Tiên Phong Đạo Thê

Chương 46




"Bọn họ là..."giọng nói của Cẩm Văn nhỏ dần rồi dừng lại, dường như bị người khác mạnh mẽ cắtđứt, nàng ấy nhắm hai mắt lại.

"Cẩm Văn?"

Trên mặt nàng ấy gân xanhbắt đầu nổi lên nhiều, biểu hiện rất là dữ tợn. Nhưng mà một lát sau, lại chậmrãi lắc đầu, một dòng lệ trong suốt từ hai mắt nhắm chặt chảy xuống, hình thànhmột đường cong trong suốt ở trên mặt.

"Bọn họ là ai?"Bích Thanh Thần Quân lớn tiếng quát: "Nói mau."

Cẩm Văn bỗng nhiên trợnmắt, nhưng chưa nhìn Bích Thanh một cái, nàng ấy nâng một bàn tay lên, hướngtới phía ta, ta cuống quít nắm lấy bàn tay nàng ấy."Miêu Miêu."

"Ta ở đây, ta ởđây."

"Giúp ta tìm con củata. Nó còn sống, nó khẳng định còn sống, trên vai nó có một nốt ruồi son, bịyêu ma mang đi ..." Cẩm Văn liều mạng lay động tay của ta, nàng ấy tựa hồđã dùng hết toàn bộ khí lực.

"Được được." Taquay đầu, "Bích Thanh Thần Quân, người mau cầm máu cho nàng ấy đi, chỉ cầncòn một tia hồn phách chưa tan, có thể tụ tập linh khí của trời đất tái tạo lạimột lần nữa không?"

Tuy rằng, người kiếp sau,không nhất định còn có thể có trí nhớ lúc trước.

Vừa dứt lời, chỉ thấychất lỏng trong hồ thuốc cuồn cuộn như đun sôi, trên mặt nước cuồn cuộn nổi lênnhững bọt nước lớn. Mà tay của Cẩm Văn bỗng nhiên biến mất, trong tay ta trốngrỗng, mãi ngây ngẩn tại chỗ, sau một lúc lâu mới nói: "Cẩm Văn đâu?"

Sau một lát, trên mặtnước hiện lên một con cá ngửa bụng chết.

Bụng cá, bị xé ra .

Nước mắt của ta rơi xuốngkhông ngừng.

"‘Bọn họ’ trong lờinói của Cẩm Văn, có lẽ là tiên nhân cấu kết cùng yêu ma." Vẻ mặt của BíchThanh ngưng trọng, "Chúng ta phải lập tức chạy về chính điện thương nghịcùng Thiên Quân việc này."

"Người đi đi, takhông đi."

Ngay cả pháp thuật tacũng không chịu thi triển, lập tức nhảy vào trong hồ thuốc, hai tay nâng thithể của Cẩm Văn lên.

"Thủy Dạng, nàng làthượng thần..." Bích Thanh nói nhỏ, ta quay đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệmơ hồ.

Vẻ mặt Bích Thanh ThầnQuân ngưng đọng, "Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi."

Sau khi nói xong, BíchThanh Thần Quân phi thân mà đi.

Ta chậm rãi đi lên khỏihồ thuốc, bước về hướng Nguyên Hoàng cung.

Mới ra khỏi hồ thuốc,liền nhìn thấy Tử Tô cùng Hồ Phỉ đi đến cửa.

Hồ Phỉ gào to: "Nàngnâng con cá chết làm chi."

Ta không để ý hắn.

Tử Tô cũng cả kinh,"Là Cẩm Văn?"

Ta cắn môi, chậm rãi gậtđầu một cái.

Trong đôi mắt của Tử Tôcũng chảy xuống giọt lệ, "Làm thế nào mà có thể tàn nhẫn như vậy..."Nàng lấy ra một chiếc khăn phủ lên trên người của Cẩm Văn.

Sau khi trở lại NguyênHoàng cung, chúng ta chôn Cẩm Văn dưới gốc cây hoa quế trong hoa viên.

Tử Tô hỏi ta những chuyệnđã xảy ra, lòng ta nặng nề kể lại cho nàng ấy nghe.

"Cẩm Văn có thai?Cũng đúng, thời gian dài không nhìn kỹ người của nàng ấy, thường ngày quấn lụacũng rất dày, trong lòng ta còn có nghi ngờ, chỉ là không nghĩ đến chuyệnđó."

"Ngốc!" Đangnghe đến chỗ tiên nhân cấu kết, Tử Tô bỗng nhiên mắng một tiếng, "BíchThanh Thần Quân thật không biết rõ chữ tình, người thế nhưng quả thật khônghiểu rõ nữ nhi, chẳng lẽ không phát hiện vì sao Cẩm Văn không nói bọn họ làai?"

Ta hơi hơi sửng sốt.

"Ta đoán có liênquan đến phụ thân của đứa nhỏ, nàng ấy đến chết cũng không nói, khẳng định làvì sợ bại lộ phụ thân của đứa nhỏ."

"Ý của ngươilà?"

"Bọn họ, nếu khônglà phụ thân đứa nhỏ, thì chính là người có liên quan đến phụ thân của đứa nhỏ.Ngươi có biết Cẩm Văn từng tiếp cận với ai không? Nàng ấy luôn luôn che giấurất kín, ta chưa bao giờ thấy nàng ấy thân cận với ai." Tử Tô cau mày suytư, mà ta cũng bắt đầu từ từ nhớ lại.

"Đúng rồi!"Trong đầu ta chợt lóe sáng, nhớ mang máng có lần về Nguyên Hoàng cung, ngheđược tiếng động trong phòng của Cẩm Văn, ngay sau đó nhìn thấy một bóng màutrắng thoáng lướt qua, hay là người kia, chính là phụ thân của đứa nhỏ?

"Ngươi nhớ thử coi,sau này Cẩm Văn có rất nhiều pháp bảo trân quý, ngay cả bộ lông chồn tía nàngấy từng yêu thích cũng đưa cho ta, lúc trước ngươi không phải nói nàng ấy lượnquanh các vị thượng tiên, cụ thể là mấy vị nào vậy?"

Tử Tô ho khan hai tiếng,"Khụ khụ, lúc trước cũng chỉ là tin vỉa hè, cụ thể là thật hay không thìkhông rõ ràng."

Ta nắm chặt tay áo mình,"Thiên giới ai thích mặc bạch y?"

Tử Tô sửng sốt, thuậnmiệng nói: "Nào có vị thần tiên nào không thích bạch y..."

Ít nhất Viêm Hoàng khôngthích, ta thở dài, "Quên đi, Cẩm Văn không muốn chúng ta biết, nàng ấy chỉhi vọng ta tìm được con trai của nàng ấy." Ta tựa vào bàn, "Nhưng màta nên đi nơi nào tìm đây?"

Đó là đứa trẻ sơ sinh,giờ phút này cuối cùng sống hay chết?

Yêu ma bế nó đi, cuốicùng là muốn làm gì?

Ta tiếp tục thở dài, bỗngnhiên nhớ lại một chuyện. Lần trước Viêm Hoàng mang ta đi nơi băng tuyết, là vìtìm kiếm một thần vật thượng cổ thiên địa Hiên Viên kính, biến hết nơi tụ lạicủa hồn phách khắp trên trời hay dưới đất. Nếu tìm được thần vật kia, tất nhiêncó thể tìm ra đứa con thất lạc của Cẩm Văn. Chỉ tiếc, thần vật kia Viêm Hoàngtìm hồi lâu cũng không tìm ra tung tích, ta làm cách nào tìm được đây?

Nhưng mà linh vật có linhkhí trời đất xuất hiện, cũng cần có cơ duyên, có lẽ Viêm Hoàng không có cơduyên kia, mà ta có?

Ta thật sự nghĩ không racách khác để đi tìm đứa nhỏ kia, chỉ có thể thử một lần, chỉ cần nói cho ViêmHoàng, nếu người có thể theo giúp ta thì không gì tốt bằng, nếu người khôngmuốn, cũng báo cho người một tiếng, đỡ phải làm người lo lắng cho ta.

Nghĩ đến đây, ta liềnquyết định không rời khỏi Nguyên Hoàng cung, chờ Viêm Hoàng trở về. Không ngờkhông chờ được Viêm Hoàng, mà là một cọng lông vũ của người.

Đó là một cọng lôngphượng hoàng màu đỏ rực, vòng quanh ta nhẹ nhàng bay bay.

Cuối cùng, lông chim kiađừng lại ở phía trước ta, giọng nói của Viêm Hoàng truyền đến, "Ta đã hạphàm điều tra tung tích yêu ma, nàng ở thiên cung cũng phải đề cao cảnh giác,đừng đi lại khắp nơi, ngoan ngoãn ở lại Thủy Phán Cư."

Ta vươn tay, nắm lấy cọnglông chim trong tay.

Đây là phương pháp truyềnâm, cần phải biết vị trí cơ bản của đối phương.

Viêm Hoàng biết ta ởthiên cung, đương nhiên có thể chuyển cọng lông vũ đến tay ta, mà lúc này talại không biết người đi đâu, muốn trả lời lại cũng là không thể. Chẳng lẽ taphải luôn luôn ở Thủy Phán Cư?

Nghĩ đến biểu hiện củaCẩm Văn trước khi chết, đột nhiên tim của ta đập nhanh.

Thời gian càng kéo dài,đứa trẻ mới sinh kia có lẽ càng tăng thêm phần nguy hiểm.

Ta ít nhất phải thử mộtlần, bằng không tất nhiên lương tâm sẽ bất an.

"Tử Tô, ta muốn đinơi băng tuyết. Nơi đó có một thần vật, có bản lĩnh biết hết mọi chuyện trêntrời dưới đất, nếu có thể tìm được, nhất định có thể tìm được đứa con của CẩmVăn." Ta thận trọng nói.

"Viêm Hoàng ThầnQuân cứ cách một thời gian lại đi tìm vật đó? Ngay cả Viêm Hoàng Thần Quân cũngtìm không được, ngươi làm thế nào có thể tìm được đây?"

"Mà ta cũng là ThủyDạng thượng thần chuyển thế. Thần vật xuất hiện đều dựa vào cơ duyên, một câylúa nước như ta cũng có thể là thượng thần chuyển thế, nói không chừng cơ duyêncòn lớn hơn so với người nhiều đấy!"

"Nhưng mà..."Tử Tô còn muốn nói tiếp, ta cau mày đánh gãy lời của nàng ấy.

"Tâm nguyện trướckhi chết của Cẩm Văn, nếu cái gì ta cũng không làm, chỉ sợ lương tâm bất an.Ngươi còn có thể nghĩ ra biện pháp gì, tìm được con của nàng ấy không?"

Tử Tô hơi hơi hé miệng,lại chậm rãi ngậm lại, cuối cùng lắc lắc đầu.

Sau một lúc lâu, nàng ấymới nhẹ giọng nói: "Miêu Miêu, ngươi thay đổi rất nhiều."

Ta yên lặng cúi đầu, nhìnmảnh đất dưới gốc cây hoa quế.

Đó là nơi chôn cất củaCẩm Văn.

Nếu như có thể, ta vẫnmong muốn mọi chuyện sẽ không thay đổi đến thế này.