Tiên Nhân Trạng

Chương 48




Vi Vô Vực đã ở tiêu cục Phong Vân một ngày, sau khi lắp đặt Khán Gia Tước xong thì hôm sau lại cài mấy cơ quan nhỏ lên xe cho Giang Tiến Tửu để đề phòng có người đánh lén.

Trương Khoảng vừa nhìn hắn ta làm việc vừa tán gẫu với hắn ta: “Thật ra, ban ngày có người đánh lén cũng không sợ, tiêu sư của tiêu cục ai ai cũng có thân thủ bất phàm. Bọn ta chỉ sợ ban đêm bị trộm thôi. Vì đi xa nên ngủ ngoài trời cũng là chuyện thường xảy ra, để lại người gác đêm thì cũng có lúc ngủ gật. Có cách gì hay để phòng trộm không?”

Vi Vô Cực nói: “Cái này thì dễ. Giang tiêu đầu có thể dùng cơ quan lôi hỏa, chỉ cần đạo tặc vừa chạm vào là nổ tan xác ngay.”

Giang Tiến Tửu cười nói: “Uy lực của lôi hỏa lớn quá, mặc dù có thể khiến đạo tặc mất mạng nhưng cũng sẽ nổ nát cả đồ vật. Tốt nhất là thứ gì đó không làm tổn hại đến tính mạng, lại có thể khiến đạo tặc hiện hình, có lợi cho bọn ta đuổi theo.”

Vi Vô Cực suy tư một lúc rồi cười hì hì nói: “Không thể dùng lôi hỏa, vậy thì dùng pháo hoa. Chỉ cần đạo tặc chạm vào cơ quan, pháo hoa sẽ nổ, mượn ánh sáng đó để nhìn rõ bảy tám phần cũng không thành vấn đề. Hơn nữa trong pháo hoa trộn lẫn bột nhũ, bột rơi trên người đạo tặc thì sẽ lấp lánh sáng, tiêu đầu có thể lần theo điểm sáng mà đuổi theo.”

Giang Tiến Tửu mừng thầm, đưa mắt ra hiệu cho Trương Khoảng, cách này không tệ.

Trương Khoảng lập tức nói: “Vô Cực lão đệ có thể giúp ta làm bốn cái cơ quan như vậy không.”

Trên tháp Thanh Thiên có bốn cửa sổ, cài đặt một cơ quan như vậy trên từng cửa sổ thì hắn không tin không bắt được người lấy thư.

Vi Vô Cực suy nghĩ một lúc: “Hai ngày nữa là mùng một Tết, ta phải về nhà một chuyến đã, sang năm mới lại đến.”

Trương Khoảng liên tục gật đầu: “Đây là điều đương nhiên, không thể làm chậm trễ Vô Cực lão đệ đoàn viên với cha mẹ được.”

Hai người đang nói chuyện thì A Tùng đi vào, nói với Giang Tiến Tửu: “Thẩm đại nhân phái người đến mời Trương Khoảng đến huyện nha một chuyến.”

Trương Khoảng vội nói: “Vì chuyện gì vậy?”

“Nói là mời ngươi đến nghiệm độc.”

Trương Khoảng thay quần áo rồi đi đến huyện nha, trong đại sảnh cũng có một đống người đứng, phần lớn người ở đó hắn đều nhận ra. Đó đều là cha mẹ của mấy đứa trẻ Mạnh gia và Giả gia, còn có Thanh Đàn và Liên Ba, cùng với hung thủ mà thư tiên nhân chỉ ra, Sở Tử Trường.

Xem ra, vụ án giếng cạn trong Quỷ Viên sắp kết thúc rồi. Chẳng lẽ hung thủ thật sự chính là Sở viên ngoại, người mà ai ai cũng nói không thể nào là hung thủ sao? Trương Khoảng nhìn chằm chằm vào mắt Sở Tử Trường, có trực giác như ông ta từng luyện võ, mặc dù trên mặt ông ta bình thản nhưng ánh mắt ông ta lại rất âm u.

Thẩm Tòng Lan sai người đưa một bình sứ nhỏ lên, nói với Trương Khoảng: “Đây là đồ mà Sở viên ngoại tìm được trong phòng ngủ trước kia của đệ đệ Sở Định Khôn của ngài ấy, nghi ngờ là thuốc độc đã độc chết huynh đệ họ Lưu.”

Trương Khoảng gật đầu, lấy cái gói nhỏ mang theo ra, rồi đổ ra một ít dịch độc từ trong bình, rải một ít thuốc bột vào đó, sau đó mới bẩm báo với Thẩm Tòng Lan: “Bẩm đại nhân, trong chiếc bình này đúng là độc nhưng thời gian lưu trữ ít nhất cũng hơn mười năm. Về phần có phải là độc dược đã độc chết huynh đệ họ Lưu hay không thì tại hạ không có cách nào nghiệm chứng được. Bởi vì thời gian tử vong của huynh đệ họ đã quá lâu rồi, máu thịt đều đã mục nát.”

Thẩm Tòng Lan nghe xong cũng không thất vọng, để Trương Khoảng về trước, sau đó hỏi Sở Tử Trường: “Ngoại trừ bình thuốc độc này thì còn vật chứng nào khác chứng minh Sở Định Khôn mới là nghi phạm chủ mưu không?”

Sở Tử Trường nói: “Ta đã cẩn thận tìm khắp căn phòng trước kia nó ở rồi, chỉ phát hiện ra cái bình này tương đối khả nghi, cho nên lập tức đến đây nói cho đại nhân biết.”

Nói xong, ông ta nhìn thoáng qua Thanh Đàn đứng bên cạnh: “Đại nhân, nhị nương tử của hiệu sách Khê Khách một mực khẳng định ta là hung thủ chỉ bởi vì ta và Sở Định Khôn là huynh đệ sinh đôi, giống nhau như đúc. Năm đó người nàng ấy nhìn thấy không phải là ta mà là Sở Định Khôn. Đại nhân có thể đi đến Thanh Thành điều tra. Năm Hồng Anh thứ bảy ta vẫn luôn ở Thanh Thành, chưa từng rời khỏi đó.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thanh Đàn không để ý đến ông ta, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua tay trái của ông ta. Sở Tử Trường lập tức không tự chủ mà nắm tay lại thành quyền.

Thẩm Tòng Lan cũng đã sớm chú ý tới trên ngón tay út ông ta có đeo một chiếc nhẫn vàng, rộng hơn nhẫn bình thường rất nhiều, trên đó còn có một con tì hưu đang đứng.

Y không nhanh không chậm nói: “Ông nói không sai, Sở Tử Trường quả thật không rời khỏi Thanh Thành, cho nên hung thủ không phải là ông ấy mà là Sở Định Khôn.”

Trái tim Sở Tử Trường siết lại, có linh cảm không ổn, vì Thẩm Tòng Lan chợt thay đổi xưng hô.

“Tháng hai năm Hồng Anh thứ bảy, Sở Định Khôn rời khỏi Sở gia. Ông ta bài bạc mà thua sạch cả gia sản, vay tiền khắp nơi nhưng mà lúc gần đi thì lại không bán nhà cũ của Sở gia, như thể là ông ta không thiếu tiền vậy. Bởi vì lúc đó ông ta đã lấy được tiền chuộc của Mạnh gia, Giả gia và Sở gia, tổng cộng mười ngàn năm trăm lượng. Nhưng mà ông ta không ngờ rằng trong đó có ngân phiếu giả.”

“Lúc ông ta cầm ngân phiếu giả đặt mua điền sản ruộng đất ở huyện Lân Thủy thì bị người ta tố giác, bị bắt vào tù. Ba năm sau thì ông ta bị đuổi về U Thành, không lâu sau lại nhảy sông tự vẫn nhưng không tìm được thi thể, chỉ để lại một bức di thư. Sau khi Sở Định Khôn chết chưa đầy hai tháng thì Sở Tử Trường ở Thanh Thành trở về quê. Sở Tử Trường mất hết vợ con trong trận cháy nên tâm tính thay đổi lớn, ít giao du với bên ngoài, không lui tới với người khác, thỉnh thoảng đến chùa Phổ Độ quyên tiền.”

Thẩm Tòng Lan nói xong thì giơ một bản danh sách trên bàn lên, nói với Sở Tử Trường: “Đây là bản danh sách mà phương trượng chùa Phổ Độ đưa tới, trên đó có số tiền ngươi quyên tặng. Ngươi đã viết hai cái tên là Sở Tử Trường và Sở Định Khôn.”

Sở Tử Trường thầm kinh hãi, không ngờ danh sách này lại xuất hiện làm vật chứng.

Thẩm Tòng Lan nhìn ông ta chằm chằm: “Không biết vì sao Sở viên ngoại lại phải viết tên Sở Định Khôn?”

Sở Tử Trường thở dài: “Lúc đó ta cũng không biết trên người nó gánh mấy mạng người, làm nhiều chuyện ác đến như thế vì nhớ đến tình cảm huynh đệ nên muốn khắc tên nó lên tấm bia công đức, chuộc tội cầu phúc cho nó.”

Giọng nói Thẩm Tòng Lan lạnh lùng: “Không sai, cũng có vài người hành hương vì cầu phúc cho người nhà mà cùng khắc tên người nhà lên bia công đức nhưng đó đều là người sống! Vì sao Sở viên ngoại lại phải viết tên một người chết? Là bởi vì Sở Định Khôn căn bản chưa chết đúng không?”

Lời nói này giống như tiếng sấm vang bên tai, Sở Tử Trường cuối cùng cũng lộ vẻ căng thẳng: “Đương nhiên là nó chết rồi, nó nhảy sông tự vẫn mà.”

Thẩm Tòng Lan biết ông ta sẽ không nhận tội dễ dàng, giơ giấy nợ Thanh Đàn đưa cho y lên: “Đây là hai bản giấy nợ năm đó Sở Định Khôn viết, chữ viết giống như đúc chữ Sở viên ngoại viết trong danh sách.”

Sở Tử Trường nói: “Không sai, chữ viết của ta và nó gần như giống nhau.”

Thanh Đàn giễu cợt nói: “Không ngờ ông còn có thể ngụy biện như vậy đấy, ông không ngại thì viết thêm một bản giống như đúc cho Thẩm đại nhân xem đi.”

“Không cần viết nữa đâu.” Thẩm Tòng Lan lấy một phong thư khác ra, cười lạnh: “Năm đó Sở Định Khôn nhảy sông, tộc lão đã gửi một lá thư cho Sở Tử Trường. Đây là thư hồi âm Sở Tử Trường viết cho tộc lão. Chữ viết của hai người hoàn toàn khác nhau!”

Sở Tử Trường đột nhiên á khẩu không trả lời được.

“Sở Định Khôn đã sớm phá hết gia sản, dựa vào tiền vay mượn mà sống qua ngày. Sở Tử Trường chỉ là một Chủ bộ, bổng lộc có hạn, bây giờ ông không lo cơm áo, hơn nữa thỉnh thoảng còn đi chùa quyên tiền công đức. Số tiền này từ đâu mà ra?”

Sở Tử Trường một lần nữa im lặng.

“Năm đó Sở Định Khôn bị sòng bạc Hằng Xương chặt một ngón tay mà trên ngón tay ông thì đeo nhẫn quanh năm.” Thẩm Tòng Lan lạnh lùng nói: “Ngón tay đó là giả nhỉ, Sở Định Khôn!”

Bỗng nhiên bị người ta gọi bằng cái tên này, trái tim Sở Định Khôn giật bắn lên, sắc mặt hơi trắng bệch.

“Ngón tay ta cũng là bị lửa thiêu mất.”

Thẩm Tòng Lan cười lạnh: “Trùng hợp như vậy sao? Ngọn lửa lớn chỉ thiêu hủy một ngón tay út của ông và hình xăm tội phạm trên mặt ông à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sở Định Khôn nghẹn lời, không biết ngụy biện thế nào.

“Ông vốn dĩ là đứa con bất hiếu, bài bạc có tiếng, bị người ta phỉ nhổ, trên mặt lại có hình xăm tội phạm nên sợ quay về U Thành thì càng thêm mất thanh danh, người người đòi đánh nên ông đã nổi lên ác ý, muốn dùng thân phận của Sở Tử Trường sống tiếp để nhận được sự tôn trọng và danh vọng đúng không.” Thẩm Tòng Lan lạnh lùng nói: “Sở Định Khôn, nhân chứng vật chứng đều có đủ, ông còn gì để nói nữa?”

Người hai gia đình luôn ở bên cạnh nghe đều không nhịn được nữa, nhào tới muốn cấu xé Sở Định Khôn đã ngụy trang thành Sở Tử Trường, lại bị nha dịch bên cạnh ngăn lại.

“Ta không có gì để nói, Thẩm đại nhân ngươi muốn ta cởi chiếc nhẫn này ra không?” Sở Định Khôn cười một cách kỳ lạ: “Thẩm đại nhân ngươi nhìn xem.”

Ông ta tháo chiếc nhẫn đó từ ngón tay út, quả nhiên để lộ ra một đoạn ngón tay cụt, đốt ngón tay trên nhẫn là giả.

Kỳ lạ là, chiếc nhẫn còn kéo theo một sợi dây đỏ từ ống tay áo, Sở Định Khôn cười lạnh nói: “Thẩm đại nhân, chiếc nhẫn này là cơ quan thuốc nổ, ta chỉ cần nhấn con tỳ hưu này thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ tan xương nát thịt.”

Cả sảnh đường kinh ngạc, cha mẹ của A Bảo và cha mẹ của Tiểu Kỳ Lân dừng lời mắng chửi lại, bán tín bán nghi nhìn Sở Định Khôn, không dám manh động.

Sở Định Khôn kéo vạt áo ra, để lộ một loạt ống dẫn màu nâu đỏ bên trong, cười u ám: “Khi ta tới đây đã nghĩ kỹ rồi, nếu Thẩm đại nhân không có bằng chứng chứng minh thân phận của ta, vậy thì ta sẽ tiếp tục làm Sở viên ngoại. Nếu như Thẩm đại nhân lấy ra được bằng chứng chứng minh ta là Sở Định Khôn, vậy thì ta sẽ đồng quy vu tận với các ngươi. Dù sao ta cũng không sống được nữa, kéo thêm mười mấy người chết cùng cũng đáng.”

Thẩm Tòng Lan không ngờ ông ta sẽ phát rồ như vậy, y liếc nhìn Thanh Đàn.

Thanh Đàn hiểu ý, y muốn bảo nàng đợi cơ hội ra tay. Nhưng nàng không mang theo ám khí, chỉ cần vừa động đậy là sẽ bị Sở Định Khôn phát hiện ra, ông ta nhất định sẽ kích nổ.

“Tất cả đừng động!” Sở Định Khôn cầm chiếc nhẫn, nhìn chằm chằm Thanh Đàn, uy hiếp nói: “Đao của ngươi có nhanh cũng vô dụng, không bằng thuốc nổ được đâu. Ngươi không muốn nó chết thì cách xa ra.”

Nói xong, ông ta bắt lấy cổ tay Liên Ba, trong số những người ở đây, người ông ta lo lắng nhất chính là Thanh Đàn, vì nàng có võ công cao cường nhất, lấy mạng ông ta là chuyện dễ như trở bàn tay. Vừa rồi mẹ của A Bảo đi qua cào ông ta, ông ta đã cố ý né tránh về phía Liên Ba, chính là để dùng Liên Ba làm con tin vào giờ phút này.

Thẩm Tòng Lan vừa thấy Liên Ba bị ông ta kéo lấy thì đột nhiên thất thố đứng dậy.

Liên Ba ngược lại khá là bình tĩnh, Sở Định Khôn vẫn chưa muốn chết, cho nên ông ta sẽ không tùy tiện kích nổ.

Sở Định Khôn kêu: “Lập tức chuẩn bị cho ta một con ngựa, để ta ra khỏi thành. Nếu không thì mọi người cùng chết ở đây.”

Thẩm Tòng Lan nói: “Ông thả nàng ấy ra, ta đi với ông. Ta là Tri huyện, có tác dụng hơn nàng ấy.”

Liên Ba nhìn vẻ hồi hộp lo lắng tràn đầy khuôn mặt y, trái tim nàng nóng lên rồi khẽ lắc đầu với y.

Sở Định Khôn nhìn Thanh Đàn chằm chằm, gã không hề bị lay động.

Thanh Đàn thấy vậy thì hiểu ông ta đang đề phòng mình, thế là nói: “Ta đi ra hậu viện dắt ngựa.”

Sở Định Khôn thấy nàng xoay người rời khỏi đại đường thì mới thả Liên Ba ra, đổi lấy Thẩm Tòng Lan làm con tin.

Chẳng mấy chốc Thanh Đàn đã dắt ngựa ra, Sở Định Khôn mang theo Thẩm Tòng Lan trở mình lên ngựa, phi nhanh ra khỏi thành.

Vương Nghĩa Sơn nôn nóng dặn dò đám người Tề Phi: “Nhanh đi dắt ngựa, mau đuổi theo.”

Thanh Đàn nói: “Điển sứ chờ một lát. Ông ta bắt Thẩm đại nhân làm con tin, nếu chúng ta đuổi theo ngay thì ông ta sẽ không thả người.”

Liên Ba vội nói: “Lỡ như ông ta có lòng oán hận, ra tay với Thẩm đại nhân thì làm sao đây?”

Thanh Đàn trấn an: “Tỷ yên tâm, ông ta không mang theo vũ khí, nếu không thì cũng sẽ không dùng tay không bắt con tin đâu.”

Mẹ của A Bảo vừa tức vừa hận: “Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn lão chạy đi à?”

Thanh Đàn nghiến răng nói: “Yên tâm, ông ta chạy không thoát được đâu.”