Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1010: Phá?




Hắn khẽ mỉm cười, đạp không tiến vào, trong nháy mắt đã biến mất phía trong Tru Tiên Kiếm Trận.

Vù!

Vù!

Người thứ hai, người thứ ba xuất hiện. Đó chính là Đông Phương Bất Bại. Ngoài ra còn có một khuôn mặt xa lạ, giống như thánh nhân Tử Vi, kiêu ngạo phá tan đi sương trắng che phủ phía trước khuôn mặt.

Một nam tử sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo, cực kỳ tuấn tú.

- Thánh Vương, đây chính là Băng Thần, thánh nhân cuối cùng của cõi âm!

Mạnh Văn Nhược giải thích.

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

Vù!

Vù!

...

Từng thánh nhân lần lượt xuất hiện. Tiếp theo, bọn họ đều bước vào bên trong Tru Tiên Kiếm Trận.

Trong nháy mắt, mười lăm thánh nhân đã đi vào hết. Trong số bọn họ có một thánh nhân mặc hồng bào, trên tay áo bào có hình thanh đao màu vàng kim. Mạnh Văn Nhược nói hắn tên là Huyết Đao Lão Tổ.

Bên trong Tru Tiên Kiếm Trận, Thông Thiên đối mặt với mười lăm thánh nhân. Cuộc đại chiến hết sức căng thẳng.

Ngô Thiên, Tây Môn, Tuyệt Cung Chủ, Bách Ác Lão Ma, Viên Thiên Cương, Khổng Tước Tử, Huyết Đao Lão Tổ, Tử Vi, Đông Phương Bất Bại, Mai Cao Quật, Hóa Tôn Thiên, Tả Xuân Thu, Ưởng, Khổng Ma Vương, Băng Thần!

- Các vị, trong trận chiến đấu lần trước, ta biết các vị còn nương tay. Lần này, vẫn xin các vị thả ra một chút. Tru Tiên Kiếm Trận ta cũng sẽ không lưu tình!

Giọng nói của Thông Thiên giáo chủ truyền đến.

Ầm!

Bên trong Tru Tiên Kiếm Trận đột nhiên truyền ra một tiếng động rất lớn. Một trùng kích khổng lồ từ Tru Tiên Kiếm Trận trực tiếp bắn về bốn phương tám hướng.

Kiếm khí vô tận theo trùng kích này laovề phía vô số tu giả.

- A!

Rất nhiều tu giả chịu đến tai bay vạ gió, nhất thời liên tục kêu lên những tiếng thảm thiết.

Tiếp theo, lại là một nhóm lớn di chuyển, nhanh chóng bỏ chạy về phía bên ngoài.

Trận đại chiến này quá kinh khủng.

- Thiên đạo!

Bên trong Tru Tiên Kiếm Trận đột nhiên truyền ra từng tiếng hét lớn.

Tiếp theo, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được, thiên địa nhất thời trở nên u ám.

Ầm ầm ầm!

Bên trong Tru Tiên Kiếm Trận, những tiếng chấn động nổi lên bốn phía. Thông Thiên độc chiến mười lăm thánh nhân.

Nhóm người Diêm Xuyên có phần ngưng trọng nhìn phía xa.

- Thánh Vương!

Quỷ Cốc Tử bỗng nhiên kêu lên, đồng thời chỉ về một hướng.

- Ồ?

Diêm Xuyên nhìn theo hướng tay Quỷ Cốc Tử chỉ. Hắn lại nhìn thấy trên một đỉnh núi phía xa, một lão giả ngồi khoanh chân, cực kỳ bình thản. Vô số kiếm khí từ khắp nơi phóng tới lại tự động tản ra.

Lão già nhìn Tru Tiên Kiếm Trận một chút, trong mắt loé ra một tia thoả mãn. Tiếp theo hắn nhìn lên bầu trời đầy mây đen, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

- Hồng Quân lão tổ? Thánh Vương, Hồng Quân này đến đây, hẳn không tầm thường!

Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.

- Có lẽ vậy!

Diêm Xuyên ngưng trọng nói.

Hồng Quân ngồi khoanh chân.

Vô số tu giả xung quanh cũng không để ý lắm. Dù sao, người biết Hồng Quân thực sự quá ít.

Trong vô số kiếm khí, mọi người kiên nhẫn chờ kết quả.

Trận đại chiến Thông Thiên đối chiến mười lăm thánh nhân thật sự cực kỳ ác liệt thảm khốc. Mười lăm thánh nhân này cũng không phải là người bình thường. Có vài người thâm tàng bất lộ, thực lực không thể xem thường.

Cuộc đại chiến diễn ra đến ngày thứ năm.

Ầm!

Thiên địa phát ra một tiếng động rất lớn. Tiếp theo, vô số mưa máu từ trên trời rơi xuống.

Trên mặt đất, sương máu bốc lên. Mọi người đều hiểu rõ, có một thánh nhân đầu tiên đã chết.

Ầm ầm ầm!

Đại địa dâng lên.

Đến lúc này, đám thánh nhân càng ngày càng không dám phớt lờ cuộc đại chiến này nữa. Mỗi người đều liều mạng hơn. Thông Thiên giáo chủ càng đánh càng hung mãnh. Dưới Tru Tiên Kiếm Trận, tất cả cương vực Thông Thiên đều lay động.

Ầm!

Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một rãnh lớn. Rãnh lớn xuất hiện, vô số địa hỏa dâng trào. Dung nham cuồn cuộn bay vút lên trời.

Dưới cự lực, tất cả cương vực Thông Thiên đều không chịu nổi.

Ầm!

Ầm!...

Càng ngày càng có nhiều chỗ đại địa rạn nứt đến tận địa tâm. Càng ngày càng có nhiều dung nham dâng trào. Trong khung cảnh u ám, vô số địa hỏa chiếu rọi khiến nó trở nên sáng trưng.

Đám người vây quanh lại lùi thêm một đoạn xa.

Dung nham chảy vào biển rộng xung quanh. Biển lớn vố đang có sóng thần không ngừng dâng trào, nhất thời nước lửa giao hòa, sương mù vô số, hỗn loạn không thể tả.

Càng ngày càng nhiều tu giả chạy ra khỏi cương vực Thông Thiên, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Tất cả cương vực Thông Thiên đều sắp suy sụp!

Cương vực Thông Thiên như một bếp lò lớn. Bầu trời mây đen che phủ dày đặc, lôi quang lập lòe. Phía dưới có vô số địa hỏa bay vút lên trời. Kiếm khí bắn ra bốn phía, hỗn loạn không thể tả.

Biển rộng xung quanh lại dâng lên sóng thần ngập trời.

Vô số tu giả hốt hoảng từ trốn được từ bên trong ra, thực sự quá khó để chịu thêm được nữa.

Sau năm ngày đã có thánh nhân chết đi. Vô số tu giả hoảng sợ nhìn Tru Tiên Kiếm trận thông thiên triệt địa phía xa.

Nhóm người Diêm Xuyên cũng lẳng lặng nhìn.

- Meo, chiến đấu thật lợi hại!

Miêu Miêu nhảy đến bả vai Diêm Xuyên kinh ngạc nói.

- Thánh Vương, Thông Thiên sắp không chịu được nữa rồi!

Chân mày Quỷ Cốc Tử nhíu lại.

- Ồ?

Phía xa, xung quanh Tru Tiên Kiếm Trận, kiếm khí bắn ra bốn phía. Bên trên đại trận xuất hiện từng vết nứt. Lúc này bốn thanh Thông Thiên không ngừng rung động.

Ầm ầm ầm!

Trận chiến đấu bên trong vẫn không ngừng. Tiếng bốn thanh thần kiếm rung lên càng lúc càng lớn.

Rắc!

Trên Tuyệt Tiên Kiếm bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt.

- Cắt đứt thiên hạ, phá!

Trong Tru Tiên Kiếm Trận truyền đến tiếng rống to của Thông Thiên.

Sau khi tiếng rống của hắn vang lên, bốn thanh kiếm Tru Tiên lại toả ra hào quang chói mắt.

- Trấn!

-Trấn!

- Trấn!...

Bên trong truyền đến tiếng hét lớn của một đám thánh nhân.

Ầm ầm ầm!

Từ chỗ bốn thanh kiếm Tru Tiên, đại địa ầm ầm dâng lên một lần nữa, giống như sóng lớn lan về phía bốn phương tám hướng, cuồn cuộn với thế vỡ bờ.

Khung cảnh non xanh nước biếc trước kia đã biến thành phế tích từ lâu.

Cho dù là Diêm Xuyên, vì sự an toàn của một đám thần tử đã không ngừng lui về phía sau.

Phía xa, Tuyệt Tiên Kiếm xuất hiện vết rạn. Hãm Tiên Kiếm xuất hiện vết rạn. Lục Tiên Kiếm xuất hiện vết rạn. Chỉ có Tru Tiên Kiếm còn miễn cưỡng chống đỡ.

- Thông Thiên, ngươi thất bại rồi!

Trong đại trận truyền đến quát to một tiếng.

- Ta bất tử, vĩnh viễn không bại!

Tiếng hét lớn của Thông Thiên truyền đến.

- A!

- Phá!

- Kèn kẹt kèn kẹt!

Trên bốn thanh kiếm Tru Tiên càng ngày càng xuất hiện nhiều vết rạn.

- Hiện tại từ bỏ vẫn còn kịp. Bằng không, chờ tới lúc Tru Tiên Kiếm Trận bị phá, cũng chính là giờ chết của ngươi!

Lại một giọng nói truyền ra.

- Ha ha ha ha, vậy hãy để cho ta chết đi?

Giọng nói của Thông Thiên vang lên đầy điên cuồng.

- Ngu xuẩn mất khôn!

- Trấn!

Một tiếng quát to vang lên.

Tru Tiên Kiếm Trận bỗng nhiên sụp đổ.

Ầm!

Trong nháy mắt, bốn thanh kiếm Tru Tiên hóa thành vô số mảnh nhỏ, bắn nhanh về bốn phương tám hướng. Tru Tiên Kiếm Trận đã bị phá.

- Phá?

- Chung quy đã bị phá!

Quỷ Cốc Tử tiếc hận nói.

Thời khắc nhóm người Diêm Xuyên đang cảm thấy tiếc hận, cách đó không xa Hồng Quân bỗng nhiên ra tay. Trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện thêm một cây phất trần.

Hắn ném cây phất trần đi.