất chặt.

Hai người đi tới giữa đường, đèn xanh còn hai mươi giây, Phó Ngọc Trình rút ngón tay ra, nắm ngược lại tay cô.

Tưởng Đồng ngẩng đầu nhìn Phó Ngọc Trình. Anh không nói gì, nhưng làm y như cô vừa xong, mắt nhìn thẳng, môi cong lên.

“Đi.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~