Tiên Quốc Đại Đế

Chương 329: Vòng thứ hai đại tan vỡ! Nhân tâm tan rã!




Bạch Đế Thiên đến cửa Triều Thiên điện, thấy tiếng gầm thần diệu.

Hai mươi bảy con lôi điện long trong tiếng gầm đã bị Diêm Xuyên há mồm nuốt.

Cái đuôi hai mươi bảy con lôi điện long đầy trời bị Diêm Xuyên một hơi nuốt vào, cảnh tượng này cho dù là Bạch Đế Thiên nhìn thấy cũng rất kinh ngạc.

Bạch Đế Thiên lộ vẻ khó hiểu hỏi:

- Thiên lôi vào bụng? Diêm Xuyên định rèn luyện nội tạng sao?

- Grao!

Diêm Xuyên lại gầm lên, quanh thân bỗng bùng phát lôi cầu mạnh mẽ, vô số lôi điện vòng quanh hình thành từ lực to lớn mạnh mẽ hút tam cửu kiếp vân trên trời.

Ầm ầm!

Trong tiếng nổ, tam cửu kiếp vân bị Diêm Xuyên kéo xuống.

Kiếp vân ngày càng thấp, chậm rãi tới gần quảng trường Triều Thiên điện.

- Grao!

Một tiếng gầm rõ to, tam cửu kiếp vân rốt cuộc tới bên miệng Diêm Xuyên. Diêm Xuyên trừng mắt, tam cửu kiếp vân vùng vẫy kịch liệt.

Ầm ầm!

kiếp vân to lớn bị Diêm Xuyên mạnh hút.

Ngày càng nhiều kiếp vân tiến vào người Diêm Xuyên, mắt hắn như lóe tia điện.

Nuốt kiếp vân?

Bạch Đế Thiên lộ vẻ cảm thán nói:

- Hèn chi dùng sương che lấp hoàng cung, nuốt kiếp vân? Ha ha!

Mắt Mặc Vũ Hề đầy sùng bái và nhu tình.

Ầm ầm!

Kiếp vân vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi Thôn Thiên đại pháp. Nhất trọng thiên kiếp vân, thôn! Nhị trọng thiên kiếp vân, thôn! Hiện tại là tam trọng thiên kiếp vân, Diêm Xuyên vẫn đang nuốt.

Lúc nhị trọng kiếp vân thì Diêm Xuyên, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ cùng nhau độ, ngay cả tứ trọng thiên kiếp vân của họ Diêm Xuyên cũng không bỏ qua huống chi là tam trọng thiên kiếp vân?

Diêm Xuyên không tốn bao nhiêu sức lực, tam trọng thiên kiếp vân cuồn cuộn bị hắn nuốt vào bụng.

Ầm ầm!

Xung quanh Diêm Xuyên chớp lóe tia điện, hắn nuốt vào kiếp vân, đứng đó, dường như đang tiêu hóa.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Một canh giờ sau, thân xác Diêm Xuyên nổ ầm ầm, lôi điện vòng quanh hắn từ từ tán đi.

Diêm Xuyên mở to mắt, thở hắt ra.

Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề, Bạch Đế Thiên đứng ở cửa Triều Thiên điện thì lộ nụ cười.

Miêu Miêu la lên:

- Nuốt kiếp vân, ngươi có tu vi gì? Meo?

Diêm Xuyên cười nói:

- Thần cảnh, đệ nhất trọng!

Miêu Miêu la lên:

- Meo? Cái này vô lý quá, người khác bị sét đánh chết đi sống lại là Hư cảnh đệ nhất trọng, tại sao ngươi cũng vậy? Ngươi đã nuốt kiếp vân!

Diêm Xuyên mỉm cười, không giải thích.

Bạch Đế Thiên biểu tình phức tạp nhìn Diêm Xuyên.

Bạch Đế Thiên nhíu mày nói:

- Nghe nói Đại Vũ Thiên tông trăm thành bị ngươi phế? Đại Trăn, Đại Vũ Thiên tông sắp chính thức khai chiến?

Diêm Xuyên cười nói:

- Đúng vậy. Sắp rồi, Hoắc Quang ở biên cảnh tập kết gần xong.

Bạch Đế Thiên nhíu mày nói:

- Mặc dù ngươi có Kim Long khí vận nhưng cũng không đối phó được người sáng lập ra Đại Vũ Thiên tông, Đại Vũ chân quân đó không phải ngươi có thể ứng phó được. Có cần ta ra tay không?

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Không cần, ta đã có chuẩn bị!

Bạch Đế Thiên lộ vẻ nghi hoặc hỏi:

- A?

Bạch Đế Thiên hiểu lực lượng thật sự của Đại Vũ Thiên tông, tông chủ đời trước, Bạch Vũ chân quân, còn có người sáng lập, Đại Vũ chân quân. Cho dù Diêm Xuyên dốc hết lực lượng cả nước cũng không phải là đối thủ của Đại Vũ Thiên tông. Dù có thêm vào Mặc Vũ Hề thì vẫn không đủ.

Diêm Xuyên nhìn hướng Mặc Vũ Hề.

Mặc Vũ Hề nói:

- Thanh Long, Bạch Long đã đi nghênh tiếp, đại khái ngày mai sẽ tới.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Vậy thì tốt.

Thủ Khai thành, vùng ngoại ô.

Gần hai trăm vạn tu giả bao vây hai trăm người chạy trốn.

Hi Vô Nhai, thành chủ Vương Thanh Sơn dũng cảm chống cự, nhưng dân chúng Thủ Khai thành đã phát cuồng.

Mặc dù Hi Vô Nhai là hạ Hư cảnh nhưng vây quanh lão có gần trăm tu giả Thần cảnh.

- Cướp linh thạch của chúng ta chẳng khác nào mệnh của chúng ta, giết hắn, giết hắn!

Chiến đấu càng kịch liệt.

Vài canh giờ sau.

Dù là Hi Vô Nhai cũng bị đám cường giả Thần cảnh bố trận khiến cho người đầy thương tích.

Ầm!

Hi Vô Nhai bị cắt đứt một tay, một chân.

Hoàng Binh thì nhẹ nhàng kéo chiếc nhẫn từ cánh tay đứt của Hi Vô Nhai.

Hoàng Binh kêu lên:

- Trữ vật nhẫn nằm trong tay ta, ta đã lấy được nó!

Hi Vô Nhai hấp hối uy hiếp:

- Các ngươi muốn chết, khốn kiếp!

Hoàng Binh lạnh lùng quát:

- Chúng ta muốn chết? Hừ, cướp linh thạch của chúng ta, các ngươi mới là muốn chết!

Hoàng Binh lại la lên:

- Các vị, tập trung linh thạch lại, chúng ta chia đều!

Hai trăm vạn tu giả hưng phấn nói:

- Tốt!

Vài tòa núi linh thạch nhanh chóng bị chia hết, đám Hi Vô Nhai, thành chủ Vương Thanh Sơn hấp hối.

Có vài người la lên:

- Giết bọn họ, giết bọn họ!

Hoàng Binh cản mọi người lại:

- Đừng!

Các tu giả dù căm thù Hoàng Binh, Hi Vô Nhai nhưng Hoàng Binh vẫn là có chút uy tín, ít nhất lần này nếu không có gã hét lên thì mọi người vẫn không hay biết gì.

Bởi vậy có nhiều người dù muốn giết Hi Vô Nhai, thành chủ Vương Thanh Sơn nhưng vẫn trưng cầu ý kiến của Hoàng Binh.

Vèo!

Lúc này vài chục bóng người đáp xuống.

Lại là Hắc Vũ chân quân, gã nhận được tin tức vọi chạy đến.

Thành chủ Vương Thanh Sơn bi thương hét lên:

- Tông chủ, cứu ta với!

Hắc Vũ chân quân nhìn núi linh thạch xung quanh, nhìn đám người ngã gục xuống.

Hắc Vũ chân quân ánh mắt lạnh lùng nói:

- Có chuyện gì? Các ngươi muốn mang theo linh thạch rời đi?

Hi Vô Nhai cay đắng nói:

- Tông chủ, linh thạch đã bị ta dùng để hối lộ các sư huynh, sư đệ, không thu được, ngươi cứng rắn kêu chúng ta lấy về làm sao được? Không thể lấy lại!

Thành chủ Vương Thanh Sơn khổ sở nói:

- Tông chủ, rất nhiều linh thạch của các sư huynh gửi vào Chí Đông Tiền Hành, bọn họ không lấy ra được!

Hắc Vũ chân quân sắc mặt cực kỳ khó coi hỏi:

- Cho nên các ngươi mang theo những linh thạch này chuẩn bị rời đi sao?

Hi Vô Nhai cay đắng nói:

- Tông chủ, chúng ta đã thảm như vậy rồi, ngươi hãy tha cho chúng ta đi!

Lúc trước cường giả hạ Hư cảnh Đại Vũ Thiên tông uy nghiêm tứ phương, tại sao bây giờ lưu lạc đến nước này? Đứt một tay, một chân?

Hoàng Binh la lên:

- Không thể thả, là bọn họ tham linh thạch của chúng ta!

Rất nhiều người hùa theo Hoàng Binh:

- Đúng, linh thạch của chúng ta chưa lấy về, bọn họ chưa tính xong đâu!

Hắc Vũ chân quân nhíu mày nhìn Hoàng Binh.

- Hắc Vũ chân quân, trăm tòa thành trì chúng ta đều thuộc Đại Vũ Thiên tông, khẩn cầu Đại Vũ Thiên tông cho ẽ công bình, chúng ta mới tiếp tục ủng hộ Đại Vũ Thiên tông!

Hoàng Binh nói:

- Sự kiện lần này chúng ta không trách Đại Vũ Thiên tông, bởi vì Hắc Vũ chân quân căn bản không biết việc này, nhưng đương sự, những kẻ tham ô, tai họa chúng ta quyết không thể tha cho!

Trăm vạn dân chúng kêu lên:

- Cầu Hắc Vũ chân quân công chính!

Cái gì gọi là xuôi theo chiều hướng, trước mắt trăm vạn lời khẩn cầu chính là xu hướng, Hắc Vũ chân quân bỗng biến do dự, có nên làm trái ý dân không?

Hoàng Binh thấy Hắc Vũ chân quân do dự thì lại kêu lên:

- Hắc Vũ chân quân, những người này mang linh thạch chạy trốn, có phải là nói bọn họ xem lời của người là rác rưởi, lựa chọn phản bội Đại Vũ Thiên tông?

Hoàng Binh nói câu đó như đâm trúng chỗ đau của Hắc Vũ chân quân.

Những kẻ này trước kia đã không nghe lời, Hắc Vũ chân quân sớm muôn trừng trị họ, lại còn phản tông. Đúng rồi, bọn họ đã phản tông!

Hắc Vũ chân quân kiên định tín niệm.

Hoàng Binh kêu lên:

- Ta có nghe nói quy tắc của Đại Vũ Thiên tông, ai phản tông thì xử tử ngay. Nhóm người này chẳng nhưngx phản tông còn tai họa dân chúng toàn thành Thủ Khai thành ta, khẩn cầu Hắc Vũ chân quân giao bọn họ cho ta giải quyết!

Dân chúng kêu lên:

- Cầu Hắc Vũ chân quân thành toàn!

Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nhìn đám Hi Vô Nhai.

Hắc Vũ chân quân gật đầu, nói:

- Được rồi!

Tiếp theo Hắc Vũ chân quân dẫn theo một đám người chậm rãi bay đi.

Thành chủ Vương Thanh Sơn hú lên:

- Đừng, tông chủ, cứu ta!

- Tông chủ, đừng bỏ ta, ta biết sai rồi!

............

......

...

Mọi người cuồng kêu, nhưng Hắc Vũ chân quân căn bản không quan tâm, gieo gió gặt bão, tại sao phải cứu? Huống chi bình ổn cơn giận của quần chúng, càng khiến Hắc Vũ chân quân có thể tiến thêm một bước khống chế Đại Vũ Thiên tông, tại sao gã phải quan tâm? Hắc Vũ chân quân bay đi nhanh.

Nhưng lần này Hắc Vũ chân quân đi dã đẩy toàn dviện chủao thủ vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Hoàng Binh nhìn theo Hắc Vũ chân quân rời đi, mắt lóe tia sáng.

Hoàng Binh nói với dân chúng:

- Các vị, mới rồi vì khiến mọi người không đắc tội Đại Vũ Thiên tông nên mới ngăn cản, vô cùng xin lỗi. Bây giờ Đại Vũ Thiên tông đã đống ý cho xử lý nhóm người này thì đương nhiên có thể làm gì cũng được.

- Đa tạ Hoàng chưởng quầy!

- Hoàng chưởng quầy suy nghĩ chu đáo!

Dân chúng cảm thán, cũng căm hận nhìn Hi Vô Nhai.

- Đám người này chết cũng chẳng đáng tiếc!

- Không được, phải hỏi ra số tiền còn lại của chúng ta!

- Đám người này phải bị thiên đao vạn quả!

............

......

...

Thù hận khiến dân chúng nghĩ ra vô số cách hành hạ đám thành chủ Vương Thanh Sơn, chuyện hôm nay mau chóng truyền đi khắp nơi.

- Hắc Vũ chân quân giết một người răn trăm người!

- Hắc Vũ chân quân thanh tẩy Đại Vũ Thiên tông!

- Hắc Vũ chân quân đại công vô tư, hết sức truy cứu chuyện tham ô.

- Hễ ai tham gia chia chác linh thạch Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thì sẽ bị xử tử.

- Đây mới chỉ là đợt đầu, tiếp theo sẽ biến thành mọi người tham gia vào tham ô bị giết hết!

...............

.........

...

Tin tức nhanh chóng truyền hướng trăm tòa thành trì, vào tai các tu giả chưa bỏ trốn.

Có đệ tử của Đại Vũ Thiên tông kinh khủng nói:

- Không được, Hi Vô Nhai đã chết, không lẽ tiếp theo đến lượt ta?

- Trời ơi, Hi Vô Nhai lấy ra nhiều linh thạch như vậy còn bị giết, linh thạch của ta toàn bộ gửi vào Chí Đông Tiền Hành, đã bị lừa đi, ta không lấy ra được linh thạch, thế chẳng phải càng chết?

- Không được, linh thạch của ta tuyệt đối không thể cho đám điêu dân!

- Ở lại Đại Vũ Thiên tông chờ chết sao?

- Ta có linh thạch thì đi đâu cũng tu hành được, ta cón hiều linh thạch như vậy có thể cao chạy xa bay!

- Ta có linh thạch, rời khỏi Đại Vũ Thiên tông thì ta vẫn nhanh chóng tu hành.

- Ta có linh thạch, sợ cái gì? Thiên hạ lớn như vậy, ở lại chờ chết sao? Phi!

...............

.........

...

Hi Vô Nhai, thành chủ Vương Thanh Sơn bởi vì trốn chạy bị xử tử, chẳng những không có ngừng lại suy nghĩ của đệ tử của Đại Vũ Thiên tông mà càng lúc càng căng thẳng. Ngày càng nhiều tu giả ôm tiền bỏ trốn, rời khỏi Đại Vũ Thiên tông.

Đại Vũ Thiên tông đã bắt đầu đợt thứ hai tan vỡ! Nhân tâm tan rã!



Đại Vũ Thiên tông.

Đại Vũ Thiên tông đông gần đại hải, bởi vậy xung quanh có rất nhiều hải đảo cư ngụ rất nhiều đệ tử Đại Vũ Thiên tông.

Trên một tòa hải đảo, dày đặc thực lực. Trong một tòa cung điện.

Trong đại điện có mấy chục người đứng, dẫn đầu là một ông lão lông mi trắng.

Ông lão lông mi trắng nheo mắt nói:

- Sư phụ, tông chủ có lệnh, trả lại hết linh thạch cho đám điêu dân.

Một người khác nói:

- Hắc Vũ chân quân là ái thứ gì? Lúc sư phụ ở Hư cảnh thì hắn vẫn là Thần cảnh, hắn chỉ là con chó săn của Ma Kha Thiên Tử, cũng dám ra lệnh cho sư phụ?

Ông lão lông mi trắng nhướng mày, hiển nhiên đó là cái gai trong lòng lão.

Lại một người nói:

- Sư phụ, linh thạch của chúng ta đều trữ tại chỗ ngài, phải trả về sao?

Mọi người nhìn hướng ông lão lông mi trắng.

Ông lão lông mi trắng chậm rãi đi ra đại điện, nhìn khu đất bên cạnh bao phủ trong đại trận. Ông lão lông mi trắng vung tay áo, phút chốc núi linh thạch xuất hiện trước mắt mọi người.

Đám người htis thở dồn dập, bao gồm ông lão lông mi trắng.

Thường có người nói tu giả thủ chân ngã, không bị ngoại vật quấy nhiễu, đó là bởi vì vật đó chưa đến mức dụ hoặc được tu giả. Nếu tu giả thật sự không muốn vô cầu thì sẽ không truy cầu thành tiên đắc đạo, tương đối thì dục vọng của nhóm người này càng mãnh liệt hơn.

Linh thạch? Trước kia một tiểu khố linh thạch có lẽ không tính là gì, nhưng từng núi linh thạch thì sao?

- Thật sự phải trả lại cho đám điêu nhân?

- Quần điêu dân gieo gió gặt bão, những linh thạch này nên là của chúng ta!

- Không cần mấy ngọn núi linh thạch sao?

............

......

...

Mọi người ấp úng nói.

Vèo!

Chợt có bóng người bay tới.

Người kia kêu lên:

- Sư phụ, sư phụ!

Ông lão lông mi trắng nhìn gã:

- A?

Người kia lo lắng nói:

- Mạch Hi Vô Nhai bị Hắc Vũ chân quân diệt rồi! Text được lấy tại Truyện FULL

Ông lão lông mi trắng nheo mắt nói:

- Cái gì?

Người kia nhanh chóng kể lại vụ việc.

Ông lão lông mi trắng ánh mắt lạnh băng nói:

- Thật độc ác.

- Sư phụ, cho dù chúng ta giao hết linh thạch thì cũng không đủ!

- Sư phụ, làm sao đây? Đám Hi Vô Nhai không chạy thoát được.

............

......

...

Mọi người lo lâu nhìn ông lão lông mi trắng.

Ông lão lông mi trắng nheo mắt nói:

- Hi Vô Nhai đã làm đúng.

- A?

Ông lão lông mi trắng nói:

- Có được những linh thạch này đủ cho chúng ta lkhai tông lập phái mới. Lấy tu vi của lão phu, không phải không tranh đoạt Thiên Sách được. Thậm chí có thể trước tiên gia nhập một hạ vị tông môn, sau đó đánh cắp vị trí tông chủ. Có mấy tòa núi linh thạch này, sau này tu vi của các ngươi sẽ tăng vọt!

Mắt mọi người dần sáng lên.

Có đệ tử lo lắng nói:

- Sư phụ, nhưng mà, Hi Vô Nhai không chạy thoát...

Ông lão lông mi trắng trầm giọng nói:

- Không chạy thoát là vì hắn ngu, tại sao phải đi lục địa? Chúng ta có thể đi đường biển, ai biết được chúng ta đã đi?

Mọi người hưng phấn nói:

- Đúng vậy. Sư phụ anh minh, sư phụ anh minh!

Ở một hải dảo khác, lại một cường giả Hư cảnh lông mày đỏ nhìn hướng núi /linh thạch.

Một đệ tử cười nói:

- Sư phụ, mạch chúng ta không quản lý các đại thành trì, chuyện không liên quan đến chúng ta!

Hư cảnh lông mày đỏ lắc đầu, nói:

- Không, dù chúng ta không tham gia trăm thành trì nhưng có được nhiều linh thạch hơn.

Hư cảnh lông mày đỏ trầm giọng nói:

- Vì bá chiếm vị trí thành chủ, bọn họ tốn nhiều linh thạch hối lộ, cho vi sư khá nhiều nhưng không bằng bọn họ. Vi sư cũng không ngốc, giúp đỡ bọn họ nhưng không chỉ một người, vi sư giúp đỡ mười thành chủ, tính lên thì có được linh thạch nhiều hơn bọn họ.

- Vậy thì sư phụ, linh thạch này...?