Edit: Củ cải / Beta: Súp lơ xanh
Kiều Miên lượn hai vòng trên phiên chợ, sau đó ngồi viết tiếp văn bản đánh giá mà cô chưa viết xong.
Trong phòng yên lặng, chỉ có một mình cô.
Kiều Miên cũng không ngờ tới. Bốn người ở phòng 312, đại học năm hai ai cũng thoát kiếp “cẩu độc thân”, cũng chỉ còn một mình cô đơn độc.
“Viết xong cái này……. chắc sẽ kịp gửi đi.” Kiều Miên đặt tay lên bàn phím, bắt đầu viết cái gì đó vào.
Thời gian rảnh Kiều Miên đều dùng tài khoản weibo của mình để chuyên giới thiệu các trò chơi trực tuyến.
Tài khoản trò chơi tên là “QM”, tuy rằng cô không gia nhập phòng làm việc cũng không có đoàn đội, bởi vì cá nhân có phong cách riêng nên ở vòng trò chơi weibo cũng có vị trí thấp kém.
Bài đăng công khai đầu tiên cũng có lúc nhận được ý kiến, coi như là một trong các cách kiếm tiền, không liên quan đến chuyên môn, cô lại càng thích thú*.
*乐在其中 [lè zài qí zhōng] – lạc tại kỳ trung: Thành ngữ Trung Quốc, giải thích cơ bản là tôi thích làm gì đó, và vui vẻ trong đó, Điển xuất xuân thu – Lỗ – Khổng Tử “Luận ngữ của Khổng Tử”: “cơm ăn nước uống, xếp tay gối đầu, sung sướng cũng trong đó vậy.” (Nguồn: baidu)Thời gian trước Kiều Miên mới biết đến bài đánh giá Card Rush, nhưng không thể đem ra ngoài. Chịu đựng một số bình luận nhỏ, không có phòng làm việc nào nguyện ý thu nhận, cũng rất bình thường.
Ăn mì gói xong, mắt Kiều Miên hơi đỏ lên, trên màn hình máy tính vẫn tiếp tục viết bản thảo. Nhưng viết được một hai nghìn chữ, phải tra lại tư liệu rất nhiều.
Kiều Miên đang sửa những chỗ dùng từ không hay, điện thoại đặt bên cạnh máy tính rung lên hai cái.
Trong đầu cô còn nghĩ chỗ chưa làm xong, liếc nhìn màn hình điện thoại.
Mẹ.
Kiều Miên ngừng tay một lát. Đánh vài chữ lên màn hình máy tính tạo thành một câu lộn xộn.
Xóa bỏ câu chữ, cô nhận điện thoại, bình tĩnh nói.
“A lô, mẹ.”
“Ay, Miên Miên.” Người phụ nữ bên kia đầu dây nói đến đây thì dừng lại.
Kiều Miên kiên nhẫn chờ đợi, mới nghe thấy bà ấy ho khan hai tiếng, tiếp tục nói, “Con đang làm gì vậy?”
“Không làm gì hết, ở ký túc xá chơi trò chơi thôi, trong phòng chỉ có mình con, thật tự do.” Kiều Miên liếc nhìn màn hình máy tính, mặt không biến sắc nói, “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, không có gì. Tháng này bận quá, chưa gọi điện thoại cho con.” Từ Hà Mai có chút vô vị, “Vậy dạo này ở trường học thế nào?”
“Khá tốt. Thầy cô giáo, bạn học, đều rất tốt.” Như là đọc thuộc lòng theo khuôn mẫu vậy. Kiều Miên không ngoài ý muốn mở miệng nói tiếp, “Mọi người đều rất tốt, không ai gây khó dễ con, học tập cũng được, không có khó khăn gì.”
“A, a……. Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Nghe thấy giọng trong trẻo của con gái nói, Từ Hà Mai lại trầm mặc.
Cô nửa ngày cũng không nói câu nào, Kiều Miên đưa mắt nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, nhẹ giọng nói, “Còn chuyện gì nữa không ạ? Đã muộn như này rồi. Mẹ dọn quầy rồi về nhà nghỉ sớm đi.”
Những lời này giống như một câu thúc giục.
Người phụ nữ nói quanh co, do dự nửa ngày trời, mới giống như, theo cổ họng sắp xếp từ ngữ.
Bà cẩn thận nói, “Miên Miên, cái đó, đoạn thời gian trước, kinh tế trong nhà có chút eo hẹp, nên không gửi tiền cho con được.”
Cuối cùng cũng nói ra miệng.
Bất luận là Kiều Miên, hay là Từ Hà Mai, đều không hẹn mà cùng thờ dài một hơi.
Kiều Miên dứt khoát, không để cho Từ Hà Mai nói tiếp, “Không sao. Không phải con đã nói rồi sao, bản thân con có đi làm thêm, không cần quản con. Trong nhà bây giờ vẫn thiếu tiền sao ạ?”
Thản nhiên bình tĩnh hỏi, đầu dây bên kia không trả lời được.
“Có một chút.” Từ Hà Mai cẩn thận nói, giọng khàn khàn, “Kiều Cảnh cũng cần tiền để học tập, thành tích của nó dạo này rất tốt, lần này kiểm tra còn đứng nhất lớp…”
“Ba con đâu?” Kiều Miên ngắt lời bà ấy, “Ông ấy có bảo hiểm không? Vẫn làm việc sao? Công việc có ổn định không, quan hệ với các đồng sự khác có tốt không?”
Cô không cho Từ Hà Mai đổi chủ đề, “Lúc trước con nghe mẹ nói nhiều rồi, nên sẽ không hỏi nhiều. Bây giờ thì sao?”
Người phụ nữ nghẹn lại. Bà ấy thở dài, bất đắc dĩ nói, “Miên Miên, ba con hiện giờ rất tốt, lúc trước ông ấy có ốm một chút, trong nhà mới khó khăn như vậy. Ông ấy tạo nghiệp, đừng nhắc đến nữa.”
Bà ấy ngập ngừng nói, “Ông ấy không cho mẹ nói cho các con, sợ hai đứa lo lắng. Con và Tiểu Cảnh, học hành cho tốt là được rồi.”
Kiều Miên cười nhạt một tiếng, vẻ mặt thản nhiên. “….Con biết rồi. Lát nữa con phải đi ngủ rồi. Muộn như vậy rồi, mẹ cũng nhanh dọn quầy rồi nghỉ sớm đi.”
Kiều Miên thản nhiên nói, “Việc học của Kiều Cảnh, mẹ cũng nên giám sát một chút. Có chuyện gì, cứ bảo em ấy gọi điện thoại cho con.”
“Ay, mẹ vẫn giám sát đấy chứ.” Từ Hà Mai vội vàng nói, “Miên Miên, con cũng học hành cho tốt. Có chỗ nào thiếu tiền, cứ nói với gia đình.”
“Con biết rồi, có chuyện gì con nhất định sẽ nói.” Kiều Miên trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Còn thiếu 500 chữ, không nhiều lắm, nhưng muốn viết lên thì phải tốn một chút công sức, hy vọng trong hai tiếng có thể viết xong.
Từ Hà Mai chỉ vừa dọn quán xong, chưa nói được hai câu đã phải vội vàng cúp điện thoại.
Hôm nay bà ấy gọi điện đến chỉ có mục đích như vậy, nói xong rồi, trong lời nói cũng không có gì đặc biệt.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Miên nhìn chằm chằm màn hình máy tính trắng toát ngơ ngác một lúc.
Cô đưa tầm mắt nhìn vào khoảng không, Cả người có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hướng tới biểu tượng QQ hiện lên trên màn hình, Kiều Miên mới hoàn hồn, ngón tay lướt nhẹ gõ bàn phím, phút chốc dừng lại.
Bạn cùng phòng ký túc xá lục đục trở về, Kiều Miên vội vàng viết bài đánh giá. Hai bạn cùng phòng khác, Lâm Nguyệt, Trần Tĩnh Nhã đang nói chuyện phiếm.
Bọn họ đều là người bản địa của tỉnh S, nhà ở gần đại học S, mỗi cuối tuần đều về nhà một lần, trong lúc đó đã quen biết nhau.
“Đúng rồi, Kiều Miên.” Trần Tĩnh Nhã đột nhiên gọi cô, cô ta khéo léo trang điểm, ngày thường cũng thích tham gia mấy hoạt động linh tinh của hội học sinh.
Cô ta nhìn Kiều Miên, hỏi, “Hội học sinh tổ chức hoạt động vào cuối tháng, mình muốn đưa các cậu đi chơi, Nguyệt Nguyệt đã có dự tính rồi, cậu và Hứa Thời Ý có đi không?”
Kiều Miên do dự: “Đi đâu? Hoạt động của phòng sao?”
“Không ——”
“Đúng, là hoạt động của phòng.” Trần Tĩnh Nhã ngắt lời Lâm Nguyệt, có chút oán trách mà nhìn cô ta, “Các cậu đều muốn đi, còn không thể xem đó là hoạt động của phòng?”
Lâm Nguyệt bĩu môi, trên mặt có chút không phục, nhưng không nói lời nào.
Tâm tư của Kiều Miên đều đặt vào bài đánh giá của chính mình, cũng không để ý hai người bọn họ.
“Nếu như Hứa Thời Ý đi, mình cũng đi.” Cô cười, “Phòng chúng ta cũng lâu rồi chưa tụ tập.”
So với việc tham gia hoạt động gì đó, Kiều Miên càng thích làm tổ trong phòng hơn. Tốt xấu gì cô cũng là người thường xuyên ru rú trong phòng.
Nhưng hoạt động tập thể cũng rất quan trọng. Từ lúc lên đại học đến giờ Kiều Miên không có bạn bè gì nhiều, bạn cùng ký túc xá cũng đã giúp cô không ít việc, đi ra ngoài chơi cũng không để ý gì nhiều.
Khuôn mặt kia vẫn xinh đẹp như thường, đôi mắt cong lên trả lời, cũng làm cho người ta thấy động lòng người.
Trần Tĩnh Nhã cùng Lâm Nguyệt không hẹn mà cùng nhau đưa tay lên sờ mặt. Một lúc sau, hai người đều dời tầm mắt.
Có một số người từ khi sinh ra đã như vậy, ông trời cho khuôn mặt đẹp. Trần Tĩnh Nhã cắn môi, không biết là hâm mộ hay ghen tị, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Hứa Thời Ý về đến đã rất khuya, cô ta nhìn có vẻ rất mệt mỏi, chưa nói được hai câu đã đi rửa mặt, sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Kiều Miên vẫn chưa làm xong, lặng lẽ ôm máy tính lên phòng tự học ở lầu ba của ký túc xá.
Ở trong phòng tiếng đánh bàn phím rất ồn, Kiều Miên cũng rất tự giác, chờ đám bạn cùng phòng quay về hết, cô sẽ ôm bản ghi chép của chính mình, mang theo nước coca cùng khoai tây chiên đi lên phòng tự học.
Hai giờ rưỡi sáng.
Phòng tự học không một bóng người, Kiều Miên đem bản thảo ra sửa, gửi đến hòm thư của phòng làm việc.
Cô có hơi buồn ngủ, tắt máy tính, im lặng nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, không biết từ khi nào mà có tới hơn hai tin chưa đọc.
Đối với người ít giao lưu kết bạn như Kiều Miên mà nói, đây là một chuyện nằm ngoài dự đoán.
Cô mở tin tức lên xem, mới nhận thức được đây là một tài khoản mà cô không quen. Ghi chú là “Lục Lập Xuyên”.
Là người con trai mà sáng nay khi cô đi làm thêm gặp được.
Ảnh đại diện của người con trai kia là một hình Q có đường vân chuyển động, Kiều Miên nhìn thấy liền có cảm giác quen thuộc, ngơ ngác một chút mới ý thức được là cái gì.
Bên trong là Tiểu Anh thủ lĩnh thẻ bài*, cây gậy phép thuật của Tiểu Anh là một vòng tròn có hoa văn bao quanh một ngôi sao năm cánh.
*Cardcaptor Sakura (Nhật: カードキャプターさくら / Hepburn: Kādokyaputā Sakura), viết tắt là CCS và còn được biết đến với nhan đề Thủ lĩnh thẻ bài, là một loạt shōjo manga sáng tác và minh họa bởi nhóm nghệ sĩ Nhật Bản CLAMP. Manga đăng lần đầu tiên trên tạp chí Nakayoshi từ tháng 5 năm 1996 đến tháng 6 năm 2000, và sau đó được Kōdansha phát hành thành 12 tập tankōbon từ tháng 11 năm 1996 đến tháng 7 năm 2000. (Nguồn: Wikipedia)Nhìn không ra…….một tử trạch như vậy mà lại có trái tim thiếu nữ?
Người bình thường có lẽ không có cách nào tiếp nhận, Kiều Miên nhìn thấy rất thân thiết.
Ảnh đại diện của cô cũng là một nhân vật trong Bleach*, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, cùng phòng cũng không để lại một chữ vỗ đầu không ăn ý.
*Bleach (ブリーチ / Hepburn: Burīch, tiếng Latin là BLEACH ở Nhật) là một shounen manga viết và minh họa bởi Noriaki “Tite” Kubo. Bleach kể về những cuộc phiêu lưu của Kurosaki Ichigo sau khi anh có được những sức mạnh của Shinigami (死神, nghĩa đen, “Thần chết” hoặc Soul Reaper theo bản tiếng Anh) – một sự nhân cách hóa cái chết tương tự như Grim Reaper – từ một Shinigami khác, Kuchiki Rukia. Sức mạnh mới phát hiện này buộc anh phải nhận nhiệm vụ bảo vệ con người khỏi các linh hồn xấu xa và hướng dẫn linh hồn sang thế giới bên kia. (Nguồn: Wikipedia)Mở trang tin tức ra, Lục Lập Xuyên ở trên mạng vẫn là nói rất nhiều, thời gian gửi tin nhắn đứt quãng.
【Lu: có đó không?】00:30:05
【Lu: tôi đã gửi tài liệu cho cô, cô mở ra xem đi.】00:45:27
Phía dưới gửi đến một tài liệu, phía trên tuân thủ quy tắc mà viết tên trò chơi.
【Lu: cô cứ từ từ xem, chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi.】02:12:36
Tin nhắn gần nhất, là cách đây vài phút trước.
Kiều Miên thuận tay mở ra. Sau đó, cô đem tệp tài liệu word kia giải nén, lướt chuột hai cái.
Như vậy…… là nhiều sao?
Để giải thích trò chơi Card Rush này mà nói là cả một quá trình, từ cách giải đến giải thích cái gì cũng có, công lực cũng quá ngắn gọn, không có những thứ dư thừa vô nghĩa.
Hai mắt của Kiều Miên đã bị hấp dẫn. So với bài đánh giá về trò chơi Card Rush này của cô còn hoàn thiện hơn rất nhiều, nhìn theo góc độ khác nhau, quan điểm cũng có sự thay đổi.
Đã quá muộn rồi, Kiều Miên mở ra hai trang, vẫn có chút khó khăn. Nghĩ đến Lục Lập Xuyên, mức độ thiện cảm của cô không tự giác mà tăng lên.
【Kiều Kiều: cám ơn đại lão, rất có ích.】
Không đợi Kiều Miên suy nghĩ trực tiếp dùng một gói biểu cảm, đầu kia rất nhanh đã trả lời tin nhắn.
【Lu: ừ, có ích là được rồi.】
Trọng tâm câu chuyện bị gián đoạn. Kiều Miên nhìn phía trước rồi không nói câu nào nữa.
【Kiều Kiều: nói như vậy, ảnh đại diện của anh cũng thật là đáng yêu, là Tiểu Anh sao?】
【Lu:? Không phải...】
【Kiều Kiều: thời gian trước bộ phim vừa ra một kỳ mới, anh có xem không? Tôi vừa mới tìm!】
【Lu:...... Ừ, tôi chỉ xem qua.】
【Lu: khuya vậy rồi. Cô còn chưa đi ngủ sao】
【 Kiều Kiều: đúng là không còn sớm. Không phải là chỉ có phì trạch mới thích thức đêm đâu.】
Kiều Miên thuận tay đánh chữ. Đánh chữ xong, chính cô cũng hơi sửng sốt một chút, không nhịn được mà cười.
Cô không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với người khác. Ấn tượng của cô với Lục Lập Xuyên cũng rất tốt, cả hai đều là tử trạch, đang thức đêm, thích xem phim chơi trò chơi.
Cô cầm điện thoại cười tủm tỉm, biểu cảm của người con trai bên kia cũng chỉ có vậy.
Lục Lập Xuyên gõ xong số liệu cuối cùng trên máy tính, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng đảo qua.
Anh thuận tay tháo kính đen xuống. Vẻ mặt thanh niên im lặng, trong trẻo lạnh lùng hòa quyện với nhau, trên mặt một chút cũng không để ý, kiêu ngạo.
Nhìn thấy tin nhắn đến, anh trầm mặc một lúc, nhíu mày, không biết nên trả lời như thế nào.
【ừ. nhưng mà cô vẫn nên đi ngủ sớm đi, ngày mai vẫn có thể chơi mà.】
Nhiều lần cân nhắc, mới dùng ngón tay thon dài đặt lên điện thoại phát ra đoạn ghi âm này, gửi đi.
Đồng thời mở ra khung trò chuyện nhóm, trầm mặc một lúc, mới gửi tấm ảnh đi.
【Lu: [hình ảnh]】
【Lu: các cậu đối với người như vậy, xác suất sinh ra thiện cảm là bao nhiêu?】
Trong ảnh chụp là một thiếu niên, tóc tổ quạ, đeo kính đen, tiêu chuẩn tự chụp ảnh của con trai, hơi thở trầm thấp phả vào màn hình.
Nhóm trò chuyện lúc nào cũng náo nhiệt lại lặng như tờ. Nửa ngày, mới có người trả lời anh.
【Thẩm Chiếu Thâm: đây có thể là người đó, mắt mù rồi.】