Tiên Phong Đạo Thê

Chương 32: Lo lắng




Trên thiên cung, người màta biết không nhiều lắm.

Thời khắc mấu chốt, Tử Tôcùng Cẩm Văn cũng không biết tung tích, ta nghĩ đi nghĩ lại, lập tức đi đến phủcủa Thái Thượng Lão Quân, còn chưa nói rõ ý định với hắn, đã bị đuổi ra khỏicửa lớn.

Mà đang lúc này, người tacó thể nghĩ đến, chỉ có tiểu bá vương Hồ Phỉ. Ta không có pháp khí thay thế choviệc đi bộ, ít nhất có thể cầu xin hắn mang ta đến vùng hoang dã, sau đó tự tađi vào.

Nghĩ đến đây, ta đi theotrí nhớ một đường mò đến phủ đệ của Hồ Vương ở thiên giới, môn đồng (trẻ giữ cửa) là hai tiểu hồ ly chưa hóa thành hình người, lỗ tainhọn và cái đuôi to xòe ra, sau khi ta nói ý định thì bọn họ cũng không ngăntrở nhiều, một người chạy đi thông truyền, một tiểu cô nương khác rung rinh lỗnói chuyện với ta.

"Ngươi tìm tiểu điệnhạ a?" Nàng ấy đem đầu tiến đến trước mặt ta, nháy mắt mấy cái vớita."Ngươi là bằng hữu của tiểu điện hạ sao?"

Ta không kịp nghĩ nhiều,tùy ý gật gật đầu, ánh mắt nhìn cửa, thật muốn trực tiếp vọt vào trong.

"Vậy các ngươi làmthế nào mà biết nhau?" Tiểu cô nương bỗng nhiên rất tự nhiên kéo cánh taycủa ta, "Nói cho ta nghe một chút đi!"

Lúc này, ta thật sự khôngcó tâm trạng nói chuyện gì, sau đó tiểu cô nương tha thiết trông mong nhìn ta,ánh mắt ướt sũng, giống như mông lung một tầng hơi nước, ta vừa nhìn chằm chằmcửa, vừa tùy tiện nói có lệ với nàng ấy, "Cùng nhau đi học ở họcđường!"

"A, Vậy ngươi cóbiết tiểu điện hạ thích nữ hài tử như thế nào không?"

Ta nhất thời run lên,tiểu hồ ly này phỏng chừng vừa biến hóa không lâu, tương đương với trẻ sơ sinhcủa loài người, nhỏ như vậy còn có người trong lòng?

Đang lúc bị tiểu cô nươngnày ầm ĩ càng thêm phiền chán, ta nhìn thấy Hồ Phỉ vọt ra, chạy đến trước mặtta, thổi nên một trận gió phía trước ta.

Sau đó, hắn lướt qua quámức ...

Ta: "..."

Ta: "Hồ Phỉ!"

Hắn chậm rì rì xoayngười, liếc ta một cái, "Gấp như vậy là tới gặp ta để làm gì?" Vừadứt lời, lại nâng cằm ta lên, "Ta thật sự rất bận!"

Trong lòng ta sốt ruột,tiến lên một bước lôi kéo tay áo của hắn, níu chặt hắn, sau đó nhỏ giọng nói,"Ta muốn mời ngươi giúp một việc!"

Ánh mắt Hồ Phỉ chợt lóe,đột nhiên làm bộ làm tịch ở trước mặt ta, "À, ta rất bận."

"Hồ Phỉ!"

"Gọi đại gia!"

Ta không cần nghĩ ngợi,lập tức kêu: "Đại gia!"

Ngược lại điều này khiếnHồ Phỉ ngây ngẩn cả người, nghiêm mặt nói: "Xảy ra chuyện gì ?"

"Ta muốn đi nơihoang dã!" Ta ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.

"Ngươi điênrồi!" Hồ Phỉ hét lớn một tiếng, đôi mắt trừng lên tròn xoe, nhìn thẳng ta,như là muốn nhìn xuyên qua ta.

Ta đưa tay rút vào trongtay áo, hành lễ theo quy củ với hắn.

"Ta muốn đi nơihoang dã tìm sư phụ của ta, hắn bị thương. Ngươi đưa ta đến bên ngoài cũngđược, ta tự đi vào. Làm phiền ngươi !"

"Đó là nơi ngươimuốn đi? Ngươi một cây lúa yếu ớt, từ đâu có lá gan to bằng trời?" Hồ Phỉnổi giận đùng đùng thét lên với ta, ta cúi đầu không nói, chỉ một lần rồi lạimột lần lặp lại, "Làm phiền ngươi, giúp giúp ta!"

Đến cuối cùng ngay cảgiọng nói cũng có chút nghẹn ngào, ta không biết, nếu như Hồ Phỉ không giúp ta,ta còn có thể đi tìm ai?

"Phục ngươiluôn!" Hồ Phỉ buồn bực nói."Sáng mai ngươi chờ ta ở Thiên môn."

"Ngày mai?"

Trong lòng ta hoảng sợ,đang muốn mở miệng, chợt nghe Hồ Phỉ bĩu môi, "Yên tâm, sẽ không chậm trễnhặt xác cho sư phụ của ngươi!"

"Ngươi..."

Cho tới bây giờ đều là HồPhỉ đánh ta, giờ phút này ta thế nhưng nhất thời thẹn quá thành giận, nắm chặtnắm tay, hắn nhìn vào trong mắt ta, rất là xem thường phát ra một tiếng ‘hừ’nhẹ.

"Bây giờ ngươi và tacũng không có thể tự do ra vào Thiên môn, buổi tối ta sẽ đi trộm lệnh bài củacha, sáng sớm ngày mai xuất phát!"

Ta hơi hơi sửng sốt, lúctrước đầu óc một đống hồ tương, nhưng lại không nghĩ tới Hồ Phỉ kỳ thực cũnggiống ta, còn chưa thể tự do ra vào Thiên môn, vì thế ta vừa cảm kích vừa lo lắngnhìn hắn, "Vậy nếu như bị cha ngươi phát hiện thì làm sao bây giờ?"

Hồ Phỉ hất đầu, "Talà con trai độc nhất của ông ấy, có thể làm gì ta? Được rồi, ngươi đi đi, tabận lắm, ngày mai gặp!"

Ta gật gật đầu rời đi,tuy rằng sáng mai có thể xuất phát, nhưng mà trái tim kia vẫn treo giữa khôngtrung như cũ, không biết tình huống bây giờ của sư phụ như thế nào?

Ta chấp tay, nói lẩm bẩmcầu ông trời phù hộ, thần tiên phù hộ. Chưa từng nghĩ tất cả đều là thần tiên,đến cùng ai bảo hộ được ai.

Một đêm ta không ngủ,trời vừa tờ mờ sáng liền đi đến Bắc Thiên Môn.

Đợi chưa đến một nénnhang, Hồ Phỉ vội vàng đến, vừa nhìn thấy ta, liền đã chạy tới giữ chặt tay áocủa ta, sau đó kéo ta đến trước mặt thiên tướng thủ vệ, từ trong tay áo lấy ramột khối ngọc bội, ‘phách’ một cái phóng tới trên bàn.

"Chúng ta muốn hạphàm!" Hồ Phỉ lớn tiếng nói.

"Thì ra là tiểu điệnhạ của hồ tộc." Thiên tướng thủ vệ mỉm cười, "Không biết hai vị tiểutiên hữu hạ phàm là có chuyện gì?"

"Chẳng lẽ thiêntướng còn muốn quản mấy chuyện đó?" Hồ Phỉ nâng cằm lên, đưa tay cầm lấyngọc bội kia, đưa ra trước mắt thiên tướng, "Cái này có thể giả?"

Sau khi thiên tướng ngưngthần nhìn kỹ nói: "Quả thật là thực! Chỉ là ở nhân gian có yêu ma ra vào,thích nhất cướp lấy nguyên thần tu luyện của tiểu tiên..."

Thiên tướng còn chưa nóixong, đã bị Hồ Phỉ vẫy tay đánh gãy.

"Vậy ngươi đăng kýđi, chúng ta đi đây!" Dứt lời hắn cũng không quản thiên tướng trả lời nhưthế nào, dắt tay ta lập tức vòng qua thiên tướng hướng tới chỗ kết giới giaovới nhân gian, kết quả chưa đi được vài bước, chợt nghe một tiếng gầm từ phíasau.

"Tiểu súc sinh,ngươi chạy trốn đến đâu?"

Thân mình Hồ Phỉ run lên,như là bị kinh sợ dữ dội, thế nhưng ngay cả lỗ tai hồ ly cũng dựng lên, ở trênđỉnh đầu run run mấy cái.

Ta vừa muốn quay đầu, đãbị Hồ Phỉ nắm lấy bay lên không, chỉ là tu vi của hắn không đủ chỉ cố gắng hếtsức, cũng không bay được bao xa, đột nhiên thấy một bóng đen lướt qua trên đỉnhđầu, nháy mắt xuất hiện một người cản đường của chúng ta.

Người tới đúng là Hồvương của Thanh Khâu.

Một đôi giày đen thêu conhồ ly bằng kim tuyến kia, ta vẫn còn nhớ rõ.

Hồ Phỉ hơi hơi kéo ta raphía sau, sau đó rụt rè gọi một tiếng ‘cha’, ta cúi đầu đứng ở bên cạnh, bị khíthế của Hồ Vương ép tới muốn động cũng không thể động.

"Tiểu súc sinh, trộmngọc bội chuẩn bị đi đâu?" Hồ vương không giận mà thể hiện oai phong, tacó thể cảm giác chỗ bàn tay tiếp xúc với tay Hồ Phỉ chảy ra mồ hôi ào ạt.

Nếu nói đi nơi hoang dã,khẳng định Hồ Vương sẽ càng thêm tức giận, ta ngầm bấm một cái vào trong lòngbàn tay của Hồ Phỉ, mong hắn có thể thôngminh một chút.

Hồ Phỉ đột nhiên ngẩngngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng long lanh nhìn thoáng qua Hồ Vương, lại chămchú nhìn ta, cuối cùng chỉ vào ta nói: "Con chuẩn bị mang nha đầu này bỏtrốn!"

Cái gì? Ta mạnh ngẩngđầu, vừa chống lại hai mắt nhìn kỹ của Hồ Vương.

Hồ Vương im lặng khôngnói, Hồ Phỉ cũng có sắc mặt vui mừng tiếp tục nói: "Nàng ngốc như vậy, consợ cha mất hứng, cho nên chuẩn bị tiền trảm hậu tấu, chờ thêm vài năm bế tôn tửtrở về, cha không thừa nhận cũng phải nhận!"

Ngươi nói bậy bạ gì đó?Trong lòng ta thầm mắng Hồ Phỉ nói không biết nghĩ, giờ phút này cũng không dámphản bác hắn, hi vọng hạ phàm còn đang ở trên người hắn, tuy rằng xa vời, dùsao cũng không có gì tốt hơn.

"Vô liêm sỉ! Ngươilàm sao mà biết ta sẽ phản đối, chẳng lẽ không biết thương lượng cùng ta?"Hồ Vương mắng, thuận tay búng vào đầu Hồ Phỉ.

Hồ Phỉ một tay ôm đầu,"Cha đã đồng ý, cho chúng con hạ phàm đi, sắp đến tiết Khất Xảo[1] rồi, ta mang Miêu Miêu đi ra ngoài để trải nghiệm việcđời."

Lúc này tầm mắt Hồ Vươngchuyển sang hướng ta, lòng bàn tay ta bị Hồ Phỉ véo, lập tức hiểu ý, e thẹnnói: "Hồ Vương, là con cầu xin Hồ Phỉ mang con đi xem tiết Khất Xảo củathế gian, ngài đừng trách cứ chàng."

Sau một lúc lâu, Hồ Vươngmới khẽ gật đầu, "Đi thôi, về sớm một chút, đừng gây rối!"

Ta cùng với Hồ Phỉ nhìnnhau cười, bước nhanh đi đến chỗ giao giới. Hồ Phỉ vẫy một đụn mây kéo ta lên,sau khi ngồi vào chỗ của mình ta muốn rút tay ra, cũng không ngờ hắn bĩu môi vềhướng ta, "Cha ta còn đang nhìn đó, đừng buông tay!"

Ta thật không biết làmsao, đành phải nhịn.

Rốt cuộc Hồ Phỉ niệm phápquyết, đang muốn thúc giục đám mây bay đi, ta liền nhìn thấy một đạo hồng quangđột nhiên lóe sáng ngay trước mặt, mà sau đó là một thân ảnh quen thuộc xuấthiện tại chỗ giao giới của Thiên môn.

"A! Sư phụ!" Takinh hỉ đứng lên, lập tức từ trên đụn mây nhảy xuống, nhào thẳng về hướng sư phụ.

Sư phụ quay đầu nhìn thấyta, hơi hơi kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng cười, "Miêu Miêu, thế nào lại ởđây!"

Ta còn chưa trả lời, chợtnghe Hồ Phỉ lớn tiếng nói, "Nàng muốn cùng ta đi xem tiết Khất Xảo ở thếgian!"

_________

[1] Tiết Khất Xảo: lễ cầu Chức Nữ được khéo taythêu thùa; cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa (tối ngày 7-7âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữphù hộ cho mình khéo tay may vá)