Tiên Phong Đạo Thê

Chương 5: Sư phụ




Thần Quân đưa ta đi đếnhọc đường ở thiên giới. Lúc đầu ta rất hưng phấn, sau này lại phát hiện chuyệnkhông phải vậy. Vừa tới, tiểu tiên hữu trong học đường này có dáng vẻ lớn nhấtkhông hơn mười ba bốn tuổi, nhỏ nhất còn quấn cái yếm, mà Cẩm Văn nói tướng mạocủa ta, nếu tính theo tuổi con người, ước chừng là mười sáu đến mười tám tuổi,hơn nữa có thể là vặn vẹo nhiều tư thể mềm dẻo, vóc người so với bọn hắn caohơn vài phần, cũng tương xứng với Cẩm Văn, vì thế ta ngồi ở nơi đó, thật sự làquái dị. Thứ hai, những tiểu tiên hữu này mỗi người đều tinh thông pháp thuật,vì thế ta một cây lúa có ba trăm năm tu vi này, sau khi bị tiểu bá vương đầulĩnh của bọn họ nhận xét là làm ô nhiễm môi trường kia, liền mỗi ngày bị bọn họliên kết lại khi dễ.

Ta luôn luôn cảm thấy ầmĩ cùng đám tiểu hài tử sẽ tổn hại thể diện của Viêm Hoàng Thần Quân, cho nên cóthể trốn thì trốn, thật sự nếu thật không thể, thì nhẫn nhịn cho qua, dù saovài tiểu hải tử phá phách này, so với Cửu Anh kia của Đông Hải, ít nhất tướngmạo thoạt nhìn còn hiền lành hơn nhiều, vì thế dẫn đến sau mỗi lần tan học, takhông mặt mũi bầm dập, thì chính là váy bị cắt, nếu không chính là bánh bao némđầy đầu, dù sao thì dáng vẻ cũng thật khó coi. Thẳng đến một ngày, tiểu bá vươngcùng mấy tiểu hài tử bao vây quanh ta khi ta đang trên đường về Nguyên Hoàngcung, muốn đến lật váy của ta, khi đó ta đã hiểu rõ cái gì là e thẹn, đươngnhiên ra sức phản kháng, lúc đến bước đường cùng đương nhiên phải ra sức côngkích, kết quả này là, ta không biết vì sao sử dụng ra một sức mạnh, tát tiểu bávương bay đến ngoài Nam Thiên Môn.

Tiểu bá vương là con traiđộc nhất của Hồ Vương Thanh Khâu, ta gây ra đại họa, vạn phần không thể liênlụy Thần Quân, cho nên trước khi thiên binh thiên tướng còn chưa tới bắt ta, taliền hiên ngang lẫm liệt chủ động đi nhận tội.

Tiểu bá vương kia bị mộtcái tát của ta quét bay đến gãy vài cái xương sườn, tựa trên ghế lẩm bẩm, taphỏng chừng bản thân là một cây lúa, có tính thường xuyên xoay chuyển thắtlưng, nên bình phục cũng rất nhanh, chẳng lẽ hồ tiên đại nhân này, năng lựcbình phục còn không bằng ta? Tuy rằng nghi hoặc, lại cũng không dám lỗ mãng,nhận mệnh quỳ gối trước mặt Hồ Vương, nghe xử lý.

Chính là lúc đang quỳ,vụng trộm chăm chú nhìn mặt Hồ Vương trước mắt, thầm nghĩ thế nhân đều nói bộtộc hồ ly có dung mạo xinh đẹp nhất, hôm nay thấy, cũng chỉ thường thôi, vẫn làViêm Hoàng Thần Quân đẹp hơn.

"Cốc Miêu Miêu,ngươi cũng biết tội?" Trên mặt Hồ Vương kia xem ra cũng không tức giận,lòng ta có chút nới lỏng, theo khuôn phép trả lời, "Tiểu thảo biếttội!"

Hồ Vương cười một tiếng,"Đã phạm tội gì?"

Uhm, ta ngẫmlại."Lúc Hồ Phỉ khi dễ ta không nên đánh trả! Lúc hắn lật váy ta lại càngkhông nên tát cho hắn một bạt tai!"

"Khụ khụ!" Tiểubá vương có dáng vẻ suy yếu vô lực tựa trên ghế bắt đầu ho khan kịch liệt,trong lòng ta không yên, cố tình ra vẻ thân thiết, "Không biết hồ tiên hữubình phục ra sao?"

Tiểu bá vương hừ lạnh mộttiếng rồi ngoảnh mặt sang một bên, bên tai mơ hồ có chút đỏ ửng, ta tự hỏi bảnthân không biết đỗ dành tiểu hài tử, liền không quan tâm hắn, cúi đầu nhìnchiếc giày của Hồ Vương. Đôi giày của Hồ Vương màu đen tuyền, mặt trên thêu mộtcon hồ ly lông trắng, hồ ly có chín cái đuôi, trông rất sống động uy phong mọimặt. Lúc cực kỳ nhàm chán muốn xem rõ hồ ly kia đến cùng có bao nhiêu cáilông, nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, "Hồ Vươnghữu lễ!"

Ta quay đầu, liền nhìnthấy Viêm Hoàng Thần Quân nhẹ nhàng mà đến, tức thời rụt đầu, đem đầu chôn càngsâu thêm một chút, hắn để cho ta học nhiều thứ, đừng làm cho Nguyên Hoàng cungmất mặt, mà hiện thời, ta sợ là mặt đều bị mất hết rồi.

"Không biết thươngthế của lệnh công tử như thế nào? Ta cố ý luyện Tử La đan đến đây nhậnlỗi!" Nói xong,Thần Quân lấy ra một bình ngọc từ trong tay áo, nhẹ nhàngđổ ra một viên thuốc màu tím, liền có một luồng hương thơm truyền đến, dẫn tớinước miếng của ta giàn giụa, nhìn Hồ Vương ngồi trên cao, lại cũng có ánh mắtchợt lóe sáng. Mà tiểu bá vương kia, thì lại càng không chớp mắt mà nhìn chằmchằm viên thuốc này, ánh mắt vạn phần cuồng nhiệt, hay là, viên đan này cực kỳquý trọng, ngay cả thần tiên cũng thấy hiếm lạ?

Bởi vì một viên đan dượccủa thần quân, ta được miễn trách phạt mà tự do, bị Thần Quân dẫn trở về NguyênHoàng cung quăng trở lại hậu hoa viên. Cẩm Văn nhảy ra nói ta gây chuyện thịphi, ta cúi đầu cực kỳ ủ rũ, ta không chọc phiền toái, phiền toái lại đến gâychuyện với ta, quả thật oan uổng.

"Ngươi biết không,Thần Quân vì bảo vệ ngươi, cố ý luyện chế Tử La đan!" Cẩm Văn nói lảm nhảmphía sau ta, ta quay đầu đi tới hỏi nàng ta, "Đan dược kia có tác dụng gì,vì sao có hương thơm như thế?"

Cẩm Văn giậm chân,"Thật sự là ngốc nghếch! Sau khi thành tiên muốn tăng thêm tu vi thậtkhông dễ, một viên Tử La đan, có thể ngang bằng trăm năm khổ tu!"

A, thì ra là thế.

"Đối với Hồ Phỉthuộc tiên mệnh do trời sinh này, cái này lại càng phi thường có lợi! Hơn nữachỉ có Thần Quân mới có thể luyện chế đan này!"

Ta cởi giày, đem giày vứtsang một bên, tò mò hỏi, "Vì sao?"

"Chân hỏa thôngthường cũng không có thể dùng để luyện chế đan này, cho dù là tam vị chân hỏacủa Thái Thượng Lão Quân cũng không được, chỉ có bản mạng chi hỏa của Thần Quânmới có thể ngưng kết đan này!" Cẩm Văn quay mắt về hướng ta, ta vén ốngquần lên, xem xét xác định một góc đất trống trong bồn hoa, sau khi đá chân,đưa tay hoạt động hai cái, mạnh nhảy vào trong bồn hoa, muốn cắm vào trong đấtđể nghỉ ngơi, ngày xưa đất rất xốp tùy ý nhảy một cái có thể đi vào, mà ngàynay, ta suýt nữa trẹo chân, đau đến ta phải nhe răng nhếch miệng, hít mạnh mấyngụm khí lạnh.

Thật vất vả mới khôi phụclại, ta đưa tay hướng đến bồn hoa sờ sờ, ai ya, ở mặt ngoài là đất ẩm ướt nhưcũ, mà bên trong, thế nhưng bị đổi thành nham thạch!

Cẩm Văn ở bên cạnh cườikhanh khách, ta đang muốn mở miệng, chỉ thấy nàng ta khoát tay chặn lại,"Đây đều là ý của Thần Quân, ngươi muốn trách, thì đi tìm Thần Quânđi!"

Thần Quân...

Ngài biết được khi ta trởvề sẽ nhảy vào trong đất, cho nên an bày như vậy, biến thành hình phạt của tasao? Lúc trước Thần Quân nói ta sau này không cần lại đến học đường nữa, hắn sẽđích thân dạy riêng cho ta, vốn ta còn rất vui mừng, bây giờ xem ra, rơi vàotrong tay Thần Quân ăn buồn bực không ít, chỉ sợ càng thêm đáng sợ a! Ta ngồi ởbên bồn hoa, xoa hai chân đỏ bừng, khóc không ra nước mắt.

Ngày thứ hai, tiên ngabên cạnh Thần Quân – Tử Tô liền đến dẫn ta đi, ngược lại Tử Tô tiên tử cực kỳhiền lành, nói ta có phúc khí rất tốt, ta gật đầu nói “Vâng”, đi theo phía saunàng ta, đến chính điện của Nguyên Hoàng cung.

Lúc này Thần Quân nghiêngnhiêng tựa vào ghế nằm, đôi mắt khép hờ, lông mi thật dài lấp lánh những tianắng sáng sớm của ánh mặt trời, gợi lên màu vàng tinh tế, hắn thường ngày đềumặc bạch y, giờ phút này thế nhưng một thân đỏ rực, chỉ là hồng y kia nới lỏngkhông ngay ngắn phủ trên người, hai xương quai xanh lộ cho trong sương mù tảnsáng, có vẻ mông lung lại càng thêm làm cho người ta không mở mắt nổi. Mà trênvai hắn còn có một con chim nhỏ màu lông đỏ đang đậu, ngẩng cao đầu, một đôicon mắt xoay tròn, thập phần cổ quái quỷ dị, cuối cùng, đôi mắt màu xám nhỏ nhưhạt đậu của con chim nhỏ kia nhìn đến người ta, ngay sau đó giọng nói của ThầnQuân liền vang lên, "Ngươi đã đến rồi!"

"Thần Quân..."

"Ta đã quyết định tựmình dạy ngươi, sau này ngươi gọi ta là sư phụ cũng được!"

"A, sư phụ!"

Ta thưa dạ đáp lời, đúnglúc này, đôi mắt đang khép hờ của Thần Quân đột nhiên mở ra, không hiểu được cóphải là do ảo giác của ta hay không, phảng phất thấy trong đôi mắt kia lóe sángsánh kim quang, sợ tới mức làm lòng ta run lên.

"Thế nào, ngươikhông vui mừng sao?"

"A!" Ta cuốngquít xua tay, "Không có, không có, ta rất vui mừng, sư phụ! Ha ha" vìđể biểu hiện thành ý của ta, ta cười mỉa hai tiếng nói tiếp, "Sư phụ sưphụ, con chim nhỏ trên vai người thật đáng yêu!"

Không ngờ khi ta vừa mớidứt lời, chim nhỏ kia liền nổi giận phùng lông. Ngay cả sư phụ cũng đen mặt,"Đó là bản thể của ta, phượng hoàng!"

Được rồi, ta lại phạm sailầm. Loài chim là đỏm dáng nhất, vương của các loài chim, lại càng bảnh chọeđến mức tận cùng.

Chắc là chọc giận sư phụ,hắn cũng không dạy ta cái gì, trực tiếp đem ta quăng vào thư phòng, sau đó oànhmột tiếng, khóa cửa phòng.

"Xem xong sách bêntrong mới được ra ngoài!"

"Cái gì?" Tanhìn thư phòng đầy sách, rơi lệ đầy mặt. Sau một lát, ta điên cuồng đấm cửa,"Sư phụ sư phụ, ta không biết chữ a!"

Chúng nó không nhận biếtta, ta cũng không biết chúng nó.

Trời ơi, vậy bảo ta xemnhư thế nào đây?