Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 134: Chẳng Lẽ Từ Thời Không Song Song Tới?




[Cáo] đọc link này để hiểu thêm về thời không song song nha o_o



********



Thế nhưng khoảng thời gian từ năm giờ đến tám giờ Ninh Ưu vẫn luôn ngồi ở phòng khách, nếu có người lên lầu nhất định sẽ bị cô nhìn thấy.



Lúc năm giờ kém Ninh Ưu ăn mặc sửa soạn thật đẹp định ra ngoài thì gặp xác mèo ngoài cửa, cô bị dọa tới hét chói tai gọi điện cho Lưu Nhất Minh, sau đó Ninh Ưu vẫn luôn ngồi trong phòng khách. Sau khi tranh cãi một trận với Lưu Nhất Minh, Ninh Ưu tức giận đập bể đồ đạc, lúc người giúp việc quét dọn Ninh Ưu vẫn ngồi trong phòng khách, chờ đến khi Tôn Trung Tân tới.



Có thể nói là một bước cũng không động.



Như vậy khoảng thời gian này người giúp việc căn bản không có cơ hội lên lầu.



Trừ phi phải bọn phải leo từ bên ngoài, điều này hiển nhiên không có khả năng. Trước không nói tới khả năng dễ bị người ta phát hiện, tiếp đó là sau khi xảy ra chuyện tất cả người giúp việc đều bị quản gia tập trung lại, ai ra ngoài mà không quay lại sẽ bị phát hiện ngay.



Quan trọng nhất là nhiều thi thể mèo hoang như vậy, Tôn Trung Tân chưa kiểm tra nhưng phỏng chừng cũng hai ba chục con, cần có một cái túi rất lớn. Hơn nữa thi thể vẫn còn đầm đìa máu chứng minh chỉ vừa mới bị lột da, không có khả năng cất giữ lâu.



Thứ này còn tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm, nếu người giúp việc để trong phòng thì chắc chắn sẽ bị phát hiện. Bởi vì người giúp việc Ninh gia đều ở hai người một phòng, để thứ này trong phòng chắc chắn sẽ bị người kia nghi ngờ.



Vì thế căn bản có thể loại bỏ hiềm nghi của nhóm người giúp việc.



Thế nhưng Ninh Ưu không chịu, cô yêu cầu Tôn Trung Tân phải điều tra kĩ càng, hiện giờ cô rất hoảng loạn, có kẻ thần không biết quỷ không hay mang xác mèo hoang để lên giường để dọa cô, như vậy cũng có khả năng nửa đêm nửa hôm đột nhập vào giết hại cô. Chuyện liên quan tới sống chết, Ninh Ưu dĩ nhiên không thể bỏ qua bất kỳ người khả nghi nào. Cho dù khả năng người giúp việc là hung thủ không lớn nhưng Ninh Ưu vẫn bắt anh phải điều tra.



Tôn Trung Tân không có cách nào, chỉ đành bảo đồng nghiệp đeo bao tay bắt đầu kiểm tra phòng từng người.



Sau một phen kiểm tra lục soát thì không phát hiện điều gì dị thường.



"Vậy Ninh Nhiên thì sao? Khoảng thời gian đó chỉ có nó trên lầu thôi!" Ninh Ưu đột nhiên nói.



Tôn Trung Tân nói: "Hôm nay Ninh Nhiên vừa mới về, lúc về cô ấy mang theo một chiếc túi xách vừa để đựng một chiếc dù che mưa và một số đồ vật nhỏ, không đủ để chứa nhiều mèo hoang như vậy."



"Biết đâu nó đã sớm để xác mèo ở trong phòng thì sao?" Ninh Ưu chưa từ bỏ ý định.



Tôn Trung Tân mặc dù không rõ hai chị em nhà này có thù oán gì, thế nhưng sự thực thì dáng vẻ ngất xỉu khi thấy đống xác mèo của Ninh Nhiên hiển nhiên không phải giả vờ, nói cách khác, cô ta đã sợ thật sự. Người nhát gan như vậy làm sao dám lột da mèo hoang rồi còn bày từng con từng con lên giường như vậy.



Tôn Trung Tân lắc đầu: "Mặc dù tôi không phải nhân viên pháp y, không thể phán đoán thời gian tử vong của đám mèo kia, thế nhưng từ phần thi thể bị lột da vẫn còn rỉ máu thì chứng minh sau khi bị lột da chúng đã bị để lên giường của cô ngay, căn bản không bị giấu ở nơi khác, vì thế em gái cô cũng không thể có thời gian gây án."



Ninh Ưu nắm chặt ly nước, nhất thời kinh hoảng: "Gì mà mèo mới vừa lột da xong thì để ngay lên giường tôi chứ? Chẳng lẽ kẻ kia từ thời không song song trực tiếp xuyên tường chui vào phòng tôi à? Bằng không vì sao kẻ này mang nhiều xác mèo như vậy mà không hề nhỏ giọt máu nào xuống sàn nhà?"



Tôn Trung Tân cũng cảm thấy khó hiểu, cứ như người nọ trực tiếp ở trên giường Ninh Ưu lột da mèo rồi ném lên vậy.



"Tôi cảm thấy tôi cần phải lên phòng cô kiểm tra lại lần nữa."



Lầu hai, phòng Ninh Ưu vẫn còn tỏa ra mùi máu tanh.



Số xác mèo trên giường đã được đồng nghiệp Tôn Trung Tân bỏ vào túi vật chứng, chuẩn bị mang về cho nhân viên pháp y kiểm tra.




Phòng Ninh Ưu rất lớn, phía ngoài là cửa sổ sát đất, Tôn Trung Tân quan sát một chút, cửa sổ bị khóa từ bên trong, bên ngoài không có cách nào mở. Vì thế người ngoài căn bản không thể trèo vào được.



Còn cửa phòng, mặc dù Ninh Ưu không khóa nhưng Ninh gia có quy định người làm không thể lên lầu hai. Cộng thêm Ninh Ưu vẫn luôn ngồi ở phòng khách dưới lầu, ai muốn lên lầu đều phải đi ngang qua chỗ Ninh Ưu, một người lớn như vậy, cô căn bản không có khả năng không thấy.



Vì thế Tôn Trung Tân thực sự đau đầu, kẻ kia rốt cuộc từ đâu xuất hiện?



Anh đi một vòng quanh chiếc giường đầy máu, không hề thấy bất cứ dấu chân nào hoặc là đồ đạc không thuộc về căn phòng này. Thậm chí ngay cả một cọng lông mèo cũng không có.



Nếu kẻ kia ở trong phòng này lột da mèo rồi vất lên giường thì ít nhiều gì cũng phải lưu lại dấu vết.



Thế nhưng căn phòng lại rất sạch sẽ, trên giường chỉ có dra giường bị máu nhiễm đỏ, hơn nữa ở trên giường ngoại trừ máu thì hoàn toàn không còn thứ gì khác, một cọng lông mèo cũng không có.



Muốn sạch sẽ như vậy thì có lẽ sau khi ném thi thể mèo hung thủ còn quét dọn một phen.



Nếu quả thật là vậy thì người này cũng quá đáng sợ đi! Tư chất tâm lý khẳng định vượt hẳn người bình thường.



Thế nhưng hết thảy tiền đề là người hiềm nghi kia phải giết mèo xong rồi mới ném xác.



Máu trên giường không phải máu từ bao ny lon để xác mèo mà trực tiếp từ xác mèo rỉ ra.



Tôn Trung Tân đi tới đi lui quanh giường, nhíu mày, lúc này một vị đồng sự tiến tới nhìn tấm dra giường đầy máu nói: "Vừa nãy quên nói, lúc tôi thu xác mèo thì phát hiện thân thể chúng vẫn còn ấm. Nói cách khác thời gian lột da không bao lâu."




Tôn Trung Tân dĩ nhiên biết điều này.



Người nọ nói tiếp: "Lúc đó đám người làm đều ở dưới lầu, quản gia tiễn chúng ta ra cửa, Ninh Ưu một mình lên lầu, vậy kẻ hiềm nghi đâu? Kẻ đó đi đâu? Mèo mới chết không lâu chứng minh kẻ này mới hành động không lâu, chỉ có một tích tắc như vậy kẻ kia rốt cuộc ở đâu? Biến mất à?"



Tôn Trung vỗ trán, đúng vậy, sao anh không nghĩ tới chứ? Kẻ hiềm nghi đã lột da mèo trong một khoảng thời gian rất ngắn, ném mèo lên giường cũng trong tích tắc, bằng không lúc bọn họ lên lầu không có khả năng nhìn thấy xác mèo rỉ máu.



"Ông nói coi, là kẻ hiềm nghi biết lúc đó Ninh Ưu sẽ lên lầu hay là đã tính toán sai thời gian?"



Tôn Trung Tân sờ cằm suy nghĩ sâu xa: "Nếu kẻ này tính sai thời gian thì làm sao chạy ra khỏi gian phòng này?" Sau khi Ninh Ưu hét chói tai anh đã lập tức chạy lên, sau đó bảo đồng nghiệp kiểm tra từng ngóc ngách nhưng không phát hiện được gì, ngay cả dưới gầm giường cũng xem qua, hoàn toàn sạch sẽ, hoàn toàn không có gì cả.



"Có khi nào kẻ kia vừa ném xác mèo xong, lúc ra cửa thì vừa vặn nghe thấy âm thanh Ninh Ưu lên lầu nên đã tùy tiện tìm một phòng trốn vào?"



Ánh mắt Tôn Trung Tân sáng lên, vỗ vai đồng nghiệp: "Có lý, tìm Ninh Ưu đi."



Lầu hai Ninh gia là nơi hai chị em Ninh Ưu, Ninh Nhiên ngủ, các phòng còn lại thì bình thường không có ai ở sẽ bỏ trống. Thỉnh thoảng khách tới chơi có thể dùng làm phòng khách.



Vì vậy trừ bỏ vú vương thỉnh thoảng quét dọn một phen thì cửa phòng sẽ luôn được khóa kín, chìa khóa nằm trong tay quản gia.



Quản gia mở cửa, Tôn Trung Tân cẩn thận kiểm tra một phen, không phát hiện được gì.



Lúc đi ngang qua phòng Ninh Nhiên, Ninh Ưu dừng lại, lạnh mặt nói: "Mở cửa ra xem chút đi."




"Này..." Quản gia cảm thấy như vậy không tốt lắm, thế nhưng Ninh Ưu trực tiếp giật lấy chùm chìa khóa của ông mở cửa.



Ninh Nhiên vẫn còn hôn mê nằm trên giường, phòng cô không trang trí sang quý như phòng Ninh Ưu, ngược lại có khí chất thanh u.



Đám người tiến vào tìm kiếm một vòng vẫn không phát hiện gì.



Lúc này Ninh Nhiên tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, thấy trong phòng mình có một đám người thì biểu hiện cực kỳ mê mang.



Quản gia vội vàng kể lại đầu đuôi sự việc cho Ninh Nhiên, Ninh Nhiên lập tức tái mặt: "Vậy... vậy kẻ đó vẫn còn trong biệt thự sao?"



Nhìn dáng vẻ đáng thương của Ninh Nhiên, Tôn Trung Tân liếm liếm môi nói: "Này chỉ là suy đoán của chúng tôi thôi, mỗi phòng đều kiểm tra cho đảm bảo.



Ninh Nhiên nhút nhát gật đầu, Ninh Ưu lạnh lùng nói: "Cô sợ cái gì? Cũng có phải tìm tới cô đâu?"



Ninh Nhiên ngẩng đầu nhìn Ninh Ưu, mái tóc dài rũ xuống bờ vai, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu: "Chị, em lo lắng cho chị a!"



"Ha ha hả!" Ninh Ưu cười nhạt, lười nói nhiều với đối phương: "Đi thôi, đổi qua phòng khác."



Phòng lầu hai đã kiểm tra hết, chỉ còn lại lầu ba.



Lầu ba là phòng Ninh phụ Ninh mẫu, hai người đã ra ngoài nghỉ phép nên không có nhà.



Kiểm tra một lần, đồng dạng cũng không có kết quả.



Lúc này, kiên nhẫn của Ninh Ưu sớm đã cạn kiệt: "Đám cảnh sát mấy người rốt cuộc có tác dụng gì hả? Suy luận cái quái gì cũng sai, tôi còn cần mấy người làm gì hả?"



Tôn Trung Tân cũng suy nghĩ xem rốt cuộc là chỗ nào không đúng, biệt thự chỉ lớn có bây nhiêu, tất cả các phòng đều đã kiểm tra, cửa chính khóa, cửa sổ khóa, dưới gầm giường cũng không có người. Lúc quản gia đi ra ngoài còn khóa cửa phòng lại.



Kẻ kia rốt cuộc đi đâu rồi? Chẳng lẽ có khả năng ẩn thân?



Ninh Ưu nhịn không được nóng giận lớn tiếng quát mắng, Tôn Trung Tân hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng chỉ có thể nói mình phải về cục xem báo cáo kiểm nghiệm thi thể mèo hoang.



Ninh Ưu lạnh mặt nói: "Tốt nhất là tìm ra kẻ đó trong vòng ba ngày, bằng không coi chừng tôi triệt đường sống của ông ở đế đô này đấy."



Tôn Trung Tân khẽ nhếch mép, dẫn đồng nghiệp rời đi.



Trải qua đủ chuyện, hiện giờ đã là mười một mười hai giờ đêm, Ninh Ưu không có khả năng ngủ trên chiếc giường đầm đìa máu kia. Ninh Nhiên từ trong góc bước ra, nhỏ giọng nói: "Chị, tối nay chị muốn ngủ chung với em không?"



Ninh Ưu ha hả hai tiếng: "Tôi không cần cô đồng tình!"



Nói xong, cô lấy túi xác đi tới nhà bạn ở nhờ.