Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 102: Nhân Quả Tuần Hoàn 2




Tống Triết híp mắt, cẩn thận xem xét, cây son này đã bị người động tay động chân, cây son đã bị niệm chú, đặc biệt nhắm vào Minh Giai Nghiên. Nói cách khác, cho dù người khác đụng vào cây son này cũng không sao cả, bởi vì đối tượng ảnh hưởng không phải là bọn họ.



Tống Triết từng thấy câu chú này trong bách khoa toàn thư, là dùng ngày sinh tháng đẻ của người muốn hại kết hợp với oán khí âm khí sát khí của người chết oan mặc niệm ba ngày mà thành, uy lực cực lớn, có thể nhiễu loạn tâm thần, gia tăng ưu tư bi quan, giật dây làm cô tự sát.



Nếu như là người thân tâm khỏe mạnh, tiếp xúc với vật bẩn này từ từ cũng trở nên thất thần, tự ti. Mà người ưu tư thì hiệu quả sẽ gia tăng gấp bội.



Người giật dây dùng chú lên cây son hiển nhiên biết rõ Minh Giai Nghiên sẽ mua cây son này hoặc người nọ đã lén lấy trộm cây son trong phòng trọ của Minh Giai Nghiên.



Một khi Minh Giai Nghiên dùng son môi thì hắc khí sẽ nhiễm vào thân thể, thời gian càng lâu hắc khí trong cây son sẽ dần dần bị yếu đi, toàn bộ bị Minh Giai Nghiên hấp thu, khó trách ngày hôm đó cậu thấy hắc khí đầy người Minh Giai Nghiên chứ không phải là một điểm hai điểm.



"Xin hỏi, cây son này là Minh Giai Nghiên tự mua à?"



Điền Nhiễm Nhiễm nhìn cây son, có chút sửng sốt: "Sao vậy? Son có vấn đề sao? Đây là tôi tặng cho cậu ấy."



Bởi vì tình trạng gia đình nên Minh Giai Nghiên vẫn luôn chi tiêu rất tiết kiệm, vì thế hôm sinh nhật cô, Điền Nhiễm Nhiễm đã mua một cây son tặng cho cô, Minh Giai Nghiên rất thích, vẫn luôn xem nó là bảo bối đặt trong túi xách.



Sau đó có một ngày, không biết vì sao mà cây son bị mất, Minh Giai Nghiên buồn rất lâu, Điền Nhiễm Nhiễm còn an ủi nói không sao, chờ sau này lại tặng cô cây khác. Thế nhưng Minh Giai Nghiên từ chối, vẫn luôn hối hận vì làm mất quà của Điền Nhiễm Nhiễm.



Kết quả một tuần sau, Minh Giai Nghiêm phát hiện cây son này nằm trong ngăn bàn phòng học, mọi người đều nghĩ rằng lúc Minh Giai Nghiêm để túi sách vào ngăn bàn, cây son đã vô tình rớt xa. Vì thế lúc tìm lại được, mọi người đều rất vui vẻ.



"Cô nói cây son này từng bị mất?"



Điền Nhiễm Nhiễm gật đầu: "Đúng vậy, là chuyện trong tháng này mà thôi, lúc làm mất Nghiên Nghiên buồn lắm, không ngờ lại tìm lại được. Xin hỏi, son môi có vấn đề gì sao?" Điền Nhiễm Nhiễm bất an, rất sợ là cây son mình tặng có vấn đề.



Tống Triết mỉm cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi." Cậu thựa dịp hai cô gái không chú ý bấm thủ quyết giải quyết số hắc khí còn sót lại, sau đó đặt cây son vào ngăn kéo.



Sau khi ba người rời đi, Nghiêm Minh Nhân nhịn không được hỏi: "Tống Triết, có phát hiện manh mối gì không?"



Tống Triết gật đầu: "Có, có người động tay động chân hạ chú vào cây son. Loại phương pháp oai môn tà đạo này có chút quen thuộc."



Tiêu Thiên lật xem tư liệu: "Minh Giai Nghiên chưa từng kết thù với ai, ai lại phí tâm sức lớn như vậy để hại cô ta?"



Tâm tư Tống Triết có chút nặng nề: "Không biết có phải phán đoán của em có vấn đề hay không, em cứ cảm thấy kẻ giật dây này không phải nhắm vào Minh Giai Nghiên."





"Vậy nhắm vào ai?"



Tống Triết lắc đầu, không nói được, chỉ là có cảm giác rất kỳ quái, cậu sờ cằm: "Em có cảm giác chuyện này vẫn chưa kết thúc."



Nghiêm Minh Nhân khẩn trương nuốt nước miếng: "Có ý gì? Sẽ có người nhảy lầu tự sát nữa sao?"



Tống Triết nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thăm thẳm như bóng đêm: "Không biết, thế nhưng khẳng định có thứ gì đó đang chờ chúng ta."



Tiêu Thiên nắm tay Tống Triết, ánh mắt ôn nhu: "Anh sẽ cùng em đối mặt."



Tống Triết nắm lại tay anh, ôn nhu mỉm cười: "Ừ!"



Nghiêm Minh Nhân: "Oa oa oa, hai người đừng có quên mất sự tồn tại của tôi a!!!"



...



Từ Quang có thể xem là một trong những người có liên quan với vụ việc cô gái váy đỏ nhảy lầu, gã vẫn luôn gửi những lời bình luận nổi gai óc trên V bác, thậm chí còn kêu gào nói cô gái không chết chính là lãng phí thời gian của mọi người, gã bị cảnh sát địa phương bắt về đồn, tiếp nhận giáo dục bình luận, ngồi chồm hổm hơn mười ngày mới được thả.



Gã không phải người duy nhất bị bắt, còn rất nhiều người có bình luận tương tự.



Từ Quang từ đồn cảnh sát đi ra, người nhà vừa thấy gã liền nhịn không được trách mắng, nói gã hại cả nhà mất hết mặt mũi với hàng xóm. Không vi phạm pháp luật, không trộm cắp, cư nhiên lại vì chuyện nhỏ như vậy mà vào đồn cảnh sát, còn bị giam giữ lâu như vậy, khẳng định đã để lại vết nhơ trong hồ sơ của mình.



"Con có biết hàng xóm nói gì không? Gì mà sinh viên tốt nghiệp trường nổi tiếng, ngay cả con nít cũng không bằng. Thấy người ta nhảy lầu không chịu hỗ trợ, ngược lại ở đó gào thét bảo người ta mau chết đi. Bọn họ còn nói, sao con không chết đi?" Mẹ Từ Quang thật sự hận rèn sắt không thành thép, con trai bà năm nay cũng hai lăm hai sáu rồi, sau khi tốt nghiệp thì cứ đổi hết việc này tới việc khác, một năm đổi không biết bao nhiêu lần. Lần nào cũng bảo là đồng nghiệp trong công ty không tốt, không thì lương quá thấp, ông chủ xem thường, đánh giá thấp năng lực của nó.



Từ mẫu rất muốn nói, con chỉ mới tốt nghiệp mà thôi, cái gì cũng không hiểu, tiền lương thấp có sao đâu, con cứ ngây ngô lâu một chút, học hỏi được nhiều, ông chủ thấy con biểu hiện tốt thì sẽ tăng lương thôi. Thế nhưng lần nào cũng làm không tới một hai tháng đã từ chức, không phải chỗ này không tốt thì cũng là chỗ kia không tốt, tính tình cáu kỉnh, ông chủ nào cảm thấy con là nhân viên tốt được chứ.



Bây giờ thì hay rồi, không đi làm việc, mỗi ngày ngồi chồm hổm ở nhà còn gây ra chuyện lớn như vậy, chê danh tiếng của mình chưa đủ thảm sao?



Sau khi Từ Quang vào đồn cảnh sát, mỗi ngày Từ mẫu đều rớt nước mắt, không biết vì sao con trai lại biến thành như vậy. Con gái bà cũng vừa tức vừa mắng, mắng Từ Quang máu lạnh không phải người, còn mắng bao nhiêu sách vở học được vứt vào bụng chó hết rồi.



Từ mẫu nghe con gái mắng cũng không phản bác, bởi vì bà không có gì để nói.




Nếu không phải cảnh sát tới tận nhà thì bà cũng không biết con trai mình đã làm ra chuyện đáng sợ như vậy.



Chuyện cô gái ki nhảy lầu Từ mẫu có nghe con gái mình nói, bởi vì đều là nữ nhân, lại có một cô con gái tuổi tác cũng xấp xỉ nên bà thực sự rất đau lòng và thương tiếc. Nhất là khi nghe nói có nhiều người ở trên mạng mắng chửi cô gái, còn bảo sao cô gái không mau chết đi, da đầu Từ mẫu thật sự tê dại, lạnh ngắt cả người.



Vì thế khi biết con trai mình chính là một trong số những kẻ đã bức tử cô gái, Từ mẫu đau khổ khôn nguôi. Bà làm sao nuôi ra đứa con đáng sợ như vậy?!



"Đủ rồi, mẹ im đi! Chê con chưa đủ phiền à?" Ở đồn cảnh sát đã đủ làm Từ Quang ôm một bụng lửa giận, ngủ không ngon, ăn không ngon, còn bị người ta khi dễ, về tới nhà lại còn nghe mẹ mình lải nhải, thật sự là đủ rồi.



Từ Quang đùng đùng khóa cửa lại, mắt không thấy tâm không phiền. Gã cầm lấy di động lên V bác, thấy đám dân mạng trào phúng chế giễu thậm chí là mắng mình sao không đi chết đi, Từ Quang cắn chặt răng, con ngươi đầy tơ máu, suýt chút nữa đã ném di động đi.



Em gái Từ Viện Hi của Từ Quang cùng bạn học dạo phố trở về, thế mẹ mình vừa than thở vừa lau nước mắt thì nhíu mày, đặt đồ đạc xuống: "Mẹ, anh con về rồi à?"



Chính vì biết hôm nay Từ Quang về nên cô mới cùng bạn đi dạo phố, không muốn gặp anh trai mình.



Từ mẫu lau nước mắt thở dài: "Đúng vậy! Mẹ nói nó vài câu nên nó bực bội vào phòng rồi. Mẹ thấy anh con nó gầy lắm, ở đồn cảnh sát nhất định chịu rất nhiều khổ sở."



Từ Viện Hi đảo mắt trắng dã, thực phỉ nhổ với hành vi ngang tàn của anh trai mình, bản thân không chịu cố gắng làm việc, suốt ngày nói thì hay mà làm thì dở, còn đòi tiền mẹ, thậm chí bây giờ còn độc ác ép chết một cô nữ tinh, hết thảy những điều này làm Từ Viện Hi không muốn chú ý tới người anh này nữa.



Dù sao từ nhỏ quan hệ của bọn họ đã không tốt, người khác vừa thương lại vừa cưng em gái, chỉ có mỗi Từ Quang là lần nào cũng chê cô, thậm chí có lần suýt chút nữa đã vứt bỏ cô. Từ đó về sau trong tâm linh ngây thơ của Từ Viện Hi đã xuất hiện một ấn ký là anh trai không yêu thích mình, vì thế cô cũng không cần phải thích anh trai.



"Đó là anh ta xứng đáng, ai bảo anh ta làm ra chuyện như vậy. Mẹ, mẹ không biết đâu, bây giờ con vừa ra khỏi cửa thì đám bà tám kia liền ùa tới hỏi về chuyện anh trai, giả vờ giả vịt như quan tâm lắm, làm như con ngu lắm không nhìn ra bọn họ thực sự chỉ muốn bát quái thôi sao? Phiền muốn chết!"




Từ Viện Hi cũng buồn bực không thôi, bọn họ định xem nhà cô là xiếc khỉ chắc.



Từ mẫu thở dài, chỉ có thể an ủi: "Qua một thời gian thì tốt thôi. Anh con cũng buồn bực lắm, chốc nữa thấy nó con đừng nói mấy lời này, bằng không nó lại tức giận."



Từ Viện Hi a một tiếng: "Mẹ cứ tiếp tục cưng chìu ổng đi, xem xem rốt cuộc cưng thành đức hạnh quỷ quái gì." Nói xong, cô thở phì phò đứng dậy, xách đồ vừa mua đi vào phòng, đóng cửa lại.



Từ mẫu đau đầu, cả hai đứa con đều phản nghịch không chịu nghe lời.



Bóng đêm bịt bùng, trăng lạnh như nước, ánh sáng trong trẻo lạnh lùng chiếu rọi lên người Từ Quang.




Gã đứng trên sân thượng nhìn xuống, dưới lầu là đám người chi chút, bọn họ đang lớn tiếng ồn ào, ngửa đầu nhìn gã, tựa hồ đang nói gì đó.



Tay chân Từ Quang lạnh ngắt, không biết vì sao mình lại ngồi trên sân thượng, chân đưa ra ngoài, người lảo đảo lắc lư như muốn nhảy xuống.



Gã sợ tới nuốt nước miếng, muốn bò dậy rời đi nhưng tay chân không thể điều khiển, chỉ có thể ngồi trên lan can.



"Chán thế, đàn ông con trai sao nhảy lầu lại cù cưa lâu như vậy? Tôi đợi hơn một tiếng rồi, sao vẫn chưa chết a!"



"Hèn chi muốn nhảy lầu, làm việc kề cưa dê ngỗng như vậy, chả có dứt khoát gì cả, chết là đúng rồi."



"Nghe nói thằng này bị bà nào cưỡng hiếp ấy, tôi mà được vậy thì phúc quá rồi, việc quái gì phải nhảy lầu chứ. Chiếm tiện nghi còn không phải nó à, làm duyên làm dáng quái đi!"



"Đúng a, mặc dù bà kia cũng hơn bốn mươi nhưng dù sao cũng là nữ. Cho ngủ không như vậy, lại còn cho tiền, thế mà gã còn nghĩ không thông muốn nhảy lầu, có phải cảm thấy cuộc sống của mình quá tốt không a!"



...



Từ Quang hoảng sợ cực độ, những lời xì xào bàn tán theo gió truyền tới tai gã, nội tâm gã đột nhiên phừng lên cảm giác phẫn nộ, cảm giác tuyệt vọng, cảm giác bi phẫn, bọn họ cái gì cũng không biết. Bọn họ dựa vào cái gì mà đánh giá gã như vậy?



Nữ nhân kia hơn bốn mươi tuổi, còn bị bệnh AIDS, mụ ta bỏ thuốc cưỡng ép gã. Gã trẻ như vậy, gã còn cả tương lai tươi sáng phía trước thì lại đột nhiên phải ngừng lại, bọn họ biết gì chứ? Bọn họ chả biết gì cả? Dựa vào cái gì mà ở đó khoa tay múa chân?



Đột nhiên, di động đặt bên cạnh lóe sáng, Từ Quang đưa tay cầm lấy, mở V bác xem tin tức vừa bị đẩy lên.



Mà nhân vật trong tin tức nóng hổi đó chính là gã.



Tay Từ Quang run run, mơ hồ cảm thấy diễn biến này thực quen thuộc.



"Nhóm nam nhân bây giờ đúng là yếu ớt quá, không phải chỉ là ngủ với nữ nhân một đêm thôi sao? Cư nhiên sock tới mức nhảy lầu để giữ mình trong sạch? Mất thì cũng mất rồi, tắm phát đi ngủ đi cho sướng!"



"Đúng a! Nghĩ mình là bảo bối nạm vàng chắc? Cho chơi free còn làm duyên làm dáng. Chết đi cho sạch xã hội, thứ này sống cũng chỉ lãng phí không khí thôi."



"Nhiều cô gái gặp chuyện này cũng không yếu ớt đến mức muốn nhảy lầu như vậy, đàn ông con trai gì mà còn yếu nhớt hơn cả đám con gái. Năng lực chịu đựng kém vậy thì còn sống làm gì? Chết đi cho rồi!"