Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 288




Lý Hiểu Nghệ bị dáng vẻ oan ức tức tưởi của Lâm Y chọc cười: "Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay hẳn là phải dành cho cô, cô quả nhiên là diễn viên giỏi trời sinh!"

Sau khi cười xong, biểu tình Lý Hiểu Nghệ nháy mắt trở nên lạnh như băng, đưa tay nắm lấy cằm dưới Lâm Y Nhiên, ép buộc cô ta phải ngửa đầu, âm thanh âm u: "Cô cho rằng cô khua môi múa mép thì có thể phủ nhận hết thảy những gì mình đã làm à? Lâm Y Nhiên, cô cũng quá ngây thơ rồi! Cô giở trò quỷ ở sau lưng tôi, dùng tiền mua video trong tay Vũ Phong, sau đó bắt tay với người đại diện phát tán ra ngoài, ép tôi vào tuyệt lộ, cô nghĩ rằng tôi thật sự không biết sao? Cô cho rằng tôi là đồ ngu à?"

Lý Hiểu Nghệ vỗ vỗ mặt Lâm Y Nhiên, dưới lòng bàn tay là gương mặt run rẩy vì sợ hãi của Lâm Y Nhiên, nước mắt thấm ướt lớp vải thưa, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.

Lý Hiểu Nghệ biết, cô ta cư nhiên biết tất cả! Vì sao? Vì sao bây giờ mới xuất hiện? Lâm Y Nhiên hoảng sợ không biết làm sao, toàn bộ tế bào trong người đều nổ tung.

"Cô biết vì sao cô lại giết chết người đại diện không?" Âm thanh âm u của Lý Hiểu Nghệ vang lên bên tai.

Đột nhiên, Lâm Y Nhiên thảng thốt nói: "Là cô!"

Lý Hiểu Nghệ cười khanh khách không ngừng: "Đúng vậy, là tôi! Là tôi làm, nhìn hai người tự giết hại lẫn nhau, tôi thật vui vẻ. Vũ Phong chết rồi, người đại diện cũng chết rồi, bây giờ chỉ còn lại một mình cô mà thôi. Sao tôi có thể để cô cô độc lưu lại trên thế giới này được chứ?"

Cảm nhận được sát ý, nước mắt Lâm Y Nhiên không ngừng trào ra, nếu không phải Lý Hiệu Nghệ bóp cằm cô thì chỉ sợ hiện giờ đã nằm co quắp trên giường rồi: "Hiểu Nghệ, Hiểu Nghệ, cầu xin cô, cầu xin cô mà, nể tình chúng ta từng là chị em với nhau, xin cô tha cho tôi! Tôi đã thảm như vậy rồi, đã mù rồi, lại còn giết người, đời này không thể nào ngóc đầu lên được, thay vì giết tôi, không bằng cứ để tôi bị người ta phỉ nhổ cả đời đi, kết quả này không phải còn đã hận hơn giết chết tôi sao?"

Lý Hiểu Nghệ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Y Nhiên, cô không ngờ da mặt Lâm Y Nhiên dày đến trình độ này.

Tâm tình Lâm Y Nhiên không khỏi kích động: "Tôi là một minh tinh, hưởng thụ nhất chính là được người ái mộ tung hô, không có người ái mộ thì tôi cũng không còn gì cả. Hiểu Nghệ, tôi bây giờ không có gì cả, bây giờ mới thực sự là thống khổ nhất. Cô giết tôi thì chỉ làm tôi được giải thoát thôi, nếu như cô hận tôi thì phải để tôi tiếp tục sống mới đúng. Sống mới là chuyện làm tôi thống khổ nhất."

Lý Hiểu Nghệ mỉm cười, im lặng mỉm cười, ý lạnh sâu trong đáy mắt tựa hồ có thể kết lại thành băng, cô nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, không còn gì thống khổ hơn là sống mà bị người ái mộ phỉ nhổ!"

Lâm Y Nhiên vui sướng, điên cuồng gật đầu: "Không sai, không sai, không có gì thống khổ hơn chuyện này cả. Hiện giờ mỗi ngày tôi đều rất thống khổ, đó mới là cách trả thù tốt nhất."

"Chính là, phải làm sao đây? Người ái mộ vẫn còn rất yêu thương cô a!" Giọng nói của Lý Hiểu Nghệ có chút buồn bực: "Bọn họ vẫn còn cổ vũ cô ở trên weibo kìa, mặc dù cô giết chết người đại diện của mình nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ, không ghét bỏ, không chán ghét cô. Thậm chí còn cho rằng cô phát điên là vì bị công ty bức ép, dẫn tới tinh thần xuất hiện vấn đề. Cô xem đi, cô so với tôi trước kia hạnh phúc hơn biết bao nhiêu."

"Hiểu Nghệ..." Lâm Y Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, liếm liếm cánh môi khô khốc: "Đó chỉ là một số nhỏ người ái mộ thôi, tôi biến thành như vậy, người ái mộ sớm đã thoát fan rồi, chỉ còn lại một phần nhỏ mà thôi. Giống như cô lúc ban đầu vậy, có rất nhiều người thoát fan, chỉ còn lại những fan thật sự yêu thích mới kiên trì nổi. Có phải không?"

Ngón tay Lý Hiểu Nghệ rạch trên mặt Lâm Y Nhiên, đau đớn truyền tới nhưng Lâm Y Nhiên không dám phản kháng, trái tim run rẩy lợi hại: "Chính là tôi muốn cô bị mọi người xa lánh, ngay cả fan chân ái cũng phải rời bỏ cô, đó mới thật sự là thống khổ!"

Lâm Y Nhiên nghe vậy thì tâm chìm xuống tận đáy cốc, nếu như chỉ giết người đại diện và móc mắt mình thì có thể dùng tinh thần có vấn đề làm cái cớ, còn nếu tuôn ra chuyện cô từng hãm hại Lý Hiệu Nghệ thì thật sự xong đời, cô sẽ không còn đường sống nữa.

Sau khi chết Lý Hiểu Nghệ đã hoàn toàn xoay người, không biết bao nhiêu fan hâm mộ dâng cô lên bài vị, ở trên mạng internet chỉ cần có người nào dám nói xấu về Lý Hiểu Nghệ nhất định sẽ bị fan hâm mộ liên hợp tấn công, mắng chửi tới mức không dám ló mặt lên weibo.

"Sao? Do dự à? Sợ à? Không phải cô nói như vậy mới là sự trả thù tốt nhất sao?" Nhìn gương mặt đầy vết thương của Lâm Y Nhiên, máu chảy ra trên làn da trắng nõn hệt như những đóa hoa yêu dị.

"Mọi người không hề biết cô đã làm gì với tôi, đó là chuyện không công bằng cỡ nào a! Cô nói coi có đúng không?" Âm thanh của Lý Hiểu Nghệ nhẹ nhàng lại du dương, dán sát bên tai Lâm Y Nhiên như tình nhân nỉ non, thế nhưng Lâm Y Nhiên chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, run rẩy không ngừng.

"Hiểu Nghệ, Hiểu Nghệ..." Vẻ mặt Lâm Y Nhiên luống cuống, biểu tình tuyệt vọng, nước mắt trào ra làm da thịt đau rát, cô không dám lau đi, thậm chí không dám nghĩ tới gương mặt mình có thật sự bị hủy hay không.

"Hiểu Nghệ, cô thật sự tàn nhẫn với tôi vậy sao? Tôi đã không còn gì nữa rồi, không còn là minh tinh, không còn danh dự, không còn mắt, thậm chí ngay cả mặt cũng không còn, điểm sáng chói nhất trong cuộc đời tôi đã ngừng lại rồi, cô thật sự muốn bức tử tôi sao?"

Lý Hiểu Nghệ ồ một tiếng, nghe xem nghe xem! Đạo mạo cỡ nào, cuồng loạn cỡ nào, đáng thương cỡ nào!

Mắt Lý Hiểu Nghệ không ngừng lóe lên hồng quang, lệ khí tỏa ra nống nặc, cô bóp cổ Lâm Y Nhiên, lạnh băng nói: "Nói nghe đáng thương thật đấy! Thế nhưng cô có nghĩ tới tôi không? Tôi không làm gì cả nhưng lại bị cô hãm hại, bị người ái mộ công kích, bị mọi người cười nhạo, tiền đồ của tôi đang rất tốt nhưng bởi vì cô đố kỵ mà hủy hoại đi chỉ trong phút chốc. Tôi thậm chí ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có. Kẻ đầu sỏ như cô có tư cách gì nói những lời này với tôi? Trông dáng vẻ cô bây giờ chỉ thật nực cười mà thôi." Lúc đang nói chuyện, tay Lý Hiểu Nghệ không ngừng siết chặt, cảm giác hít thở không thông làm Lâm Y Nhiên thật sự muốn điên rồi.

Cô liều mạng đấm đá, chính là chỉ đấm vào không khí.

"Hiểu... Hiểu Nghệ..." Mặt Lâm Y Nhiên vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, tay chân co quắp, giống như con ếch bị người ta bóp cổ họng mà không thể động đậy.

Lúc Lâm Y Nhiên cho rằng mình phải chết thì Lý Hiểu Nghệ đột nhiên buông tay, Lâm Y Nhiên ôm cổ điên cuồng ho khan, kinh hoảng không ngừng lui về phía sau, tựa vào đầu giường, cả người hốt hoảng.

"Cảm giác tử vong thế nào?"

Âm thanh âm trầm của Lý Hiểu Nghệ vang lên, Lâm Y Nhiên vẫn còn đang sợ hãi vuốt cổ, vẫn còn lưu lại cảm giác đau đớn thống khổ: "Hiểu Nghệ, Hiểu Nghệ...." Âm thanh của cô trở nên khàn khàn khó nghe: "Tôi không muốn chết, Hiểu Nghệ, cầu xin cô, cô muốn tôi làm gì cũng được hết, Hiểu Nghệ!"

Lâm Y Nhiên quỳ gối trước mặt Lý Hiểu Nghệ, khóc lóc kể lể kêu rên, đối mặt với cái chết, cô không còn tâm cơ lẫn khí lực để giở thủ đoạn.

Lý Hiểu Nghệ liếc nhìn cô hộ lý bị Lâm Y Nhiên đánh thức mà tức giận gỡ tai nghe ra, chuẩn bị quát bảo Lâm Y Nhiên câm miệng.

"Vậy ngay bây giờ, bắt đầu nói ra toàn bộ, nói cô ghen ghét tôi thế nào, hãm hại tôi thế nào."

"Được được được! Tôi nói, tôi nói, cái gì tôi cũng nói, chỉ cần cô không giết tôi, cái gì tôi cũng nói hết!"

Động tác mở đèn của hộ lý khựng lại, nhìn thấy Lâm Y Nhiên quỳ ở đầu giường cầu xin tha thứ, gương mặt đầy máu me mà kinh hoảng, xảy ra chuyện gì vậy? Cô ta lại tự ngược mình à?

Bởi vì trước đó Lâm Y Nhiên nổi điên tự móc mắt mình nên bác sĩ đã đặc biệt nhấn mạnh là cô phải trông chừng Lâm Y Nhiên cẩn thận, đề phòng cô ta có khuynh hướng tự ngược.

Thế nhưng qua nhiều ngày như vậy, ngoại trừ thỉnh thoảng lên cơn động kinh thì không hề có hành vi tự ngược, hộ lý cũng không quá để ý. Không ngờ tối nay Lâm Y Nhiên lại nổi điên.

Hộ lý cuống cuồng định rung chuông gọi bác sĩ, thế nhưng sau khi nghe Lâm Y Nhiên tự thuật, cô kinh hãi tới mức tròng mắt muốn rơi ra ngoài, vội vàng lấy di động ra, quay lại.

"...rõ ràng chúng ta đi lộ tuyến giống nhau, vì sao khán giả lại thích cô hơn chứ? Vì sao tất cả tài nguyên công ty vẫn luôn dành cho cô? Tôi hận, tôi không cam lòng! Cô chỉ vào công ty sớm hơn tôi vài năm mà thôi, so với cô tôi trẻ tuổi hơn, có kỹ thuật diễn hơn, có dã tâm hơn. Dựa vào cái gì mà tôi chỉ có thể đứng sau cô? Sau khi biết trong tay Vũ Phong có video của cô, tôi liền nghĩ là Trời cũng giúp tôi! Ngay cả ông Trời cũng giúp tôi! Khi đó người đại diện cũng đang phiền não chuyện của cô, nhân phẩm của Vũ Phong cũng lộ rõ rồi, tôi liền nói với ông ta, để ông ta từ bỏ cô, tôi có thể mang tới lợi ích lớn hơn cho ông ta, thế là ông ta dao động. Không có cách nào, ai bảo cô có một tên bạn trai như vậy chứ, cho dù cô đưa tiền thì Vũ Phong cũng giống như một con đĩa hút máu, vĩnh viễn đeo dính trên người cô, làm cô không có cách nào chạy thoát. Thay vì dẫn dắt một minh tinh bất cứ lúc nào cũng đối mặt với gièm pha, không bằng chuyển sang nâng đỡ tôi!"

"Người đại diện không xoắn xuýt quá lâu liền đồng ý. Ông ta cũng chi ra một phần tiền để mua video, sau đó do tôi bán cho phóng viên, kiếm lại một khoản. Điểm hỏng duy nhất chính là lúc giao dịch với Vũ Phong tôi đã bị hắn phát hiện. Sớm biết như vậy tôi nên tìm người khác tới thay. Chỉ có thể trách tôi quá kích động, quá thiếu kiên nhẫn."

Nói tới đây, Lâm Y Nhiên tỏ ra ảo não.

"Cô tự sát là chuyện tôi không ngờ tới, tôi nghĩ rằng cô sẽ lùi khỏi giới giải trí, thật không ngờ cô lại tự sát. Thế nhưng cô chết rồi lại cho tôi một cơ hội rất lớn. Tôi với cô là khuê mật tốt trong giới, lúc mọi người tránh cô còn không kịp, chỉ có tôi lên tiếng ủng hộ cô, vì thế fan của cô đều cho là tình cảm của tôi và cô thật sự rất tốt, bọ họ bắt đầu trở thành fan của tôi. Tài nguyên công ty cũng bắt đầu nghiêng về phía tôi, hết thảy mọi thứ đều phát triển theo hướng rất tốt. Đây đều là thứ tôi luôn mơ tưởng, cô chết rồi, toàn bộ đều là của tôi!"

Trên mặt Lâm Y Nhiên lộ ra nụ cười bệnh hoạn, sự tán dương của người hâm mộ, ánh đèn hào quang, hết thảy đều là của cô, toàn bộ đều là của cô, ai cũng không lấy được, không ai cả.

"Thế nhưng.... thế nhưng sao lại xuất hiện ngoài ý muốn chứ? Vì sao cô lại xuất hiện? Cô hại tôi giết chết người đại diện, để người đại diện báo thù móc mắt tôi, tôi đã như vậy rồi cô vẫn không chịu buông tha tôi, vì sao? Vì sao chứ?"

Thấy Lâm Y Nhiên lại chuẩn bị phát điên, hộ lý cầm di động quay phim bắt đầu nổi da gà cục cục.