"Không dám."
Phan Khánh tranh thủ thời gian cúi đầu, biểu hiện kinh sợ.
Mộc Thanh Nhu mỉm cười, đưa tay đóng lại hộp ngọc, thuận tay nhận lấy đồ vật, sau đó vung tay áo ra hiệu.
Lúc này Phan Khánh khom người lui về phía sau mấy bước, tiếp đó quay người rời đi, không tiếp tục chướng mắt nơi này.
Đợi hắn ta đi, Mộc Thanh Nhu vừa cười vừa nói:
"Một chút tâm ý, không cần nghiêm trọng như vậy, đồ vật xuất ra từ tay ta, chắc hẳn thủ vệ chung quanh cũng nhìn thấy, tạm thời cho là một chút tâm ý từ ta mà thôi."
Lạc Thiên Hà nhìn nàng, hỏi:
"Ngươi muốn làm người hòa giải thay cho Phan thị?"
Mộc Thanh Nhu lắc đầu, nói:
"Lạc thành chủ, nào có nghiêm trọng như vậy, theo ta được biết cũng không xảy ra chuyện gì, ta cũng nhận biết tiểu nha đầu kia, chỉ là tính khí cao ngạo mà thôi, nhưng nếu nói nàng dám làm càn quá mức ở thành Bất Khuyết, ta cho rằng nàng ta có gan cũng không dám, thật sự muốn làm vậy, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng sẽ không bỏ qua. Đương nhiên, Lạc thành chủ muốn trừng phạt cũng là điều nên làm, làm cho Lạc thành chủ không cao hứng, nhất định phải nhận trừng phạt, miễn cho người không biết trời cao đất rộng. Ta chỉ là muốn hỏi một chút, Lạc thành chủ chuẩn bị phán quyết thế nào?"
Lạc Thiên Hà nói:
"Đánh vào đại lao, cầm tù trăm năm!"
Mộc Thanh Nhu đáp:
"Một phàm phu tục tử, cần gì phải cầm tù đến trăm năm, chỉ bằng vào tuổi tác của nàng ta, nhốt khoảng chừng ba năm, tiên đan dược hiệu thoáng qua một cái đã không có tính mệnh. Không cần thiết phải như thế, hơi chút trừng phạt là được rồi, ý tứ không sai biệt lắm một chút là được rồi, ngươi xem thấy thế nào?"
Đây là nàng tự mình mở miệng xin tha cho Phan Lăng Vân.
. . .
Lâm Uyên đi đến cửa ra vào phòng trợ lý hội trưởng thì dừng bước.
Hôm nay chuyện thứ nhất đi làm, chính là nghĩ đến xác minh một chút Tần Nghi có giải quyết chuyện Quan Tiểu Thanh hay chưa, kết quả liếc nhìn thấy Quan Tiểu Thanh trong phòng trợ lý, đang trao đổi cái gì với Tô Xảo Lâm, cô nương kia giống như đang dạy Quan Tiểu Thanh thứ gì.
Người ngồi vị trí thứ ba tiếp tân trong phòng trợ lý, một phụ nhân tên là Tôn Ngọc Hồng đứng lên, cô nàng cũng là trợ thủ của Bạch Linh Lung, một vị lớn tuổi nhất, có thể nói là người già trong phòng trợ lý.
Thời điểm Tần Đạo Biên còn đảm nhiệm chức vụ hội trưởng, vị này chính là trợ thủ tâm phúc của Liễu Quân Quân, Tần Nghi tiếp nhận chức vụ hội trưởng cũng không có điều động gì, Bạch Linh Lung cũng không đả động đến cô nàng, vẫn giữ nguyên chức vụ cho đến bây giờ, bình thường thời điểm những người khác không có ở đây, Tôn Ngọc Hồng đều tọa trấn ở chỗ này.
"Lâm tiên sinh."
Tôn Ngọc Hồng đứng lên chào hỏi.
Tô Xảo Lâm và Quan Tiểu Thanh lập tức thấy hắn, Quan Tiểu Thanh trong lòng nhớ kỹ lời phân phó của Bạch Linh Lung, vốn còn muốn làm bộ không quen biết, nào ngờ Lâm Uyên chủ động cất tiếng chào hỏi, nói:
"Tiểu Thanh."
Tô Xảo Lâm kinh ngạc nhìn về phía Quan Tiểu Thanh, hiển nhiên đang muốn hỏi ngươi biết hắn?
Quan Tiểu Thanh cũng chỉ đành đi tới, nói:
"Lâm ca."
Cô nương cho đối phương một cái ánh mắt, ra hiệu sang một bên nói chuyện.
Lâm Uyên cùng với nàng đi xa chút, mới hỏi:
"Vì cái gì ngươi lại ở chỗ này?"
Quan Tiểu Thanh cười nói:
"Nhờ có sự giúp đỡ của Lâm ca, ta chẳng những có thể ở lại, trợ lý Bạch cũng nể mặt mũi của ngài, còn giữ ta lại bên người làm trợ thủ."
"Trợ thủ cho Bạch Linh Lung?"
Lâm Uyên ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía phòng trợ lý bên kia, hơi nhíu chân mày, tiếp đó quay đầu lại hỏi:
"Ngươi có hài lòng với chức vụ này không? Không được thì đổi cái khác."
Sao có thể không hài lòng, phải nói là rất hài lòng, Quan Tiểu Thanh vội nói:
"Không cần, rất tốt, rất hài lòng. Cảm ơn Lâm ca hỗ trợ, chỉ là. . ."
Lâm Uyên nói:
"Không cần khách khí với ta, có chuyện gì nói đi."
Bằng vào quan hệ với Quan gia, hắn cũng xem đối phương như muội muội, ít nhất xem như là nửa cái muội muội.
Lúc này Quan Tiểu Thanh hạ thấp giọng, nói:
"Trợ lý Bạch nói, tốt nhất đừng để cho người ta biết ta đi bằng cửa sau, về sau chúng ta có thể xem như không nhận biết ở trong thương hội hay không?"
Lâm Uyên sửng sốt một chút, chợt cười một tiếng, đáp:
"Được."
Hắn cũng hy vọng trong mắt người ngoài mình có khoảng cách với Quan gia.
Chính lúc này, Tần Nghi đi ra từ bên trong, phía sau nàng là Bạch Linh Lung, thần thái trước khi xuất phát có vẻ như rất vội vã.
Nàng nhìn thấy Lâm Uyên xuất hiện, hai người đều ngoài ý muốn một chút, bất quá đôi chân cũng không ngừng lại, đi thẳng tới, làm cho Lâm Uyên và Quan Tiểu Thanh tránh sang một bên nhường đường, Quan Tiểu Thanh hơi hạ thấp người, nói:
"Hội trưởng."
Nàng rõ ràng có chút khẩn trương, đối với người mới tới bên cạnh Tần Nghi như nàng, khí tràng trên người hội trưởng rất cường đại, nàng cảm thấy áp lực không nhỏ.
Tần Nghi đáp một tiếng, sượt qua hai người, cũng không có biểu hiện dư thừa, thậm chí không nhìn Lâm Uyên.
Tô Xảo Lâm ôm lấy văn bản tài liệu bước nhỏ chạy đến, đưa một phần cho Quan Tiểu Thanh, thấp giọng nhắc nhở một câu, nói:
"Hội trưởng muốn mở cuộc họp, đi mau."
Quan Tiểu Thanh tranh thủ thời gian đi theo, không quên quay đầu biểu lộ thần sắc có lỗi với Lâm Uyên.
Lâm Uyên mỉm cười gật đầu, sau đó không nhanh không chậm rời đi, mọi chuyện đã được giải quyết, Quan gia bên kia hẳn là có thể an tâm, hắn đương nhiên cũng chẳng sao cả.
Tôn Ngọc Hồng cẩn thận chú ý toàn bộ quá trình, sau đó lại từ từ ngồi xuống, lấy ra điện thoại, không biết đang liên hệ với người nào. . .
Lâm Uyên trở lại phòng nghỉ của mình, ngửi thấy mùi đốt xì gà, nghiêng đầu xem xét, quả nhiên La Khang An đã chạy tới nơi này, đang ngồi hít hơi nhả khói trên ghế sa lon.
La Khang An thấy hắn tới, chất vấn nói:
"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, vừa trở về đã thấy ngươi đi mất?"
"Ta không thích hợp với chỗ đó."
Lâm Uyên cũng đi tới ngồi xuống một bên, hỏi:
"Có việc gì sao?"
"Không có việc gì thì ta không thể đến đây?"
La Khang An biểu lộ hơi bất mãn, sau đó bắt đầu than thở kể lể, nói hết toàn bộ phiền não, nói rằng bản thân bị Gia Cát Man quấn lấy.
Đương nhiên, y kiên quyết sẽ không đáp ứng ở chung với Gia Cát Man, hôm nay lấy cái cớ liên quan đến bí mật, nói rằng thương hội không đồng ý cho người ngoài ở chung.
Bất quá việc này có hơi phiền phức, tối hôm qua một lần nữa tận hưởng một đêm gió xuân với Gia Cát Man mới biết, Gia Cát Man không phải người trong thành, là người tạm trú một nơi nào đó trong thành Bất Khuyết, nhận được lời mời của Tần thị mới tới nơi này. Nói một cách khác, Gia Cát Man vẫn luôn ở trong phòng trọ thuê trong thành, hôm qua Gia Cát Man đã trả lại phòng trọ.
Nói cách khác, y muốn chuyển Gia Cát Man ra bên ngoài, ít nhất phải thuê một chỗ ở cho đối phương, hơn nữa không thể lộ ra hẹp hòi, tìm một căn phòng thật tốt mới được.
Lâm Uyên tùy tiện đưa ra ý kiến, nói:
"Tiền lương của ngươi cũng không thấp, không cần phải tính chi li số tiền này, ta nhìn thấy ngươi rất tình nguyện nện tiền cho nữ nhân. Nếu cảm thấy không phù hợp, cứ việc nói trực tiếp với đối phương không được sao."
Hắn nghe được từ trong miệng La Khang An, Tần Nghi trả lương 100.000 châu cho y, ở Tiên Đô cũng tính là tiền lương rất cao, hơn nữa nơi này là thành Bất Khuyết.
La Khang An nằm trên ghế, khoát tay nói:
"Ngươi đừng nói, nữ nhân này rất phù hợp với khẩu vị của ta, tạm thời vẫn chưa chán."
Nếu là tự rước lấy, Lâm Uyên cũng lười nhác nói thêm, lấy cớ hôm qua nghỉ ngơi chưa tốt, đuổi La Khang An ra ngoài, đồng thời bảo y trước khi tan việc không nên quấy rầy.
Khóa cửa trái, trong phòng an tĩnh, hắn dự định tĩnh tâm tu luyện, nhưng trước tiên kiểm tra cẩn thận toàn bộ góc chết trong phòng một lần, sau đó đi đến cửa sổ kéo màn lại, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn thấy một quả trái cây nằm nghiêng về phía trên, thông qua cửa sổ trái cây kia nhìn thấy đỉnh chóp trong phòng trang trí hình như có chút quen mắt.
Quan sát vị trí trái cây kia một lúc, hắn lại nhìn cành là phía ngoài, nhắm mắt tưởng tượng một hồi, có chút không dám xác nhận căn phòng kia có phải là của Tần Nghi hay không.
Kéo màn cửa lên, đồng thời kéo ra tất cả màn phía trước cửa sổ, trong phòng trở nên tối hơn hẳn, sau đó hắn đi đến một chỗ trống trãi ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào trong trạng thái tu luyện. . .
Đợi đến lức La Khang An lại đến gõ cửa, đã đến giờ tan sở, y lại nhiệt tình mời đi chơi lần nữa.
Một người đi chơi không đủ vui, cho nên y đã coi Lâm Uyên trở thành bạn chơi cùng.
Nhưng vì chuyện của Quan Tiểu Thanh, Lâm Uyên đáp ứng điều kiện của Tần Nghi, lại không thể nói mình muốn làm gì với La Khang An, cho nên lấy cớ có việc từ chối.
Lâm Uyên đuổi được La Khang An, đi đến phía trước một cửa sổ, kéo màn cửa ra, một lần nữa đưa mắt nhìn về vị trí quả trái cây nằm nghiêng phía trên, trở tay một cái hút tới hai cái chén, chất chồng lên cùng một chỗ, sau đó đặt một bên trên bàn nhỏ, lúc này mới quay người đi ra cửa.
Vào lúc hắn đi đến phòng trợ lý, đám người Quan Tiểu Thanh đã tan việc, hắn cũng bị hộ vệ của Tần Nghi hiện thân ngăn cản.
Bên ngoài không có người cản khách tra hỏi thân phận, những hộ vệ này tự nhiên cần phải ra mặt.
Bạch Linh Lung nghe tiếng lộ diện, lập tức lên tiếng chào, hộ vệ mới thả cho Lâm Uyên tiến vào.
Bạch Linh Lung ngồi bận bịu công việc sau bàn làm việc của mình, sau đó ra hiệu một chút với Lâm Uyên, chỉ chỉ công cụ quét dọn đặt ở góc tường, ra hiệu cho hắn đi vào.
Chờ đến lúc Lâm Uyên cầm vật đi vào, Bạch Linh Lung lắc đầu cười khổ.
Tiến vào văn phòng của Tần Nghi nhưng không thấy người, Lâm Uyên nghiêng tai nghe chút, phát hiện phía trên có tiếng nước chảy róc rách, đoán chừng đối phương đang tắm.
Hai bên giá sách được kéo ra, vẫn chưa đóng lại, ánh mắt Lâm Uyên khựng lại, nhìn thấy một bộ y phục ném trên mặt đất.
Căn cứ theo lúc sáng chạm mặt, hắn có thể xác định đây là áo ngoài của Tần Nghi.
Lâm Uyên nghe được tiếng nước vẫn chảy như cũ, nhìn chung quanh một lần, đầu tiên là tiến lên nhặt cái áo, sau đó khoác lên thành ghế của Tần Nghi, tiếp đó chậm rãi tiến đến bên cạnh cửa sổ, liếc mắt nhìn nghiêng xuống cửa sổ phía dưới thấy hai cái chén chồng lên ở trên bàn nhỏ.
Xác nhận nghi ngờ của mình, quả nhiên trước đó nhìn thấy chính là văn phòng của Tần Nghi.
Mà Tần Nghi trên lầu đứng bên cạnh dòng nước chảy ào ào, cũng không có tắm rửa, bất quá mặc rất mát mẻ, trên người chỉ còn lại bộ đồ lót, ôm cánh tay đứng trước một màn sáng.
Trong màn sáng hiện ra tình hình văn phòng phía dưới, mỗi một động tác của Lâm Uyên đều lọt vào mắt nàng.
Đợi đến lúc Lâm Uyên bắt đầu quét dọn, nàng mới đóng lại màn sáng, cởi sạch y phục trên người, bước vào màn nước tắm rửa.
Chỉ đơn giản là cọ rửa một chút, đổi một bộ y phục khác, sau đó mang dép bước xuống.
Tần Nghi đi đến phía trước bàn làm việc, cầm lấy quần áo ném về phía Lâm Uyên đang lau bàn trà.
Lâm Uyên nhìn cũng chưa từng nhìn, cầm lấy trên tây về sau, quay đầu nhìn về phía nàng.
Tần Nghi ngồi xuống ghế, đốt điếu thuốc nói:
"Ngươi không cần giặt quần áo, gom lại một chỗ là được rồi, ngày mai Tôn tỷ sẽ đến lấy."
Lâm Uyên đành phải cầm quần áo đặt ở một bên, tiếp tục quét dọn.
Đợi hắn tiến vào phòng trong mới phát hiện trên mặt đất còn có quần của Tần Nghi, trên bậc thang còn có đồ lót, nhìn tình cảnh này, người nào đó là vừa đi vừa thoát y rồi.
Nhặt lên từng món quần áo.
Đợi hắn thu thập đến trên lầu, Tần Nghi kéo ra một ngăn của bàn làm việc, lấy ra một cái bát kim loại đặt trên mặt bàn, nhấn xuống cái nút, một loạt hình ảnh nhỏ bắn ra, chính là tình hình phía trên lầu.
Lâm Uyên cầm lấy mấy bộ y phục trên tay, nhìn thấy trên mặt đất vẫn còn hai món đồ lót, cặp mắt rõ ràng có hơi trợn tròn, vất vả xoay người muốn đụng tay, bất giác dừng lại rồi lùi về, cứ như vậy lặp đi lặp lại, dường như không biết nên xử lý như thế nào.
Dáng vẻ khó xử chết người này, khiến cho Tần Nghi lấy một tay che miệng của mình, thân thể cười run rẩy, lại dùng một tay che kín bụng, dường như cười đến mức đau bụng, cười đến chính mình ăn không tiêu.