Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1046: Xé Bách Ác Lão Ma




- Càn Khôn Khảm Ly Chấn Động Đoái Cấn Tốn? Hoàn toàn do Vận đạo ngưng tụ mà thành Bát Quái. Phục Hy quả thật là xa xỉ! 

Diêm Xuyên cười thu tay lại.

- Meo, Diêm Xuyên, ngươi làm sao thu được vậy? 

Miêu Miêu cũng sợ ngây người.

Lúc trước Miêu Miêu đã từng nhìn thấy uy lực của Bát Quái. Không ngờ Diêm Xuyên lại có thể dễ dàng thu lấy như vậy. Điều này quá là quỷ dị.

- Tại đại thế giới, ta đã từng nhận được Tiên Thiên Bát Quái Đồ của Phục Hy! Không chỉ ta, Quỷ Cốc Tử tiên sinh cũng có thể thu lấy! 

Diêm Xuyên giải thích.

- Meo? 

Miêu Miêu kinh ngạc nói.

Phía xa Bách Ác Lão Ma cũng bừng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ.

- Đưa ta Bát Quái! 

Bách Ác Lão Ma lo lắng đáp xuống.

Diêm Xuyên thả Miêu Miêu xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Bách Ác Lão Ma.

- Hừ!

Diêm Xuyên trừng mắt một cái. Phía sau lưng hắn đột nhiên nhô lên một đôi cánh long cốt cực lớn. Thân hình hắn chớp hiện một cái, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Bách Ác Lão Ma.

Hai người ở trên không, ầm ầm va chạm một chưởng.

Ầm!

Phía sau Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện một đại đạo đen kịt. Đại đạo trùng thiên, một con Hắc Long xoay mình bên trên.

Lực lượng cuồn cuộn xông thẳng vào trong cơ thể cương thi Diêm Xuyên.

- Bách Ác Lão Ma? Lưu ngươi lại chung quy là một tai họa! 

Diêm Xuyên lại xông thẳng đến.

Một chưởng mang theo lực lượng mạnh gấp mấy lần lúc trước lại đánh về phía Bách Ác Lão Ma.

- Thiên đạo! 

Bách Ác Lão Ma nhất thời biến sắc, giơ tay vồ một cái. Lực lượng của ba nghìn thiên đạo tuôn ra, bắn thẳng về phía Diêm Xuyên.

Mặt Diêm Xuyên lộ vẻ dữ tợn, hung hãn va chạm.

Ầm!

Ba nghìn thiên đạo ầm ầm nổ nát.

Trong nháy mắt Diêm Xuyên đã xuất hiện ở trước mặt Bách Ác Lão Ma. Hắn dùng một tay nắm lấy đùi phải của Bách Ác Lão Ma.

- Cái gì? 

Bách Ác Lão Ma sợ hãi kêu lên. Một tay khác của Diêm Xuyên bỗng nhiên nắm lấy chân trái của Bách Ác Lão Ma, hất lên một cái. Bách Ác Lão Ma bị Diêm Xuyên túm ngược lên.

- Diêm Xuyên, ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra! 

Bách Ác Lão Ma cả kinh kêu lên.

- Trẫm nói, lưu ngươi lại chung quy là một tai họa! Trẫm đã tha cho ngươi một lần, ngươi vẫn không biết sống chết! 

Diêm Xuyên lạnh lùng nói xong, trong tay lại dùng thêm lực.

- Không, ngươi muốn làm gì? Chủ thượng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Diêm Xuyên, chủ thượng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! 

Bách Ác Lão Ma cả kinh kêu lên.

- A!

Cương thi Diêm Xuyên rống to một tiếng. Hai tay Diêm Xuyên cầm lấy hai chân Bách Ác Lão Ma, đột nhiên dùng chút lực, xé mạnh.

- Không, chủ thượng, cứu ta, chủ thượng! 

Bách Ác Lão Ma sợ hãi rống nói.

Xoạt!

Ầm!

Diêm Xuyên đột nhiên dùng chút lực, Bách Ác Lão Ma bị Diêm Xuyên hung hãn xé ra. Máu tươi nội tạng nổ tung ra.

- Không! 

Bách Ác Lão Ma tuyệt vọng sợ hãi rống lên.

Bách Ác Lão Ma không ngờ được Diêm Xuyên sẽ thật sự giết mình. Phải biết rằng, lúc trước chủ thượng rất cường đại. Khẳng định Diêm Xuyên đã nhìn thấy được. Nhưng không ngờ, Diêm Xuyên vẫn dám giết mình? Tại sao? Tại sao?

Bách Ác Lão Ma sợ hãi rống lên, nhưng tất cả đã muộn. Diêm Xuyên giết người, nói như vậy, hình thần đều bị tiêu diệt.

Ầm!

Diêm Xuyên ném hai nửa thi thể của Bách Ác Lão Ma bay ra ngoài.

...

Bên trong Thiên Ma giới.

Trong lúc mọi người đều cho rằng Diêm Tự Tại và Phục Hy đang chiến đấu.

Thiên Ma giới, dưới chân một ngọn núi lớn trông như hư dường như thực, thân hình Diêm Tự Tại đã biến thành kích thước trăm trượng, ngồi ở trên một bảo tọa.

Phục Hy, Diêm Tự Tại, hai người ngồi cùng một chỗ, đang thưởng thức trà.

- Uống trà quá thanh đạm. Uống rượu vẫn sảng khoái hơn! 

Diêm Tự Tại lấy ra một vò rượu, tự rót uống một mình nói.

- Phía bên đại thế giới kia thế nào? 

Phục Hy trầm giọng nói.

- Đạo không giống ta, ta không quan tâm! Ngược lại ngươi cũng không thể không biết. Không phải ngươi đã soán mạng diễn sinh ra một thân thể, tiến vào đại thế giới sao? 

Diêm Tự Tại lắc đầu một cái.

- Đáng tiếc thân thể kia cuối cùng vì tình thế khó khăn, chung quy đã thất bại trong gang tấc! 

Phục Hy lắc đầu một cái.

- Trước mặt Mệnh số, thất bại trong gang tấc không trả nhiều sao? 

Diêm Tự Tại lắc đầu nói.

- Ừm? 

Phục Hy bỗng nhiên giật mình.

- Sao vậy?

- Tiểu Ma sắp chết! 

Phục Hy trầm giọng nói.

- Ha ha ha ha, ngươi giữ lại quân cờ kia có ích lợi gì? Năng lực không lớn, mang đến rắc rối không nhỏ! Lại tìm một quân cờ khác đi! 

Diêm Tự Tại lắc đầu nói.

- Lại tìm một quân cờ khác?

- Ha ha ha, Thiên Ma giới ít người, nhưng cũng không phải không có. Ngay vừa nãy, ta còn nhìn thấy một nữ tử mang khăn che mặt, lưng mang một bộ đàn cổ, có vẻ như là một hạt giống không tồi! Nếu như ngươi không muốn, có thể cho ta!

Diêm Tự Tại cười nói.

Bên trong Thiên Ma giới!

Diêm Tự Tại, Phục Hy ngồi cùng một chỗ. Diêm Tự Tại bưng rượu, trong mắt loé ra từng tia tinh quang nhìn về phía Phục Hy.

- Chết rồi! 

Phục Hy thở nhẹ một hơi.

- Ngươi chung quy nên buông xuống đi. Để ta đoán xem, là ai giết hắn? Cháu gái lớn của ta sao? 

Diêm Tự Tại cười nói.

- Là Doanh! 

Phục Hy trầm giọng nói.

- Ngươi nói là Diêm Xuyên? 

Thần sắc Diêm Tự Tại thoáng động nói.

- Mệnh cách của người này kỳ lạ. Ta cũng chỉ có thể tính toán ra ba phần tư! 

Phục Hy trầm giọng nói.

- Ồ? Chỉ có thể tính ra được ba phần tư sao? Điều này thật kỳ quái. Chư hùng trong thiên hạ, không có bao nhiêu người có thể khiến ngươi không thể tính toán rõ ràng!

Diêm Tự Tại cổ quái nói.

- Có người ta tính toán không ra, chẳng phải là càng tốt hơn sao? 

Phục Hy uống nước chè xanh lắc đầu nói.

- Diêm Xuyên này luyện thân thể tướng thần. Đáng tiếc. Tuy nhiên nói không chừng sẽ khác. Ha ha, đợi ta đến thao tác một phen! 

Diêm Tự Tại cười nói.

Trong lúc đang nói chuyện, Diêm Tự Tại đưa tay ra một chiêu.

Ầm!

Đại đạo Minh Hà của Diêm Tự Tại đột nhiên xuất hiện, trong Minh Hà cuồn cuộn, hắc thủy không ngừng cuộn sóng.

- Đại đạo Minh Hà, chuyển hóa hư thực? Đại đạo được lắm! 

Phục Hy thở dài nói.

- Cũng không có gì, chỉ là một điểm lạc thú bình thường mà thôi! 

Diêm Tự Tại tự tin cười nói.

- Lạc thú? Ha ha, phần lớn thế nhân còn không biết được sự khủng bố trong đại đạo này của ngươi. Hư chính là thực, thực chính là hư. Ngươi muốn cái gì, đại đạo Minh Hà liền có thể biến thứ hư ảo do ngươi tưởng tượng ra chuyển hóa trở thành sự thật! 

Phục Hy thở dài nói.

- Nhưng cũng có giới hạn! 

Diêm Tự Tại lắc đầu một cái.

Phục Hy khẽ mỉm cười, không cho ý kiến. Phục Hy không nhìn thấy rõ thủ đoạn của Diêm Tự Tại. Tương tự, Diêm Tự Tại cũng không nhìn thấy rõ thủ đoạn của Phục Hy.

Chỉ thấy Diêm Tự Tại quay về phía đại đạo Minh Hà thoáng vung tay lên.

Ầm ầm ầm! Trong đại đạo Minh Hà, nước sông dâng lên cuồn cuộn.

Dần dần, một thân ảnh từ trong Minh Hà nhô lên. Thân ảnh nhô lên càng ngày càng cao, dần dần ngưng tụ thành hình người.

Toàn thân long bào màu xanh lam, khuôn mặt không phải người xa lạ. Đó chính là dung mạo của Diêm Xuyên.

- Doanh? 

Thần sắc Phục Hy hơi động.

Khóe miệng Diêm Tự Tại lộ ra một nụ cười tà nói:

- Không, đây là Lam!