Tiên Phong Đạo Thê

Chương 37: Bức họa




Tuy rằng đây là phủ đệcủa Thủy Dạng thượng thần, được rồi, tuy rằng đây là phủ đệ của ta kiếp trước,nhưng ta cũng không nhớ rõ bố cục bên trong chút nào, chỉ theo thị nữ Thanh Yđi về phía trước, xuyên qua hành lang gấp khúc, tiến vào một mảnh rừng hoa đào.

Rừng đào này ta từng thấyđêm hôm trước, lúc đó cảm thấy hết sức mỹ lệ, lại không biết đúng là rộng lớnnhư vậy, liếc mắt một cái nhìn không đến giới hạn của rừng đào, chùm hoa màuphấn hồng trùng điệp giống như những đám mây nhiều màu sắc, trải dài đến chântrời, gió nhẹ phất qua, cánh hoa bay đầy trời, tựa như ảo mộng.

Thị nữ Thanh Y bỗng nhiênquay đầu nhìn ta, ta không rõ chân tướng, nàng ấy liền hái một cánh hoa đàotrên cành cây, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng run lên, thế nhưng xuất hiện hơnmười tiểu tiên đồng.

Pháp thuật của thị nữThanh Y kia cũng lợi hại như vậy?

Ta: "..."

Ta thực xấu hổ, chắc làbiết suy nghĩ của ta, sư phụ đưa tay chỉ vào mấy tiểu tiên đồng này, "Đãquên? Mấy thứ đó đều là tiên pháp lúc trước mà nàng thiết lập nên. Nàng ấy bấtquá cũng chỉ biết vận dụng như thế nào thôi!"

Thủy Dạng thượng thần lợihại như vậy? Mà ta thật sự không có cách nào có thể liên hệ giữa nàng ấy vớimình. Giống như một người là đám mây ngũ sắc trên trời, một người là hoàng thổtrên mặt đất, khoảng cách chênh lệch như vậy, cũng không phải ít ỏi gì.

Dưới tàng cây hoa đào córất nhiều bàn đá, sau khi các tiên nhân tiến vào thì lập tức tìm vị trí ngồi,Thiên Quân sai người đưa rượu ngon tiên quả đến, ta rất là ngượng ngùng, nhưngmà sau này tiểu tiên đồng được thị nữ Thanh Y chỉ dẫn, mỗi người mang hai bìnhrượu ra, thị nữ Thanh Y cầm một vò mở ra trước mặt ta, hương rượu lập tức tràn ra,hương bay mười dặm, làm cho rượu ngon trong tiên yến thượng đều bị hạ thấpxuống.

Sư phụ ở bên cạnh cườimỉm chỉ giải thích, "Đây là bình rượu hoa đào của nàng. Ít nhất cũng đượcnàng chôn một ngàn tám trăm năm."

Các tiên nhân không đợithăm hỏi mời chào mà tự uống rượu mua vui, ta cũng vui vẻ nhẹ nhàng, cùng sưphụ, Thiên Quân, Thiên Phi cùng nhau vây quanh một bàn.

Ta tò mò làm thế nào mớicó thể khôi phục trí nhớ kiếp trước, cũng không ngờ ba người bọn họ thì thầmnói chuyện với nhau một phen, cuối cùng cũng không ra được kết luận gì. Chắc làphải cần đến thời cơ, về phần thời cơ này là gì, ta mới có thể thật sự làthượng thần chuyển thế, bọn họ cũng không thể thông suốt thâm ý trong đó.

Sư phụ cười cười, một hơiuống cạn rượu trong chén. Ta vội vã đứng dậy rót đầy cho người, Thiên Phi bêncạnh cười tiếp lời, nói, "Không nghĩ tới Thủy Dạng thượng thần chuyển thếlinh lung đáng yêu như vậy, còn trở thành đồ nhi của Viêm Hoàng thượng thần,quả nhiên là cơ duyên xảo hợp."

Mặt ta lộ vẻ cười ngâyngô, cũng không ngờ sư phụ bỗng rút tay trở về, kết quả ta thu tay lại khôngkịp, rượu hoa đào kia rơi trên bàn đá. Một tiên nhân bên cạnh đi qua, liền nóimấy tiếng đáng tiếc.

Mà lúc này, lại có mộtngười đi đến, áo dài màu xanh bích, tóc dùng ngọc quan (mão ngọc) buộc cao cao, mặt như quan ngọc, thân hình tuấn lãngtựa như tùng bách. Thấy ta nhìn hắn, hắn mỉm cười, mà lúc này, ta mới nhìn rõ,người tới này đúng là Bích Thanh Thần Quân.

Lần trước gặp khi, gươngmặt của hắn đang tức giận, cũng không ngờ lúc cười, cũng thật là dịu dàng đẹpmắt .

Bích Thanh Thần Quân nângly rượu lên, "Chúc mừng Thủy Dạng thượng thần quay về."

Trong tay ta cầm vò rượu,kết quả theo bản năng định đổ vào miệng, bị sư phụ ngăn lại, người trừng ta mộtcái, thuận tay đưa ly rượu của mình cho ta.

Lập tức tim ta đập nhưhươu chạy, ly rượu này, là sư phụ uống qua nha...

Ta hơi hơi nhấp môi, cũngkhông thấy cay, mà thấy ngọt ngào giống như uống mật đường.

Bích Thanh Thần Quân ngửađầu một hơi uống sạch rượu, ta đang muốn rót đầy cho hắn, liền phát hiện sư phụho khan một tiếng, sau đó thị nữ Thanh Y không biết từ chỗ nào đi đến, rót đầyly không trên tay của Bích Thanh Thần Quân.

Bích Thanh Thần Quân cườimỉm nói ‘cảm ơn’, sau đó lại nâng ly, cũng hướng tới sư phụ, "Viêm Hoàng,thế nhưng thu được chuyển thế của Thủy Dạng làm đồ đệ, thật sự là không đơngiản."

Bích Thanh Thần Quân nhấnmạnh hai chữ ‘đồ đệ’, tựa hồ dồn hết tâm ý, ta chẳng biết làm sao, kết quả chỉthấy sư phụ cười ha ha mấy tiếng, "Tiện nghi này ta cũng không dám lạichiếm. Để tránh khi nàng ấy phục hồi trí nhớ, không nhổ sạch lông của ta, thìhủy đi xương cốt của ta!"

...

Trời, nhổ lông phượnghoàng!

Ai dám?

Dứt lời, sư phụ đứng lên,"Lúc trước thu đồ đệ quả thật hoang đường, thử hỏi trong thiên hạ, ai dámthu Thủy Dạng thượng thần làm đồ đệ? Đây chính là mạo phạm lớn bằng trời, khôngbằng ta tự phạt ba chén, mọi người coi như không có việc này, được không?"

Chúng tiên cười hưởngứng, liền có một người tiếp lời, "Vậy nhưng Thủy Dạng thượng thần nói mớitính!"

Vì thế trong mắt sư phụmang theo ý cười nhìn ta, ta bị nụ cười của người làm cho hoảng hốt tâm thần,theo bản năng cúi đầu xuống một chút.

Kết quả, sắc mặt BíchThanh Thần Quân lại rất khó coi ...

Ôi, tâm tư của bọn họthật đúng là rất phức tạp.

Tiệc rượu qua đi, ta theosư phụ về Nguyên Hoàng cung. Nào ngờ đôi mắt phượng say rượu của người, hơi hơiliếc ta: "Thủy Dạng, bây giờ nàng không còn là đồ đệ của ta, nơi này mớilà phủ đệ của nàng."

Ta có chút lơ mơ, ý tứnày là sau này không thể ở Nguyên Hoàng cung, không thể ở cùng sư phụ?

Ta chu miệng, "Sưphụ..."

Sư phụ bỗng nhiên đưa tayvuốt sau đầu ta, "Sau này chúng ta không có quan hệ thầy trò."

"Nhưng là sưphụ..." Ta còn muốn nói, người vươn một ngón tay đặt lên bên môi ta,"Gọi ta là Viêm Hoàng!"

Ta: "..."

"Nếu thật muốn ởcùng một chỗ với ta cũng có thể !" Khóe môi sư phụ hơi cong, có lẽ ngườiđã say, bỗng nhiên thân hình lảo đảo, kết quả vì cúi người xuống, đầu suýt nữagác lên bờ vai ta. Hắn tiến đến bên tai ta nói: "Nếu làm nương tử của ta,cũng có thể ."

Ta chỉ cảm thấy một trậnđầu váng mắt hoa, chẳng lẽ là say rượu .

"Chúng ta thành thânđi!"

Ta ngượng ngùng nói:"Viêm Hoàng, làm phiền người giúp chôn ta xuống đất được chứ?"

Quá khẩn trương rất kíchđộng, lại không cẩn thận biến thành lúa, nhưng mà may mắn biến thành lúa, bằngkhông ta khẳng định xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng không biết làm sao, sư phụ hắnbất đắc dĩ như cũ, dè dặt cẩn trọng đào cái hố, đem ta để vào dưới tàng cây hoađào, làn gió thơm từng trận, hơn nữa hơi có hương rượu, ta thế nhưng lại ngủ,ngay cả khi nào sư phụ đi cũng không biết.

Ngày thứ hai tỉnh lại, TửTô ôm chăn đệm đến nói là muốn tìm nơi nương tựa ở Thủy Phán Cư của ta, ta bảoThanh Y an bày phòng cho nàng ấy, chờ nàng ấy sắp xếp xong mọi thứ, ta cùng vớinàng ấy nằm ở dưới gốc cây hoa đào gối đầu lên cánh tay tán gẫu, luôn luôn phátra một hai tiếng thán phục.

"Thật sự không nghĩtới, ngươi thế nhưng là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế!" Tử Tô từ từ thởdài, ta thuận tay nhặt hai cánh hoa phủ lên mắt: "Ta cũng không nghĩtới."

Tử Tô: "Sáng sớm tađến mà trong lòng vẫn không yên, không biết ngươi có đuổi ta ra haykhông!"

Ta nghiêng đầu, cánh hoaliền rớt.

Ta kinh ngạc nói:"Vì sao lại đuổi ngươi ra ngoài, ta thích ngươi như vậy."

"Ngươi đừng trách taa, ngươi không biết?" Tử Tô tiến sát về hướng ta một chút, "Thủy Dạngthượng thần trước kia lạnh như băng, rất ít quan tâm đến ai. Dù cách thật xa,cũng có cảm giác bị đông lạnh!"

"À!" Ta gật gậtđầu, "Nàng ấy trông như thế nào?"

"Ngươi nên hỏi ngươitrông thế nào!" Tử Tô bỗng nhiên đứng lên, "Ngươi chưa đi dạo chungquanh?"

Ta ngồi dậy, ngẩng đầunhìn nàng ấy, sau đó lắc đầu nói: "Ngày hôm qua bước đến nơi đây, sau đóngủ cả đêm ngay tại chỗ này."

"Vậy ngươi theo tađi, ta vừa mới nhìn thấy bức họa ở bên kia."

" Bức họa của ThủyDạng thượng thần?" Ta đứng lên, phủi phủi bùn đất trên người nói.

"Bức họa củangươi." Tử Tô trừng mắt nhìn ta, " Ngươi kiếp trước!"

Ta cười ngượng ngùng,không phản bác lại, đi theo nàng ấy tiến về phía trước.

Tử Tô dắt ta một đường vềphía trước, vòng qua một cái hồ sen lớn, xuyên qua một rừng trúc, rồi dừng lạitrước một ngôi nhà tranh.

Ta vặn xoắn tay áo,"Tử Tô, ngươi thế mà đã đi xa như vậy?"

Tử Tô cười mỉa:"Không phải vì ta tò mò sao, trước kia chưa từng tới nơi này, lại không cótiên nữ khác quấy rầy, liền đi loanh quanh chỗ này!" Nàng ấy hơi hơi cúiđầu, "Thủy Dạng thượng thần, người đừng trách cứ ta."

Ta: "..."

"Ta không là ThủyDạng, ta là Miêu Miêu."

Nàng ấy lập tức cười haha, "Cho nên Miêu Miêu sẽ không trách ta ."

Ta gật gật đầu, nàng ấybước thật nhanh về phía trước, "Ta liền thấy nhà tranh này thật rất khácbiệt, cho nên đi vào tham quan tham quan, ngươi đoán xem ta nhìn thấy gì?"

Ta nhếch miệng, "Bứchọa của Thủy Dạng thượng thần."

Nàng ấy vỗ tay nói:"Không sai, Miêu Miêu ngươi trở nên thông minh rồi. Nhưng ngươi biết là aihọa không?"

Ai họa ?

Ta không cần nghĩ ngợitrả lời nàng ấy, "Sư phụ!"

Nào ngờ Tử Tô bỗng nhiêndừng lại, nàng ấy hơi hơi nhăn mày, dáng vẻ nghiêm trang nói: "Sai rồi, làBích Thanh Thần Quân."

Ta: "..."