Tiên Nhân Trạng

Chương 77




Huyền Nhất chưa bao giờ cảm nhận được mộng cảnh rõ ràng như vậy, khoảnh khắc tỉnh lại thì phát hiện ra mình nằm trong chăn, mới tin chắc rằng mình đã mơ một giấc mơ.

Cửa sổ là một màu đen kịt, trời vẫn chưa sáng, thời gian tỉnh giấc sớm hơn bình thường rất nhiều. Lão vừa cảm thán giấc mộng thật sự quá chân thực, vừa xuống giường, đốt đèn.

Vào khoảnh khắc lão đốt đèn sáng lên thì giật mình phát hiện ra trên bàn đặt một phong thư. Có người đêm hôm khuya khoắt vào phòng lão mà lão lại không hề hay biết.

Huyền Nhất hơi sợ hãi mà cầm lấy phong thư, thầm nghĩ, nếu như có người muốn mưu hại lão thì chẳng phải dễ như trở bàn tay à? Mặc dù lão không đắc tội với ai nhưng có vài người ghen ghét lão được sủng ái ở ngự tiền, có vài người bởi vì bất mãn với Ngụy Vương mà giận lây sang lão.

Huyền Nhất mở thư ra xem thì ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi trong mơ, tiên nhân nhắc đến với lão về vụ án tiền dẫn Ích Châu, khi tỉnh lại thì phát hiện ra trong phòng có đơn kiện vụ án tiền dẫn, việc này cũng quá sức tưởng tượng rồi. Làm cho người ta kinh ngạc hơn nữa là phía sau đơn kiện còn có một trang giấy, trên đó trống không, không có một chữ nào, chỉ đóng một con dấu, “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương” (nghĩa là "Nhận lệnh trời ban, tồn tại mãi mãi").

Đây không phải là tám chữ trên ngọc tỷ truyền quốc sao? Huyền Nhất kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, một lúc sau đột nhiên phản ứng lại, vừa rồi không phải là nằm mơ mà là tiên nhân báo mộng cho lão để bàn giao công việc!

Lão vội vàng mở cửa phòng ra, gọi tiểu đạo đồng đến, dặn dò: “Bảo Trương đạo huynh nhanh chóng đến phủ Ngụy Vương, mời Vương gia đến chùa Phi Long một chuyến, nói ta có chuyện khẩn cấp.”

Lúc Ngụy Vương đi vào chùa Phi Long thì trời đã sáng choang. Huyền Nhất ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ chuẩn bị vào cung, đứng dưới mái hiên chờ ông ta.

Ngụy Vương chưa bao giờ được mời đến chùa Phi Long vào sáng sớm, cả đoạn đường đều suy nghĩ xem rốt cuộc là chuyện khẩn cấp gì, nhìn thấy vẻ mặt Huyền Nhất nghiêm túc thì bước nhanh tiến lên hỏi: “Chân nhân có việc gì gấp thế?”

“Mời Vương gia vào trong nói chuyện.” Huyền Nhất mời Ngụy Vương vào phòng, đóng cửa lại rồi lấy một phong thư từ trong ngực ra, đưa cho Ngụy Vương: “Mời Vương gia xem.”

Ngụy Vương nhìn lướt qua, không đợi xem hết thì đã kinh ngạc hỏi: “Bức thư này của chân nhân từ đâu tới vậy? Bản vương cũng nhận được đơn kiện giống như đúc.”

Trong lòng ông ta hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ là sau khi Lâm Phong giao đơn kiện cho Phòng Trung thì Phòng Trung đã chuyển tay giao cho Huyền Nhất chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Phòng Trung không phải là người như thế, ông ấy lấy được bằng chứng như vậy, trên buổi chầu hôm nay sẽ gấp rút vạch tội Thái Nguyên.

Huyền Nhất nói: “Buổi sáng khi ta tỉnh dậy thì phong thư này đã được đặt trên bàn trong phòng ngủ của ta. Ngoài ra còn có một trang giấy nữa, Vương gia xem tiếp đi.”

Lúc này Ngụy Vương mới phát hiện ra trong đơn kiện còn có một tờ giấy dướng in con dấu, càng thêm kinh ngạc nói: “Đây không phải là ngọc tỷ truyền quốc sao?”

Huyền Nhất nghiêm mặt nói: “Đêm qua bần đạo đã mơ một giấc mơ. Trong mơ có một vị thần tiên tự xưng là tiên nhân trên tháp Thanh Thiên. Ngài ấy nói vụ án tiền dẫn Ích Châu năm Hồng Anh thứ tư có oan tình, hôm nay sẽ có ba nhân chứng đến chùa Phi Long tìm bần đạo. Tiên nhân bảo bần đạo đưa đơn kiện và ba nhân chứng đến trước mặt Thiên tử. Đồng thời nói, ngọc tỷ truyền quốc ở trong tháp Thanh Thiên, chỉ cần tra ra được sự thật, làm lễ cầu siêu cho vong hồn của người chết oan ở dưới tháp Thanh Thiên thì ngọc tỷ sẽ xuất hiện.”

“Khi bần đạo tỉnh lại thì cho rằng chỉ là một giấc mơ, không ngờ lại nhìn thấy đơn kiện ở trên bàn, lúc này mới phản ứng lại được…”

Huyền Nhất đang nói thì tiểu đạo đồng đi vào bẩm báo: “Trương đạo huynh nói bên ngoài có một người tên là Lục Bình cầu kiến Quốc sư.”

Lục Bình! Huyền Nhất kinh ngạc nói: “Lục Bình chính là một trong ba tên nhân chứng trên đơn kiện!”

Ngụy Vương vội vàng nói: “Mau đưa ông ấy vào.”

Kiều Minh mang theo người cực khổ tìm kiếm cả đêm không thấy bóng dáng đâu, không ngờ ông ấy lại chạy tới chùa Phi Long cầu Quốc sư che chở, xem ra cũng là người khôn khéo. Chẳng trách năm đó có thể tìm đường sống trong chỗ chết từ đám cháy.

Ngụy Vương kinh ngạc nghi ngờ nói: “Tiên nhân báo mộng cho chân nhân, nói ba nhân chứng sẽ đến chùa Phi Long, nhưng theo như bản vương được biết, hai người còn lại đã chết rồi. Lục Bình là nhân chứng duy nhất còn sống. Chẳng lẽ tiên nhân muốn đưa hai thi thể tới hay sao?”

Huyền Nhất ngẩn ra: “Thi thể ư?”

Ngụy Vương nói: “Chân nhân có điều không biết, mấy ngày trước Chu Phó sứ đã tự mình phái người đến Sinh Tử Hải. Vi Trường Sinh và Liên Hạc chết bất đắc kỳ tử trong cùng một ngày, thi thể không cánh mà bay, mà người phụ trách chôn xác thì lại hôn mê bất tỉnh một cách khó hiểu, cơ thể được xếp thành hình tháp. Rõ ràng là tiên nhân nói cho bọn họ biết, thi thể đã được ngài ấy đưa đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Huyền Nhất đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì thấp thỏm: “Chẳng lẽ tiên nhân thật sự đưa hai thi thể đến? Thi thể làm sao làm chứng được?”

Ngụy Vương nói: “Hai người này chết bất đắc kỳ tử cùng một ngày, chết vô cùng kỳ quặc. Bản vương suy đoán có thể là bị diệt khẩu. Thi thể bị hạ độc chết hoặc mưu hại, khi khám nghiệm tử thi đương nhiên có thể nhìn ra được manh mối.”

Đang nói chuyện thì tiểu đạo đồng đã dẫn Lục Bình vào.

Lục Bình nhìn thấy Ngụy Vương thì sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng chắp tay khom người, gạt ra mấy chữ từ cổ họng khàn khàn. Ngụy Vương không nghe rõ được, đoán là ông ấy đang cầu xin tha thứ.

“Thôi, thôi.” Ngụy Vương rộng lượng xua tay, nói với Huyền Nhất: “Cổ họng ông ta bị thiêu hỏng rồi, không tiện mở miệng nói chuyện.”

Thế là Huyền Nhất chủ động hỏi ông ấy: “Có phải tiên nhân báo mộng bảo ngươi đến chùa Phi Long không?”

Lục Bình gật đầu, lại chắp tay bái với Huyền Nhất.

Huyền Nhất nhìn Ngụy Vương, mặt lộ vẻ khó xử nói: “Vương gia, chuyện trên triều đình bần đạo vốn không muốn tham gia, sợ dẫn tới chỉ trích cho Vương gia. Nhưng tiên nhân đã báo mộng cho bần đạo, hơn nữa cũng đã có tung tích ngọc tỷ, bần đạo nhất định phải vào cung gặp vua, trình đơn kiện lên cho Thánh thượng. Xin Vương gia thứ lỗi.”

Sáng sớm lão mời Ngụy Vương đến chính là lo lắng đơn kiện này qua tay lão trình lên Thiên tử, chỉ sợ có người sẽ nhân cơ hội công kích Ngụy Vương, nói những gì Huyền Nhất làm đều do Ngụy Vương âm thầm sai khiến, mục đích là để vặn ngã Thái Nguyên, đả kích Thái tử.

Ngụy Vương hiểu tâm tư của lão, lập tức cười nói: “Chân nhân đối với Thánh thượng là tấm lòng chân thành, bản vương sao lại làm khó chân nhân chứ.”

Đúng lúc này, tiểu đạo đồng một lần nữa đi vào bẩm báo: “Trương đạo huynh nói bên ngoài có người tên Liên Hạc và Vi Trường Sinh cầu kiến chân nhân.”

Liên Hạc và Vi Trường Sinh ư? Huyền Nhất khiếp sợ nhìn Ngụy Vương: “Vừa rồi không phải Vương gia nói bọn họ đã chết rồi sao?”

Ngụy Vương kinh ngạc nói: “Đúng vậy! Hai người này chắc chắn đã chết rồi, Chu Phó sứ tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra lừa gạt bản vương.”

Huyền Nhất dừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: “Hai người này không phải là quỷ hồn chứ?”

“Không thể nào, bây giờ là ban ngày, quỷ hồn làm sao có thể xuất hiện được?” Tuy là nói như vậy, nhưng Ngụy Vương vẫn không kìm lòng được mà căng thẳng.

Huyền Nhất lại vô cùng thản nhiên, cũng không có vẻ sợ hãi. Ngụy Vương lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ nơi này là chùa, cho dù là quỷ hồn tới thì cũng không sợ.

Không bao lâu sau thì nhìn thấy tiểu đạo đồng dẫn hai người đàn ông đi vào. Ngụy Vương bất giác nắm tay lại, dời bước về phía sau lưng Huyền Nhất.

Vi Trường Sinh và Liên Hạc đi đến trước mặt Huyền Nhất, họ giống người sống như đúc, không có gì khác thường. Ánh mắt Huyền Nhất lộ ra ánh sáng quan sát hai người, gần như có thể xác định, hai người này không phải là quỷ hồn.

Vi Trường Sinh không kiêu ngạo không tự ti nói: “Tại hạ Vi Trường Sinh, nhận được sự chỉ dẫn của tiên nhân nên đến chùa Phi Long cầu kiến Quốc sư.”

Huyền Nhất vuốt râu, bình tĩnh tự nhiên nói: “Ngươi chính là thích khách ám sát Tiêu Nguyên Thịnh?”

Vi Trường Sinh gật đầu: “Chính là tại hạ. Chắc hẳn Quốc sư đã nghe nói ta và Liên Hạc đã chết rồi.”

Huyền Nhất nói: “Không sai. Rốt cuộc các ngươi có chuyện gì vậy?”

Vi Trường Sinh nói: “Quốc sư đừng sợ. Ta và Liên Hạc được tiên nhân trên tháp Thanh Thiên cứu, tiên nhân để bọn ta cải tử hoàn sinh, đến Kinh Thành làm chân chứng.”

Ngụy Vương nhìn thấy khi hai người nói chuyện, trong miệng mơ hồ thở ra khói trắng, cảm thấy bọn họ có lẽ là người sống, kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Các ngươi cải tử hoàn sinh như thế nào?”

Vi Trường Sinh nói: “Tiên nhân thi pháp như thế nào, bọn ta đều không biết, khi tỉnh lại cũng chỉ còn nhớ chuyện mà tiên nhân nhắn nhủ và lời ngài ấy đã nói.”

Liên Hạc phụ họa: “Giống như một giấc mơ vậy, nhưng mỗi một câu thần tiên nói trong mơ ta đều nhớ rõ ràng.”

Huyền Nhất hỏi: “Tiên nhân nói với các ngươi như thế nào?”

Vi Trường Sinh trả lời: “Tiên nhân nói, năm Hồng Anh thứ tư, Tiền dẫn vụ Ích Châu bị cháy, thợ thủ công vô tội bị thiêu chết cộng thêm phu thê Tri châu Lý Tu Lâm bị diệt khẩu. Tổng cộng có một trăm lẻ chín người, oán khí kinh động trời xanh. Tiên nhân nói, ngọc tỷ ở tháp Thanh Thiên, chỉ cần lập đàn tụng kinh dưới tháp Thanh Thiên, làm pháp sự cho hơn một trăm người đó, minh oan giải tội cho người chết oan thì ngọc tỷ tự nhiên sẽ xuất hiện.”

Nói xong, ông ấy chỉ vào Liên Hạc: “Tiên nhân nói với hai bọn ta giống nhau.”

Huyền Nhất gật đầu với Ngụy Vương, trong mơ tiên nhân cũng nói với lão lời như vậy.

Lục Bình đứng sau lưng lão phát ra tiếng ô ô, chỉ vào tai mình, cố gắng nói ra hai chữ: “Ta, cũng.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngụy Vương thầm mừng rỡ, đã có ba nhân chứng, còn có đám người Vệ Khai muốn giết Lục Bình diệt khẩu, cho dù Thái Nguyên có Thái tử làm chỗ dựa thì lần này cũng thua chắc rồi.

“Đã có đủ ba nhân chứng rồi, việc này không nên chậm trễ. Chân nhân dẫn bọn họ vào cung ngay đi.”

Huyền Nhất lập tức bảo đệ tử chuẩn bị xe. Ngụy Vương có chút do dự: “Ta đi cùng Quốc sư.”

Đêm qua Lục Bình suýt bị giết, lỡ như trên đường bọn họ đến hoàng cung lại lần nữa bị giết, ba nhân chứng chết đi, vậy thì sẽ thất bại trong gang tấc. Ông ta mang theo hơn mười thị vệ bên cạnh, nếu có tình huống nguy hiểm thì còn có thể chống đỡ một chút.

Xe ngựa của Ngụy Vương đi sát theo sau xe của Huyền Nhất, đi đến ngoài Đức Dương Môn thì đúng lúc gặp Chu Dịch.

Chu Dịch chắp tay với Huyền Nhất: “Bệ hạ đang muốn triệu kiến Quốc sư. Quốc sư tới thật đúng lúc.”

Huyền Nhất gật đầu, chỉ vào xe ngựa của mình, nói nhỏ: “Chu Phó sứ, mấy người trong xe này rất quan trọng. Bần đạo đi gặp vua trước, lát nữa Thánh thượng sẽ triệu kiến bọn họ. Xin Chu Phó sứ hãy trông nom nhiều hơn, đừng để người trong xe xảy ra chuyện.”

Ngụy Vương gật đầu với Huyền Nhất: “Chân nhân yên tâm, có bản vương ở đây.”

Huyền Nhất đi theo sau lưng nội giám, đi thẳng tới điện nghị sự. Nơi này chính là chỗ Thiên tử triệu kiến triều thần hỏi chính sự sau khi buổi chầu kết thúc. Mặc dù Huyền Nhất được sủng ái ở ngự tiền nhưng lại là lần đầu tiên vào điện nghị sự gặp vua.

Trong điện không chỉ có Thiên tử Triệu Trấn mà còn có Ngự sử Phòng Trung, Đại lý tự khanh Tô Minh Huy, Chỉ huy sứ Ngự tiền ti Chu Xương An.

Thiên tử mở miệng trước: “Chân nhân tới nhanh vậy.”

Huyền Nhất nói: “Bệ hạ, đêm qua bần đạo đã mơ một giấc mơ vô cùng ly kỳ, cho nên hôm nay cố ý vào cung bẩm báo, đúng lúc gặp Chu Phó sứ ở ngoài cửa.”

Thiên tử nói: “Giấc mơ gì?”

“Tiên nhân trên tháp Thanh Thiên báo mộng với bần đạo. Ngài ấy nói rằng ngọc tỷ ở tháp Thanh Thanh. Bởi vì vụ án tiền dẫn Ích Châu năm đó có ẩn tình khác, khiến hơn một trăm người vô tội chết thảm, oan hồn chậm chạp không chịu đầu thai chuyển kiếp, oán khí kinh động trời xanh. Sau khi bần đạo tỉnh lại thì phát hiện ra trên bàn có một đơn kiện, lúc này mới tin tưởng lời tiên nhân nhắn nhủ trong mơ đều là thật. Tiên nhân nói, đợi tra rõ sự thật, lập đàn tụng kinh dưới tháp Thanh Thiên, làm pháp sự siêu độ cho vong hồn chết oan thì ngọc tỷ sẽ lập tức xuất hiện. Tờ giấy này được kẹp trong đơn kiện, mời bệ hạ xem.”

Huyền Nhất cung kính dâng đơn kiện và tờ giấy dướng đó lên.

Trên buổi chầu, Thiên tử đã xem qua đơn kiện mà Phòng Trung trình lên. Ông ta nhìn sơ qua một lần, phát hiện ra hai đơn kiện giống nhau như đúc, trong lòng đã hơi kinh ngạc, khi thấy tờ giấy dướng “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương”, Thiên tử kinh ngạc kích động đứng dậy khỏi bảo tọa. Đây quả thật chính là tám chữ trên ngọc tỷ truyền quốc.

Mặc dù ông ta là đế quân khai quốc, thống nhất thiên hạ nhưng vì không có ngọc tỷ truyền quốc mà luôn bị mắng là Thiên tử tự phong. Bây giờ, ngọc tỷ cuối cùng cũng có tung tích xác thực, nó ở tháp Thanh Thiên!

Huyền Nhất nói: “Bệ hạ, ta và Chu Phó sứ đã từng tìm kiếm ngọc tỷ trong tháp Thanh Thiên, đều đã tìm từng viên gạch, kẽ hở nhưng không có bất cứ phát hiện nào. Tám chữ dưới hộp gỗ đó xem ra chính là chỉ vụ án tiền dẫn, chỉ có thẩm án lại lần nữa, để oan hồn an giấc ngàn thu thì ngọc tỷ mới xuất hiện.”

Thiên tử giữ im lặng, trong lòng dao động không ngừng. Thật ra trong hội đèn lồng Tết Nguyên tiêu, khi trên đèn hiện lên mấy chữ “Quốc tặc chưa diệt, người người oán trách”, ông ta đã đoán được “Án oan rửa sạch, ngọc tỷ tái hiện” chính là chỉ vụ án tiền dẫn. Năm đó vụ án này do Thái tử đích thân đốc thúc, Thái Nguyên thì có thể vứt bỏ, nhưng Thái tử…

Huyền Nhất nói: “Bệ hạ, ba nhân chứng trên đơn kiện giờ phút này đang chờ ở ngoài cửa cung. Tiên nhân báo mộng bảo bọn họ đến chùa Phi Long, để bần đạo dẫn bọn họ vào cung gặp vua, trần thuật oan tình.”

Chu Xương An kinh ngạc nói: “Chu Dịch phái người đi Sinh Tử Hải điều tra, Vi Trường Sinh và Liên Hạc đã chết rồi, đâu ra ba nhân chứng?”

Ngụy Vương cố ý tung tin ra ngoài, không hề bất ngờ khi nó cũng truyền đến tai Chu Xương An. Ông ta hơi hoảng hốt, đã đặc biệt đi tìm Chu Dịch xác nhận, câu trả lời có được là Vi Trường Sinh và Liên Hạc quả thật đã chết, hơn nữa còn chết bất đắc kỳ tử cùng một ngày, thi thể không cánh mà bay.

Huyền Nhất vẻ mặt tự nhiên nói: “Tiên nhân thi pháp để bọn họ cải tử hoàn sinh, tới làm nhân chứng.”

Cải tử hoàn sinh ư?! Bốn người bao gồm của Thiên tử đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Cảm xúc của Thiên tử dâng trào, hai mắt phát sáng. Đối với ông ta mà nói, trường sinh bất tử còn quan trọng hơn ngọc tỷ. Tiên nhân trên tháp Thanh Thiên có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh, vậy thì khiến người sống trường sinh bất tử càng là chuyện nhỏ nhặt.