Tiên Phong Đạo Thê

Chương 27: Thái thượng lão quân




Nơi cực tây hoang dã cónhiều yêu ma dị thú, mặc dù là thần tiên đi cũng phải cẩn thận, không chú ý mộtchút, sẽ bị yêu thú cường đại có tu vi từ trăm năm đến ngàn năm ăn đến khôngcòn một mảnh, đương nhiên, loại thần tiên này đương nhiên là giống như ta, vừamới đăng nhập tiểu tiên trong tiên tịch. Nhưng cho dù thượng tiên lợi hại đi,cũng phải tập trung mười hai phần tinh thần, về phần sư phụ thượng thần nhưvậy, pháp lực cao thâm, hẳn là cũng có sự khác biệt.

Thiên Quân trách sư phụlàm trái thiên quy, lệnh cho người tiến đến nơi hoang dã trừ diệt yêu thú CùngKỳ vì dân tạo phúc. Kỳ thực một trăm năm trước, các vị thần tiên hợp lực đemnơi yêu thú hoang dã ngăn cách bên ngoài nhân gian, yêu thú căn bản không cócách nào đi ra ngoài làm hại nhân gian, mà Cùng Kỳ kia lại ở nơi sâu thẳm nhấttrong hoang dã, bảo sư phụ đi vào trong đó trừ diệt Cùng Kỳ, chẳng có đạo lý gìcả.

Ta cùng với Tử Tô tứcgiận bất bình, nhưng sư phụ lại có vẻ mặt bình thường như không có chuyện gì,thấy ta truy vấn, cuối cùng liếc ta một cái nói, "Kỳ Cùng kia canh giữ mộtgốc cây Phượng Ngân Thảo, Thiên Quân bảo ta đi diệt trừ Cùng Kỳ, đơn giản là cóchủ ý với cây kia."

Ta: "Phượng NgânThảo có ích lợi gì?"

Sư phụ ‘hừ’ nhẹ mộttiếng, "Hoa có bảy màu, có thể cho Thiên Phi nhuộm móng tay chơi."

Ta: "..."

Ta ngượng ngùng cười,không biết nên nói gì tiếp cho đúng.

Sư phụ quay đầu nhíu mày,"Ngươi cũng muốn sao? Giữ lại một đóa cho ngươi nhuộm chơi!"

Ách...

"Ta không cần."

Hắn lại liếc ta một cái,khóe miệng hơi hơi gợi lên, "Thật sự không cần?"

Ta đang muốn trả lời, TửTô liền lặng lẽ đưa tay ra sau lưng nhéo ta một cái, thấy nàng ấy nháy mắt vớita, nhất thời liền nói, "Cần chứ, thế nào không cần, sư phụ đưa ta cái gìta cũng cần!"

Sư phụ mỉm cười, lại đềcập đến chuyện lần trước nói là sẽ dạy ta luyện đan.

Từ lần trước nhìn thấytên Hồ Phỉ kia ăn Tử La đan tu vi tăng nhanh chóng, ta liền nổi lên ý định họcluyện đan, chẳng qua sư phụ nói căn cơ của ta không vững, đừng nghĩ học thêmmấy thứ hỗn tạp, khiến cho ta thật sự tiếc nuối, giờ phút này người nhắc đến,khiến cho trước mắt ta sáng ngời.

"Thái Thượng LãoQuân đang thu nhận tiên đồng luyện đan, mấy ngày này ta không ở đây, đưa ngươiđi đến chỗ hắn học thêm vài thứ."

Tiên đồng!

Ta đường đường một câylúa ba trăm năm, thế nào có thể tính là hài đồng?

Ta vừa muốn cự tuyệt, chỉthấy sắc mặt sư phụ trầm xuống, "Thái Thượng Lão Quân đã đồng ý thay tachiếu cố ngươi, ngươi học thêm vài thứ, đừng làm cho ta mất mặt."

"Nhưng mà..."

Sư phụ đại nhân khoát taychặn lại, "Không có nhưng mà gì hết."

Mặc dù ta không tìnhnguyện, lại cũng không dám làm trái ý của sư phụ, chỉ phải ủ rũ đồng ý.

"Sau khi ta đi rồi,nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt." Sư phụ đưa tay vỗ vỗ đầu ta, ta theothói quen cọ cọ dưới bàn tay người, người mới vừa lòng thu tay, "Đừng gâychuyện, biết chưa?"

"Đã biết!" Taliên tục gật đầu, đợi sư phụ đi xa mới nhỏ giọng nói thầm một câu với Tử Tô,"Mấy con chim đều lắm lời dong dài như thế sao?"

Nào ngờ Tử Tô còn chưatrả lời ta, liền có một đạo hồng quang từ hướng xa của sư phụ bắn thẳng đến,mắt thấy cách ta càng ngày càng gần, ta nhảy lên né tránh, lại phát hiện tiahồng quang kia như có mắt, lập tức phóng đến đỉnh đầu ta, sợ tới mức tim gancủa ta run sợ, chỉ cảm thấy da đầu căng thẳng, hình như có cái gì cắm vào trongbúi tóc của ta.

Ta đưa tay rút vật đó ra,thế nhưng là một cọng lông chim màu đỏ như lửa.

"Có chuyện quantrọng thì có thể thông qua vật này mà liên lac với ta." Giọng nói của sưphụ từ trong cọng lông vũ này truyền đến, làm ta sợ nhảy dựng.

"Còn nữa, nói xấu visư muốn bị phạt nặng rồi à!"

Tử Tô đứng ở bên cạnhcười khanh khách, mà ta nắm cong lông vũ kia đứng ở giữa viện, quả thực là khóckhông ra nước mắt.

Sau khi ta đừng ngây ngốcmột lúc lâu, mới nhớ tới hỏi nàng ấy vì sao phải véo ta.

"Cùng Kỳ bảo vệPhượng Ngân Thảo kia, ngươi làm vậy là muốn nhuộm móng?"Tử Tô trừng ta mộtcái, thấy ta vẫn không hiểu, đưa ta chỉ chỉ vào trán ta: "Ngốc! PhượngNgân Hoa bảy màu nở rồi có thể nâng cao cảnh giới tu vi, thật là linh thảo hiếmcó! Đến lúc đó lấy đi luyện đan, không cho phép ngươi lần thứ hai bị sét đánhnữa!"

Ta đi tới thư phòng traxét một số ghi chép có liên quan đến Phượng Ngân Thảo, quả thực như lời của TửTô, là vật tốt ngay cả thần tiên cũng hiếm có được, sau khi đọc sách một látthì hứng thú trong lòng ta giảm xuống, bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này,đến chỗ Thái Thượng Lão Quân làm tiên đồng luyện đan, ta đứng trước gương màkéo kéo má mình, thế nào cũng không dám tin, đồng tử nơi đó của hắn có vẻ ngoàilớn nhất không hơn đứa nhỏ bảy tám tuổi!

Làm một tiểu đồng quátuổi, ta uất ức vô cùng.

Sáng sớm hôm sau, lúc tađi tới phủ Thái Thượng Lão Quân, đang nhìn thấy lão quân ngồi xếp bằng ngồi ởtrên bồ đoàn khóc.

Ta dụi dụi mắt, khôngsai, thật sự là đang khóc.

Sau đó Thái Thượng LãoQuân này đóng hai vai diễn, lôi kéo tay của ta kể hết mọi chuyện từ đầu đếncuối.

Thì ra lúc tiểu tiên đồngthủ hạ của hắn đi đến phủ Nhị Lang Thần đưa tiên đan, bị Hao Thiên Khuyển cắnmột cái, thủ hạ tiên đồng bị cắn thương, Thái Thượng Lão Quân đương nhiên khôngphục, xắn tay áo đi lý luận với Nhị Lang Thần, nào ngờ Nhị Lang Thần liếc mắtnhìn hắn, nhẹ nhàng nói, "Tiểu tiên đồng nhà ngươi đã bị Hao Thiên khuyểncắn, không bằng để cho hắn cắn lại được không?"

Nói xong, Nhị Lang Thầncòn bổ sung một câu, "Hao Thiên Khuyển nhiều thịt, thật có lời !"

"A! Hứ! Ai muốn cắnmột miệng đầy lông chó chứ!" Thái Thượng Lão Quân tức giận không chịu nổi,lại ngại Nhị Lang Thần pháp lực cao thâm, hơn nữa có tính hiếu chiến trời sinh,Thái Thượng Lão Quân không làm được gì, đành phải bất mãn rời khỏi, lúc đi vàomột ngả rẽ, Nhị Lang Thần kia còn đang cười ở phía sau nói ‘Vậy mới đúng!,không cần chấp nhặt với súc sinh’, Thái Thượng Lão Quân âm thầm chịu đựng mànổi giận không được, lúc này không chịu nổi, trở về khóc.

Nhưng mà hắn níu chặt takhông thả để làm gì, chẳng lẽ bảo ta đi cắn Hao Thiên Khuyển một cái, chuyệnnày không thể được!

"Miêu Miêu, chờ sưphụ ngươi trở về, nhất định phải đấu với Nhị Lang Thần kia một hồi, làm giảmnhuệ khí của hắn, xem hắn còn có dám kiêu ngạo như vậy hay không!" TháiThượng Lão Quân ngẩng đầu lên vẻ mặt mong đợi nhìn ta, ta cũng không dám nhậnlời, chỉ giả ngu vờ ngây ngẩn, tiếp tục cười ngây ngô.

Thấy ta giả ngu, TháiThượng Lão Quân kia cũng đứng lên, râu run run trừng mắt về hướng ta, trong đôimắt không còn giọt nước mắt nào, nào có dấu hiệu khóc, ta âm thầm biết sai chợtnghe hắn dặn dò nói, "Miêu Miêu, sáng sớm mỗi ngày ngươi đều phải chạy mộtvòng quanh mười hai ngọn núi của thiên cung!"

"A!" Ta hô to,không phải đến học luyện đan sao, thế nào phải chạy bộ?

Thái Thượng Lão Quân vuốtrâu, cười đến bí hiểm.

"Đó là đương nhiên,ta đây là vì tốt cho ngươi, bằng không lần sau gặp được Hao Thiên Khuyển, đánhkhông lại mà chạy cũng không thắng, bị cắn thương thì ta làm sao ăn nói với sưphụ của ngươi?"

Ta: "..."

Vì thế, cuộc sống luyệnđan xui xẻo này bắt đầu như vậy đó.

Không hiểu là may mắn haybất hạnh, buổi sáng ngày đầu tiên ta chạy vòng, liền gặp một chuyện lớn.