Tiên Nhân Trạng

Chương 40




Thanh Đàn xoay người, đang muốn bước đi thì bị Lý Hư Bạch giữ lấy cánh tay một lần nữa.

Hắn không có võ công nhưng không hề yếu ớt, bàn tay cầm lấy cánh tay nàng rất có sức: “Đêm hôm đó, sao cô lại đến nhà ta?”

Thanh Đàn không ngờ hắn lại kiên nhẫn truy hỏi vấn đề này. Có phải hắn cho rằng đêm nay nàng đã uống mấy chén rượu thì sẽ say rượu nói lời thật lòng không? Đáng tiếc, giờ phút này mặc dù đầu óc nàng có hơi mờ mịt nhưng vẫn được coi là tỉnh táo.

Nàng nhẹ nhàng cười, hỏi lại hắn: “Các tiểu nương tử khác đều có thể vừa gặp đã yêu huynh, vì sao ta không thể?”

“Vì cô không phải là những tiểu nương tử được nuông chiều mà không lo, không rành việc đời đó.” Giọng điệu của Lý Hư Bạch bình tĩnh mà chắc chắn: “Cô đã trải qua rất nhiều đau khổ, cũng đã nếm rất nhiều cay đắng. Cô lanh lợi nhạy cảm, tính cảnh giác rất mạnh, sẽ không dễ dàng động lòng như vậy.”

Thanh Đàn thầm kinh ngạc, hắn mới quen biết nàng được bao lâu chứ? Tại sao hắn lại hiểu rõ nàng như thể là người bạn lâu năm vậy?

Hắn không tin vào lý do thoái thác của nàng. Nàng chỉ có thể tương kế tựu kế, khiến hắn cho rằng nàng thật sự uống nhiều quá, những gì nói ra đều là lời thật lòng.

Nàng nhẹ giọng, dùng giọng điệu mang theo men say, chậm rãi nói: “Huynh nói không sai. Chính vì tính cảnh giác của ta rất nặng, cho nên ta mới thích người đơn giản, đơn thuần như huynh.”

“Huynh giữ mình yêu bản thân, tâm địa lương thiện, khiến người ta vô cùng yên tâm. Huống chi huynh còn rất đẹp.”

Trong đêm tối, đôi bên đều không thấy rõ nét mặt đối phương, càng không thấy rõ ánh mắt nhau. Đêm nay tâm trạng nàng vô cùng kém, không biết vở kịch này mình diễn có mấy phần thật, nhưng kỳ lạ là những lời nàng nói ra rất giống lời thật lòng đã giấu trong tim bấy lâu, giờ buột miệng nói ra mà thôi.

Nàng làm bộ như đứng không vững, lảo đảo một cái, sau đó thuận thế bắt lấy vạt áo trước ngực hắn để ổn định chính mình. Nơi bị bàn tay nàng chạm vào rõ ràng đã cứng đờ, nhưng mà hắn lại không đẩy nàng ra, mặc cho nàng gần sát vào mình, hơi thở của nữ lang trẻ tuổi có một loại trong veo, ngọt ngào khó mà miêu tả được.

Nàng thêm giọng mũi vào: “Ta, thấy sắc nổi lòng tham, không được sao?”

Hai người dán vào nhau rất gần, Thanh Đàn hơi ngước mặt lên, chỉ lờ mờ thấy được đường nét khuôn mặt của Lý Hư Bạch, hơi thở ấm áp của hắn rơi trên đỉnh đầu nàng tựa như đã dừng lại trong chốc lát.

Hắn thấp giọng nói: “Cô nói năng ba hoa chích chòe, nhưng ban nãy ta đỡ cô, sao cô lại muốn hất ra?”

Thanh Đàn cười: “Không phải huynh sợ ta chạm vào huynh sao, ta sợ chọc huynh tức giận chán ghét ta mà.”

Lời giải thích nàng không thuyết phục được Lý Hư Bạch, hắn bình tĩnh nói: “Là ta chủ động.”

Không sai, nếu như hắn chủ động thì nàng nên hài lòng, mừng rỡ, được voi đòi tiên mới đúng, chứ không phải là vô thức hất hắn ra.

Thanh Đàn chậm chạp nhận ra phản ứng của mình không thích hợp, buông vạt áo hắn ra, bàn tay trượt xuống nắm lấy tay hắn: “Nếu như huynh không để bụng thì ta không khách sáo nữa.”

Nàng chỉ phản công lại một nước, cho rằng hắn chắc chắn sẽ rút ra, không ngờ hắn không hề có động tác gì, sau khi hắn đứng yên một lúc thì trở tay nắm cổ tay nàng lại.

Thanh Đàn tuyệt đối không ngờ rằng hắn sẽ có phản ứng như vậy, nàng mà rút tay ra thì hoàn toàn bại lộ việc mình đang nói bậy bạ lừa gạt hắn. Vì khiến hắn tin tưởng vào tấm “chân tình si mê” của mình nên nàng đành phải mặc cho hắn dắt mình về Vi gia. Cũng may chỗ hắn cầm là cổ tay chứ không phải là bàn tay và cách lớp tay áo nên không hề có ý mập mờ, giống như chỉ vì sợ nàng trượt chân, say rượu ngã sấp mặt thôi.

Vì khiến mình diễn thật hơn, đi đến cửa phòng, Thanh Đàn “lưu luyến không rời” kéo góc áo hắn, “men say mông lung” nhìn hắn: “Sao đêm nay huynh lại tốt với ta như vậy?”

Giọng nói của Lý Hư Bạch hơi trầm xuống: “Nếu như cô có gì sơ suất thì mẹ cô sẽ chém ta thành vạn mảnh.”

Thanh Đàn ẩn ý đưa tình nói: “Ta còn tưởng là huynh cũng thích ta chứ.”

Vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Lý Hư Bạch bị một câu của nàng đánh bại, hắn kéo góc áo ra khỏi tay nàng, nhanh chóng đóng cửa phòng lại. Chỉ sợ chậm một chút nữa thì sẽ bị nàng kéo vào phòng phi lễ một trận.

Thanh Đàn buồn cười mà dựa vào khung cửa, nhắm mắt lại, xoa huyệt thái dương.

Không ngờ diễn loại kịch si mê đàn ông này còn mệt hơn giết người. Mệt mỏi hơn là, nàng lại có chút không phân rõ được phần nào là diễn, phần nào là thật. Có lẽ vì uống rượu chóng mặt nên nàng mơ hồ không tính rõ được.

Vì gặp Đặng Thọt nên giấc mộng đêm nay dài dòng hỗn loạn, rất nhiều khoảnh khắc nàng bị đánh đập ngược đãi nhảy ra từ trong hồi ức, ở trong mơ càng thêm trầm trọng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi tỉnh lại, mặc dù Thanh Đàn cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra nhưng trong lòng có loại cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng. Cuối cùng cũng biết mình là ai, nhà ở đâu, cuối cùng cũng không có ai dám bắt nạt nàng nữa, đợi làm xong chuyện cuối cùng cho Giang Tiến Tửu, nàng có thể rút khỏi Phong Hầu.

Trận tuyết đêm qua chỉ rơi một canh giờ như chuồn chuồn lướt nước, mặt đất sân viện đã được nắng ấm phơi khô. May mà không phải là một trận tuyết lớn, nếu không thì hôm nay cho dù cổng thành có mở thì đường cũng khó đi.

Phòng của Lý Hư Bạch để cửa mở, bên trong không có người.

Thanh Đàn bưng chậu rửa mặt đi về phía phòng bếp, lúc gần đến cửa thì nghe thấy giọng nói của Từ thị: “Lý đại phu bảo mẹ chưng canh trứng gà cho Sở nữ lang. Mẹ đã chưng dư một chén, nhân lúc còn nóng con ăn đi.”

Vi Vô Cực cười hì hì nói: “Vẫn là mẹ thương con, tốt hơn cha nhiều.”

“Đúng rồi, vì sao Sở nữ lang muốn mượn quần áo của con? Sao nàng ấy không mượn của mẹ? Chẳng lẽ là có ý với con à?”

Vi Vô Cực không biết nên khóc hay cười: “Mẹ nghĩ đi đâu vậy. Người sáng suốt đều nhìn ra được nàng ấy thích Lý đại phu mà. Con trai của mẹ là chính nhân quân tử, làm sao có thể cướp người yêu của người khác chứ.”

Thanh Đàn không ngờ hai mẹ con nhà này lại đang tán gẫu về mình, hơi buồn cười dừng chân lại, định đợi bọn họ thay đổi chủ đề câu chuyện rồi lại vào trong, tránh cho mọi người đều xấu hổ.

Từ thị thở dài: “Con nói xem cổng thành sẽ đóng đến khi nào đây? Trứng gà cũng đã đắt lên gấp đôi rồi.”

“Đoán chừng cũng chỉ hai ngày nữa thôi.”

“Rốt cuộc Tiêu Nguyên Thịnh có kẻ thù gì vậy?”

“Con đâu có biết.”

“Không phải năm nay con ở Sóc Châu lâu lắm sao?”

“Mẹ ruột của con ơi, hắn là Tiết độ sứ, con là một tên dân quèn. Con và hắn không quen không biết, con đâu thể nào biết được chuyện của Tiết độ sứ chứ.”

Sóc Châu? Thanh Đàn giật mình, lập tức âm thầm tránh đến góc tường. Đợi sau khi Vi Vô Cực rời khỏi, nàng lại đứng đó một lúc rồi mới vào nhà bếp.

Trên khuôn mặt Từ thị tràn đầy ý cười nói: “Nữ lang ngủ có ngon không? Lý đại phu đã bảo ta chưng canh trứng gà, nấu chè cho ngươi này.”

Thanh Đàn nói lời cảm ơn rồi hỏi Lý Hư Bạch đi đâu rồi.

Từ thị nói: “Ăn cơm xong là đi ra ngoài, nói là đi mua đồ.”

Thanh Đàn và bà nói chuyện mấy câu, nàng giống như lơ đãng hỏi: “Đại nương chỉ có một người con trai là Vi Vô Cực sao?”

“Đúng vậy, vốn dĩ cũng muốn sinh thêm mấy đứa, nhưng mà đều không giữ được.”

Thanh Đàn cười nhẹ nhàng nói: “Ở quê của sư phụ ta, nếu như trong nhà chỉ có một đứa con bảo bối thì sẽ gửi nuôi trong miếu khoảng một năm hoặc nửa năm để Bồ Tát trông nom. Không biết Kinh Thành có tập tục này không?”

Từ thị mỉm cười lắc đầu: “Kinh Thành thì không có.”

Thanh Đàn không tiện hỏi trực tiếp, nhưng nghe giọng điệu này của Từ thị thì Vi Vô Cực chưa từng làm hòa thường. Dù vậy, nàng vẫn có chút nghi ngờ, thế là ăn sáng xong bèn đi đến cửa hàng ở phía trước.

Vi Vô Cực đang làm việc với cha hắn, trên bàn dài chất một đống dụng cụ, sợi đồng, xích sắt, bánh răng, ròng rọc vân vân, còn có một vài món đồ cực kỳ nhỏ, tinh xảo mà nàng không biết tên.

Thanh Đàn tò mò nhìn một chút, không nhịn được mà khen: “Đây đều là linh kiện làm cơ quan sao? Tinh xảo như vậy phải tốn không ít thời gian nhỉ?”

“Đó là đương nhiên.” Vi Vô Cực nhân cơ hội này để chứng tỏ giá tiền mình đưa ra là hợp lý.

“Một cơ quan trông bình thường không có gì lạ nhưng đằng sau đó không biết phải dùng bao nhiêu linh kiện nhỏ, những thứ này không tốn tiền vốn à? Càng khỏi nói tới sự cẩn thận, tỉ mỉ khi đánh bóng bằng tay, bọn ta thật sự chỉ lấy tiền công mà thôi.”

Thanh Đàn liên tục gật đầu, tùy tiện hỏi xem làm thế nào để mở khóa Khán Gia Tước.

Vi Vô Cực đắc ý nói: “Chỗ mở khóa căn bản không nằm trên lỗ khóa, lỗ khóa chỉ để ngụy trang thôi chứ thật ra nó là cơ quan báo nguy. Chỉ cần có người cố gắng mở khóa thông qua lỗ khóa thì chim đồng sẽ kêu to.”

Thanh Đàn nói: “Thì ra là thế, ông chủ nhỏ thật là lợi hại, khiến ta nhớ đến một người.”

“Ai vậy?”

“Di Vi, giỏi thuật cơ quan, nghe nói hắn là truyền nhân của Mặc gia.”

Nghe thấy tên Di Vi, cha Vi luôn cúi đầu làm việc giống như người câm điếc lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thanh Đàn, sau đó lại nhanh chóng cụp mắt.

Vi Vô Cực mặt không đổi sắc trợn mắt: “Đó là ai vậy? Chưa từng nghe tới.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thanh Đàn nhìn chằm chằm vào mắt Vi Vô Cực, hắn ở Sóc Châu, làm sao có thể chưa từng nghe đến đại danh của Di Vi chứ?

Kỵ binh Bắc Nhung cướp bóc đốt giết, bị dân chúng biên thành hận thấu xương, Di Vi đánh bại kỵ binh Bắc Nhung làm hả hê lòng người. Chuyện này được lan truyền vô cùng nhanh chóng, ngay cả dân lao động trên đường cũng biết đến vị thần nhân này.

Nếu như Vi Vô Cực thản nhiên hào phóng nói từng nghe qua, thậm chí là gặp qua thì cũng sẽ không khiến Thanh Đàn nghi ngờ gì. Thế nhưng kiểu tư thái giấu đầu lòi đuôi này khiến người ta cảm thấy không thích hợp.

Nàng không tự chủ được mà cẩn thận quan sát khuôn mặt hắn, cố gắng ghép với hình ảnh Phật Ly trong trí nhớ.

Đáng tiếc là thời gian trôi qua đã lâu, tướng mạo của Phật Ly trong đầu nàng đã sớm phai nhạt không còn dấu vết, nàng chỉ còn nhớ là hắn có đôi mắt đẹp, làn da trắng trẻo, tính tình cũng có phần sáng sủa. Nhất là sau khi ra khỏi cổ mộ, sự ủ rũ chán chường khi còn ở trong mộ bị quét đi sạch, lộ ra mấy phần bướng bỉnh.

Tính cách của Vi Vô Cực và Phật Ly có điểm giống nhau, liệu có phải chính là hắn không? Không đến mức trùng hợp như vậy chứ?

Nhưng cuộc gặp tình cờ của Liên Ba và nàng ở cửa hàng Tụ Hâm đã khiến nàng có cảm ngộ mới đối với chuyện “trùng hợp”, trên đời này sự trùng hợp nào cũng có thể xảy ra.

“Trên mặt ta có thứ gì sao?” Vi Vô Cực thấy nàng nhìn mình chằm chằm không chớp mắt thì buồn bực sờ mặt mình.

Thanh Đàn nghiêm mặt nói: “Không, ta chợt phát hiện ra, huynh rất đẹp.”

Vẻ mặt Vi Vô Cực khó mà tin được: “Cô mới phát hiện ra à?!”

Không ngờ hắn lại là người đỏm dáng như vậy…

“Ngại quá, ta có chút chậm chạp.” Thanh Đàn đang nói thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, xoay mặt lại nhìn thấy Lý Hư Bạch.

Trong tay hắn xách một bao đồ, cũng không biết đã mua gì.

Vi Vô Cực mặt mày hớn hở gọi: “Lý đại phu về rồi à.”

Lý Hư Bạch ừ một tiếng, gật đầu với Thanh Đàn: “Mời nhị nương tử đi theo ta một chuyến.”

Thanh Đàn đi theo sau hắn, phát hiện ra hắn lại khôi phục dáng vẻ kiềm chế giữ lễ, cùng với Lý Hư Bạch đêm qua giống như hai người khác nhau. Tối hôm qua hắn quan tâm săn sóc nàng, thậm chí còn dắt cổ tay nàng đi cả đoạn đường. Bây giờ lại nhìn thẳng, giữ khoảng cách.

Chẳng lẽ là đêm qua hắn đang dùng “mỹ nam kế”, muốn nhân lúc nàng uống nhiều mà bẫy nàng sao? Nếu không thì sao ban đầu không cho nàng uống, sau đó lại đột nhiên cho nàng uống?

Được rồi, thì ra cũng là một tên đàn ông tâm cơ!

Lý Hư Bạch mở cửa phòng, đặt gói đồ trong tay lên bàn rồi mở ra, bên trong đó là mấy bộ quần áo.

Hắn cầm lấy bộ trên cùng đưa cho Thanh Đàn: “Cũng không biết khi nào mới có thể về được, ta đã mua cho nhị nương tử một bộ quần áo để thay.”

Thanh Đàn đang oán thầm hắn đột nhiên có chút xấu hổ, thậm chí là có chút hổ thẹn, sao có thể nói Lý đại thiện nhân là tên đàn ông tâm cơ được chứ.

“Đa tạ Lý đại phu, để huynh tốn kém vì ta mãi thì sao mà được.”

Lý Hư Bạch: “Nếu như nhị nương tử cảm thấy băn khoăn thì coi như ta cho cô mượn bạc, về trả lại là được.”

Thanh Đàn cười: “Làm như vậy hình như có chút khách sáo. Đáng tiếc là ta không biết nữ công, nếu không sẽ tự mình làm một bộ trang phục tặng cho Lý đại phu.”

Sắc mặt Lý Hư Bạch hơi bối rối: “Không cần.”

“Đêm qua ta uống nhiều quá, không nói gì không nên nói chứ.”

Thanh Đàn thuận miệng nhắc một câu là muốn nhấn mạnh đêm qua mình uống nhiều, đề cao độ tin cậy của những “lời say” kia. Dựa theo suy đoán của nàng thì chắc chắn hắn sẽ nói không.

Không ngờ Lý Hư Bạch lại trả lời: “Có nói.”

Thanh Đàn đành phải cười hỏi: “Nói gì vậy?”

Lý Hư Bạch không được tự nhiên nói: “Cô nói cô thấy sắc nổi lòng tham với ta.”

Thanh Đàn một lần nữa bị phản ứng của hắn làm cho trở tay không kịp, thế mà hắn lại “gan dạ hào phóng” nói ra.

Nàng vội vàng nói: “Đó là do ta thật sự uống nhiều quá, xin Lý đại phu bỏ qua cho.”

“Hôm nay cô không uống rượu lại khen Vi Vô Cực đẹp.” Ánh mắt Lý Hư Bạch nhìn nàng thật sâu: “Sẽ không phải là cũng muốn thấy sắc nổi lòng tham đó chứ?”

Thanh Đàn mất tự nhiên: “Đương nhiên là không. Ta là loại người tùy tiện đó sao?”

Lý Hư Bạch không phản bác, nhưng lại nhìn nàng bằng ánh mắt “Cô thật sự không phải sao”.

Bầu không khí hơi xấu hổ, đúng lúc này, trong sân vang lên tiếng kêu vui sướng của Bồng Lai: “Lang quân, lang quân ơi, cổng thành mở rồi.”

Tốt quá, cuối cùng cũng có thể về rồi.