Tiên Quốc Đại Đế

Chương 344: Lại gặp mặt Phụng Âm Dương




Một thương đánh ra, Hoắc Quang mặc kệ kẻ đó là ai, chỉ cần Diêm Xuyên ra lệnh là gã liền ra tay ngay.

*Ầm!*

Minh Lục bắn ngược ra trăm trượng.

Minh Lục tức giận quát:

- Đồ khốn kiếp! Người Phụng Âm Dương mời? Đi tìm chết!

Hoắc Quang định tiến lên dạy cho bài học thì Minh Lục bỗng vung tay.

*Ầm ầm!*

Phất tay một cái sương mù dày đặc cuồn cuộn, âm khí nặng nề, thật nhiều âm hồn bay tứ tán nhào hướng mọi người.

*Vèo!*

Diêm Xuyên thấy rõ, trong sương mù dày đặc có một pháp bảo giống như là quân cờ đen đang thúc đẩy khói đen ngày càng đậm.

- Grao!!!!

- Hú!!!

- Ca ca ca ca!

Trong sương mù dày đặc, tiếng quỷ khóc sói tru vang vọng, trời đất mịt mù, phút chốc bốn phương tám hướng phủ thành chủ đều là tiếng ác quỷ kêu.

*Vèo!*

*Vèo!*

Từng con ác quỷ nhào đến cắn xé mọi người, có đến vài vạn.

U Nhất tức giận quát:

- Minh Lục, ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt ư?

Trong sương mù dày đặc truyền ra giọng lạnh lùng của Minh Lục:

- Đuổi tận giết tuyệt hả? Hừ, Phụng Âm Dương không nhảy nhót được lâu nữa đâu!

U Nhất tức giận quát:

- Khốn kiếp, đồng môn tương tàn, Minh Lục, ngươi đã phạm vào điều kỵ nhất của Nam tông!

Trong sương mù dày đặc Minh Lục âm trầm nói:

- Các ngươi đều chết hết thì có ai biết?

U Nhất hét to:

- Ngự quỷ lục pháp!

U Nhất đứng thẳng, tay vung, xung quanh bỗng xuất hiện một vòng tròn, như là muốn bảo vệ mọi người.

*Ầm!*

Vạn quỷ xông vào vòng tròn, cái vòng vỡ tan.

Trong sương mù dày đặc Minh Lục cười lạnh nói:

- Chỉ dựa vào ngươi hả? Phụng Âm Dương đến thì còn có thể!

U Nhất giật mình kêu lên:

- Là quỷ thạch? Phụ thân của ngươi đem quỷ thạch truyền cho ngươi!?

Minh Lục quát:

- Biết thì đã muộn rồi, vạn quỷ phệ!

*Ầm!*

Trong sương mù dày đặc âm hồn bỗng tăng lên gấp đôi. Hai vạn ác quỷ, dữ tợn gầm rống.

- Grao!

- Grao!

- Grao!

Vạn quỷ điên cuồng nhào tới.

*Ầm!*

*Ầm!*

Hoắc Quang dẫn theo đám tướng sĩ nhanh chóng đâm ra trường thương, nhưng đám quỷ này cực kỳ đặc biệt, cương thương cũng bị chúng cắn, phút chốc đám tướng sĩ chân tay luống cuống.

Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

*Vèo!*

Thượng Đế kiếm bỗng bay ra.

*Ong!*

Khi Thượng Đế kiếm bay ra thì bùng phát ánh sáng trắng chói lòa, ánh sáng đi đến đâu là sương mù dày đặc tán đi, vô số ác quỷ đụng đến ánh sáng trắng liền an biết.

- A!

- Ô ô!

- Hú!

Vạn quỷ thống khổ hét thảm.

*Bùm!*

Chớp mắt khu vực sương mù dày đặc to lớn bị tịnh hóa.

Thượng Đế kiếm đột nhiên bắn ra.

*Ầm!*

Thượng Đế kiếm đâm vào một khối đá đen, màu đen bạo tạc.

Mà sương mù dày đặc tán đi, lộ ra thân hình của Minh Lục.

Minh Lục đang khống chế hòn đá đen thì bỗng bị Thượng Đế kiếm chém nát, giật nảy mình.

- Sao có thể?

Minh Lục vẻ mặt mờ mịt như đang nằm mơ.

Lúc này trường thương của Hoắc Quang bỗng xuất hiện, cương thương to lớn chớp mắt đi đến trước mặt Minh Lục.

Xung quanh trừ sương mù dày đặc còn có nhiều pháp bảo quân cờ. Lúc Minh Lục gặp nguy nan, thật nhiều quân cờ đen bắn trở lại, chắn trước mặt lão.

Nhưng một thương của Hoắc Quang có uy lực cực lớn.

*Ầm!*

Tất cả quân cờ tan nát, Minh Lục bị lực chấn bay ngược ra sau.

- Phụt! nguồn Đọc Truyện

Minh Lục khó hiểu, mờ mịt, hộc ngụm máu, não trống rỗng bay ra ngoài.

Quỷ thạch vỡ? Vạn kỳ đại trận của mình cũng bị phá?

Một chớp mắt ngắn ngủi, điều này sao có thể?

Hoắc Quang hét với đám tướng sĩ:

- Đánh cho ta!

- Grao!

Phút chốc năm mươi tướng quân mạnh mẽ công kích Minh Lục.

*Ầm!*

*Ầm!*

*Ầm!*

Minh Lục chỉ là tu vi Thần cảnh, hơn nữa pháp bảo bị hủy, tâm thần bị thương, thân thể bị thương, giờ phút này lão cực kỳ yếu ớt, làm sao chặn được năm mươi tướng sĩ như sói như hổ chứ?

*Ầm!*

*Ầm!*

Minh Lục hét thảm liên tục:

- A!!!

Hoắc Quang không ra tay mà nhìn hướng Diêm Xuyên.

Thượng Đế kiếm bay trở về.

U Nhất cực kỳ kinh ngạc nói:

- Diêm Hoàng, mới vừa rồi là quỷ thạch, pháp bảo của Minh lăng Thiên phong thủy, bên trong phong ấn mười vạn ác quỷ, sao có thể như vậy? Một kích đã vỡ? Bao gồm mười vạn ác quỷ cũng bị tính hóa hết?

Diêm Xuyên hỏi ngược lại:

- Người này là Nam tông của ngươi? Ngươi định xử lý như thế nào?

Nếu là người khác thì Diêm Xuyên đã xử lý Minh Lục rồi, nhưng lão là người của Nam tông, hắn không muốn khiến Phụng Âm Dương khó xử.

U Nhất khổ sở nói:

- Cái này, mặc dù vừa rồi hắn...nhưng cuối cùng vẫn là người Nam tông, Nam tông ta có quy tắc là không được cùng đồng môn can qua!

Diêm Xuyên gật đầu, nhìn hướng Hoắc Quang, ra lệnh:

- Đánh cho thảm vào!

Hoắc Quang cười, đáp:

- Tuân lệnh!!

Hoắc Quang nói với Tham Lang:

- Đồ nhi, đi đi, mới rồi có người chửi ngươi, hiện tại vi sư mang ngươi đi đánh hắn!

Tham Lang không hiểu gì cả, gật đầu nói:

- Ừ!

Súc sinh? Tham Lang không hiểu câu này là chửi người ta, cũng không cảm giác đó là mắng, nhưng nếu sư phụ nói đúng vậy thì nó chính là như thế!

Diêm Xuyên tò mò nhìn U Nhất, nói:

- Tên Minh Lục này mới rồi ta thấy hắn dùng cờ vây làm pháp bảo, còn nữa, hắn thủ thành cho Nhạc Sơn thư viện?

U Nhất giải thích nói:

- Nam tông ta nhất đại đệ tử chỉ có một mình tông chủ, tiếp theo là nhị đại đệ tử, gia sư Phụng Âm Dương và phụ thân của hắn Minh Lăng Thiên đều là nhị đại đệ tử. Mệnh cách, vận khí của Minh Lục có thể tu tập thuật phong thủy, nhưng bị Minh Lăng Thiên đưa đến nstd. Thân phận của người này vừa con cháu Nam tông vừa là học sinh Nhạc Sơn thư viện.

Diêm Xuyên gật đầu:

- Ừm.

Diêm Xuyên không quá để ý Minh Lục, chỉ vì nể mặc Phụng Âm Dương nên hắn mới không để bụng.

Nhưng tử tội miễn được mà tội sống thì khó tha!

- Đánh, đánh hắn đến mẹ hắn nhận ra luôn!

Bên dưới quảng trường Hoắc Quang chỉ huy đám nguồi không ngừng đánh Minh Lục.

- Tuân lệnh!!

*Ầm ầm ầm!*

Diêm Xuyên ở Bạch Lang thành được đến Tham Lang, luyện Thượng Đế kiếm.

Diêm Xuyên dẫn mọi người lần thứ hai khởi hành, phi chu lao nhanh trên trời cao, chớp mắt không còn bóng dáng.

Bạch Lang thành, bên ngoài phủ thành chủ, trên đất trống.

Minh Lục quần áo rách rưới, mình đầy vết thương, xương cốt nát hết xụi lơ dưới đất nhìn lên trời, biểu tình bi thương.

Mình có được quỷ thạch nhé! Tại sao lại thua thảm như vậy chứ?

Lại qua hai ngày, có người tới.

- Minh công tử, Minh công tử, là ai đánh ngươi dữ vậy?

Minh Lục thê lương nhìn người đến, hít sâu nói:

- Mau lên, đưa ta trở về, ta phải tìm cha ta!

- Tuân lệnh!

Minh Lục lại nói:

- Còn nữa, sai người đi Nhạc Sơn thư viện báo cho lão sư của ta, nói là tham lang tinh bị người cướp, hiện tại đang hướng đến Nam tông!

- Tuân lệnh!

Một đường bay đi hướng nam.

Lại qua hai năm, đoàn người Diêm Xuyên rốt cuộc đến Phong Thủy Nam tông.

Cương thiết phi chu bay trên cao, xuyên qua đỉnh đầu nhiều tu giả, hướng tới dãy núi vòng quanh.

Có lẽ vì tế phong thủy quá nổi tiếng nên từ bốn phương tám hướng thật nhiều tu giả đến xem lễ.

Mặc dù không biết tế cái gì nhưng vẫn không thay đổi hứng thú của các đại tông môn Nam Thần châu.

Phong Thủy Nam tông không chỉ là một trong hai phong thủy thánh địa thiên hạ, còn là tông môn mạnh nhất Nam Thần châu. Lần này cả tông làm đợt tế phong thủy đương nhiên là hết sức rầm rộ.

Phong Thủy Nam tông, trên bầu trời không có công đức hải, cũng không có khí vận hải.

Nhưng trên mặt đất có từng đại địa long mạch tụ tập.

Khi tới gần thì tốc độ phi chu chậm lại, Diêm Xuyên nhìn thấy rõ ràng.

Đầu từng long mạch hướng tới chính giữa.

Long mạch tụ tập, nguyên khí thiên địa cực kỳ đậm đặc.

Bên dưới vô số tu giả ngửa đầu nhìn trời.

đột nhiên có vài bóng áo đen bay tới chặn phi chu.

U Nhất lấy ra một khối lệnh bài, mấy bóng đen lùi lại, phi chu tiến lên, hướng đến đại địa long mạch.

Diêm Xuyên khen rằng:

- Nam tông quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ số lượng đại địa long mạch thì trong thiên hạ không có mấy tông môn có thể so sánh!

U Nhất tự hào nói:

- Đây là vạn long đại trận của Nam tông ta, từ bốn phương thiên hạ lôi kéo vạn đại địa long mạch tụ thành phong thủy thánh địa!

- Vạn long?

Trong mắt Diêm Xuyên xẹt qua cảm thán.

Phải biết rằng hiện tại Yến Kinh chỉ có một trăm long mạch mà thôi.

Yến Kinh là cách cục 'Bách long triều bái, thiên hạ chí tôn!', nhưng nếu có được vạn long triều bái thì càng tuyệt.

Đoàn người bay một đoạn đường, có vài phen ngăn cản nhưng bị U Nhất cản lại hết, khiến vô số tu giả tò mò.

Rốt cuộc phi chu bay đến chỗ trung tâm.

Đó là một thành trì to lớn, chính giữa thành trì là một mảnh sơn mạch to lớn. Xung quanh sơn mạch núi trập trùng, phi chu bay hướng một ngọn trong đó.

*Ầm ầm!*

Phi chu từ từ ngừng lại.

Trên đỉnh núi có mười mấy người đứng, dẫn đầu là người mặc đồ thêu mây khói, chính là Phụng Âm Dương.

Phụng Âm Dương cười nói:

- Diêm Xuyên, kính cẩn chờ đã lâu!

Diêm Xuyên cười rằng:

- Hy vọng ta đến không quá muộn đi?

Phụng Âm Dương cười cười bảo:

- Tất nhiên là không muộn, còn hơn một năm mới bắt đầu, mời!

Diêm Xuyên gật đầu.

Phụng Âm Dương dặn U Nhất:

- U Nhất, ngươi dẫn mấy người khác đi nghỉ đi.

U Nhất gật đầu nói:

- Tuân lệnh!

Diêm Xuyên ra lệnh cho Hoắc Quang:

- Đi đi.

- Tuân lệnh!

Đám U Nhất dẫn nhóm Hoắc Quang đi tới chỗ cư ngụ, trên ngọn núi này có rất nhiều cung điện, chỗ ở cứ tùy tiện chọn.

Phụng Âm Dương đích thân đưa Diêm Xuyên đi hướng chủ điện.

Chủ điện cho lớn, nguyên khí thiên địa cực kỳ đậm dặc, bên trên có biển hiệu chữ to 'Âm Dương điện'.

Phụng Âm Dương cười khẽ nói:

- Âm Dương phong ta gần đât có một vị khách quý đến, có lẽ ngươi quen biết.

Diêm Xuyên lộ vẻ tò mò:

- Ồ?

Phụng Âm Dương cười nói:

- Đang ở trong Âm Dương điện, cứ thấy liền biết.

Diêm Xuyên gật đầu:

- Ừm.

Diêm Xuyên đi theo Phụng Âm Dương bước vào trong đại điện.

Trong đại điện bày một bàn cờ, hình như trước đó có ai đang đánh cờ, một bên ghế trống, bên kia ngồi đúng là người quen thật.

Người đứng dậy, mỉm cười nói:

- Diêm Hoàng, hữu lễ!

Diêm Xuyên cười đáp lễ:

- Mạnh Tử Thu? Thì ra là Cự Lộc viện chủ!

Mạnh Tử Thu, viện chủ Cự Lộc thư viện ngày xưa, tiên sinh văn nhược, phụ thân của Mạnh Dung Dung.

Mạnh Tử Thu cười tủm tỉm nói:

- Viện chủ? Ha ha, kẻ hèn này sớm không còn là viện chủ nữa, hiện tại chỉ là kẻ rảnh rỗi thôi. Biết được Nam tông thịnh thế nên ta đến xem lễ, Diêm Hoàng khách sáo quá.

Đại Trăn khai quốc, Mạnh Tử Thu đích thân xem lễ nên hiểu Diêm Xuyên trước mắt không phải tầm thường.