Tiên Quốc Đại Đế

Chương 711: Ta Không Yên Tâm




- A?

Mọi người nhìn lại, thấy cửa mở ra, Diêm Xuyên nâng con mèo nhỏ ngủ say chậm rãi đi ra.

Mắt Diêm Xuyên lóe tia lạnh băng, lạnh lùng nhìn hướng Hắc Thứ Thiên Ma Thần.

Vương Tiễn, Mạnh Văn Nhược cung kính nói:

- Bái kiến thánh vương!

Hắc Thứ Thiên Ma Thần ngoái đầu nhìn Diêm Xuyên, hiển nhiên rất bất ngờ người ‘To gan' này xuất hiện.

Các tu giả căng thẳng thần kinh, hy vọng Diêm Xuyên đừng chọc giận Hắc Thứ Thiên Ma Thần.

Nhưng sao Diêm Xuyên sẽ để ý suy nghĩ của người khác được?

Diêm Xuyên bước ra một bước, khí thế cường đại chậm rãi bức hướng Hắc Thứ Thiên Ma Thần.

Hắc Thứ Thiên Ma Thần lạnh lùng hỏi:

- Ngươi muốn chết sao?

Diêm Xuyên lạnh lùng nói:

- Không phải trẫm muốn mà là ngươi muốn chết. Một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ cũng xứng nói là tha cho trẫm khỏi chết?

Hắc Thứ Thiên Ma Thần hét to một tiếng:

- Hừ! Muốn chết thì ta thành toàn ngươi!

Hắc Thứ Thiên Ma Thần phất tay, Thiên Ma rầm rộ lao hướng Diêm Xuyên, có ngàn vạn con vọt tới, xung quanh như bị Thiên Ma nhuộm đen.

Thiên Ma khủng bố lao hướng Diêm Xuyên.

Mạnh Dung Dung biến sắc mặt nói:

- Đừng!

Nhưng Mạnh Dung Dung không kịp đánh đàn, vì mấy Thiên Ma được quỷ tu khống chế tăng nhanh tốc độ gấp mấy lần, chớp mắt đã lao tới trước mặt Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên ánh mắt lạnh băng.

Diêm Xuyên lạnh lùng quát:

- Thanh sắc thiên đạo!

Vù vù!

Từ người Diêm Xuyên xuất hiện thanh sắc thiên đạo điên cuồng khuếch tán từ trên trời giáng xuống.

Thanh sắc thiên đạo xuất hiện, khí nóng cháy xông hướng Thiên Ma.

- A!

- Grao!

Bị thanh sắc thiên đạo đụng phải, Thiên Ma bị đốt thành tro, khoảnh khắc ngàn vạn Thiên Ma bị đốt sạch.

Thanh sắc thiên đạo vẫn đang khuếch tán ra ngoài, hễ có Thiên Ma nào đụng phải thanh sắc thiên đạo thì bị đốt thành tro. Dương khí chí cực còn mãnh liệt hơn cả dương tính của mặt trời cách không xa, mạnh hơn gấp nhiều lần.

Hắc Thứ Thiên Ma Thần hét to:

- Nguy rồi!

Ầm!

Thanh sắc thiên đạo với tốc độ cực kỳ khủng bố bùng phát, khoảnh khắc quét vô số tinh thần xung quanh.

Thanh sắc thiên đạo khuếch tán, có chín phần Thiên Ma bị đốt cháy.

Hắc Thứ Thiên Ma Thần được chăm chú nhiều nhất, thân hình bị đụng bay ra vạn trượng.

Vèo!

Hắc Thứ Thiên Ma Thần ổn định thần hình, nhưng cánh tay run bần bật, nghi hoặc nhìn Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên đứng trước mặt mọi người, đám tu giả há hốc mồm nhìn hắn.

Không phải đi? Mọi người đối diện Thiên Ma thì đỡ không nổi, thế nhưng mấy Thiên Ma ở trước mặt Diêm Xuyên thì giống như tro bụi?

Hắc Thứ Thiên Ma Thần kinh khủng hét to:

- Thanh thiên đạo? Thiên Dương chi thủ? Không phải nó đã bị hủy rồi sao?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Trẫm không bài xích Thiên Ma, nhưng làm Thiên Ma phải hiểu rõ địa vị của ngươi. Thiên Ma chỉ là công cụ chứng đạo tâm của tu giả, thiên hạ không phải ngươi muốn làm gì thì làm. Thiên Ma giới mới là nơi các ngươi nên ở!

Hắc Thứ Thiên Ma Thần im lặng.

Diêm Xuyên nói với đám người:

- Đi đi!

Mọi người gật gật đầu.

tuy Mạnh Dung Dung có chút mâu thuẫn nhưng vẫn lên Long liễn của Diêm Xuyên.

Vương Tiễn hét dài:

- Khởi giá!

Long liễn mang theo Diêm Xuyên đi nhanh, tu giả khác thấy đoàn người Diêm Xuyên rời đi cũng theo sát phía sau, không dám ở lại.

Cường giả xung quanh chớp mắt đi sạch.

Hắc Thứ Thiên Ma Thần im lặng nhìn đoàn người Diêm Xuyên rời đi, siết chặt nắm tay.

Hắc Thứ Thiên Ma Thần lạnh lùng nói:

- Thiên Ma mới là nơi chúng ta nên ở? Ha ha ha, không có Thiên Ma giới chúng ta thì sao có các ngươi? Hừ hừ, thiên hạ này vốn đều thuộc về Thiên Ma ta. Thiên Dương chi thủ? Có thể đốt trời sao? Rồi sẽ có một ngày ta cầu xin chủ thượng ban thanh sắc thiên đạo cho ta!

- Grao!

- A!

Các Thiên Ma chậm rãi tụ tập lại.

Hắc Thứ Thiên Ma Thần lạnh lùng quát:

- Nhìn cái gì? Tiếp tục xông hủy mặt trời cho ta, mau đi!

Vô số Thiên Ma kinh khủng xoay người bay hướng mặt trời.

Hắc Thứ Thiên Ma Thần ngoái đầu lại, bực mình chỉ huy thật nhiều Thiên Ma cùng mặt trời đồng quy vu tận.



Thánh vương Bàng Thiên Hà hội kiến một đám nam nhân mặc áo xanh.

Thánh vương Bàng Thiên Hà cười nói:

- Kính chào các vị tiền bối, hàn xá có năm Đạo Thần đặt chân thật là sáng sủa hẳn ra.

Đám nam nhân mặc áo xanh gật đầu.

Một nam nhân dẫn đầu mặc áo xanh trầm giọng nói:

- Thanh Thần Vương dặn chúng ta tru sát Bạch Đế Thiên, hắn ở đâu?

Thánh vương Bàng Thiên Hà mỉm cười nói:

- Các vị Đạo Thần, trên đường đi tới đây vất vả, trước nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ta sẽ phái người nhanh chóng tìm hiểu?

Nam nhân dẫn đầu mặc áo xanh trầm giọng hỏi:

- Nhanh chóng tìm hiểu? Không phải trong thư ngươi nói là biết Bạch Đế Thiên ở đâu sao?

Thánh vương Bàng Thiên Hà cười làm lành:

- Đúng vậy. Thì ta biết Bạch Đế Thiên ở Đại Trăn thánh đình, nhưng cụ thể tại đâu lại không rõ ràng. Các vị tiền bối, Thanh Thần Vương yêu cầu tru sát Bạch Đế Thiên đương nhiên tại hạ không dám chậm trễ, nhưng nếu chúng ta liều lĩnh xông lên, hù chạy Bạch Đế Thiên thì không dễ ăn nói với Thanh Thần Vương.

Đám nam nhân mặc áo xanh im lặng, một lúc sau gật gù. Dù sao trong thư thánh vương Bàng Thiên Hà đưa tin được biết thực lực của Bạch Đế Thiên không tầm thường, dù chắc chắn không đấu lại họ nhưng có khả năng trốn thoát.

Thánh vương Bàng Thiên Hà cười nói:

- Các vị, xin hãy chờ một thời gian, đợi ta điều tra hết mọi thứ rồi lại tuyệt sát Bạch Đế Thiên. Có năm Đạo Thần thì dù Bạch Đế Thiên có bản lãnh thông thiên cũng khó thoát khỏi cái chết!

Mọi người thế mới gật đầu, nói:

- Ừm!

Thánh vương Bàng Thiên Hà cười nói:

- Ta đã sắp xếp hoàn cảnh tốt nhất cho các vị, xin mời.

Đám cường giả gật gù.

Sắp xếp xong nhóm nam nhân mặc áo xanh, thánh vương Bàng Thiên Hà quay về thượng thư phòng của mình.

Thánh vương Bàng Thiên Hà sắc mặt âm trầm:

- Thanh Thần Vương chỉ muốn giết Bạch Đế Thiên? Hừ, nếu đã đưa năm Đạo Thần tới thì sao ta không lợi dụng? Đáng tiếc, khoảng thời gian này Diêm Xuyên luôn mất tăm mất tích.

Linh Cảm giới.

Long liễn bay nhanh hướng mặt đất.

Mười ngày sau, Long liễn đáp xuống mặt đất, đám tu giả theo sau dần tán đi, hoặc vì không theo kịp đoàn người Diêm Xuyên.

Trên Long liễn.

Miêu Miêu vẫn ngủ say.

Vương Tiễn, Mạnh Văn Nhược, Tô Tam Nương đứng ở bên ngoài.

Diêm Xuyên và Mạnh Dung Dung đứng trong đại điện.

Diêm Xuyên dịu giọng:

- Theo ta về đi.

Mạnh Dung Dung lắc đầu, nói:

- Không phải ngươi đã nói rồi sao? Khiến thời gian chứng minh, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Mạnh Dung Dung.

Mạnh Dung Dung cúi đầu không dám nhìn vào mắt Diêm Xuyên, thụt lùi.

Diêm Xuyên khẽ thở dài:

- Ài.

Nghe tiếng thở ra của Diêm Xuyên, trái tim Mạnh Dung Dung thít chặt, nàng cắn môi.

Diêm Xuyên biểu tình lạnh lùng nói:

- Lần cuối lần, lần tới gặp lại phải đi theo ta!

Diêm Xuyên không giỏi nói chuyện tình yêu, không phải hắn không hiểu tình mà là tình của hắn càng nội liễm hơn.

Mạnh Dung Dung chu môi, bất mãn:

- Ngươi thật bá đạo!

Diêm Xuyên lắc đầu nói:

- Không phải bá đạo mà là nàng phiêu bạt ở bên ngoài khiến ta không yên tâm.

Bởi vì không yên tâm? Lúc trước Mạnh Dung Dung oán đã biến mất hơn phân nửa, nàng không phản bác nữa.