Tiên Nhân Trạng

Chương 34




Trương Khoảng đứng bên cạnh nàng, nhìn thấy ba chữ này thì không khỏi ngẩn ra: “Là sao? Tự sát à?”

Thanh Đàn gật đầu.

Rõ ràng là người đưa thư phát hiện ra mai phục gần Cao gia, cho nên đã đổi chim xanh thành chim băng để tránh chim xanh bị bắt, để lại bằng chứng. Chim băng vừa chạm vào tay thì sẽ tan ra, mục đích giống như thư tiên nhân sau nửa canh giờ sẽ trở thành sách trời không chữ, không để lại một chút dấu vết nào.

Giang Tiến Tửu xuất hiện từ chỗ ẩn náu, nhỏ giọng nói: “Hắn sẽ không tới lấy thuốc giải đâu, nhét thư vào cửa chính Cao gia rồi chúng ta rút lui.”

Nhân lúc sắc trời còn chưa sáng, mọi người lẳng lặng rời khỏi Cao gia. Bận rộn cả đêm nhưng không thu hoạch được gì, trong lòng mọi người đều không cam tâm, nhưng nghĩ mãi lại không rõ đã sơ suất chỗ nào.

Vệ Thông không nhịn được nói: “Người lấy thư không tới lấy thuốc giải, có phải chưa kịp đến Cao gia thì đã chết rồi không?”

Trương Khoảng tức giận nghiến răng: “Không đâu. Trúng Khiên Hồn Ti thì độc không phát tác chết ngay, ta chừa lại thời gian cho hắn chính là để hắn tới tìm ta. Hai canh giờ cũng kịp cho hắn chạy tới Kinh Thành, hắn bò cũng có thể bò đến nơi được!”

Vệ Thông đột nhiên nghĩ đến gì đó theo lời nói của hắn: “Hắn sẽ không đi đến Kinh Thành nhờ người khác giải độc chứ?”

Trương Khoảng trợn mắt: “Vậy thì không phải là đang đánh cược tính mạng sao? Trên thư ta đã viết rõ ràng là chỉ có mình ta giải được loại độc này thôi.”

A Tùng nói: “Liệu có khi nào hắn căn bản không hề đi lấy tiên nhân trạng mà Vương thị gửi không? Cho nên hắn không trúng độc?”

Việc này cũng có khả năng. Vì Vương thị đã đến nha môn làm ầm ĩ nên rất nhiều người đều biết bà ta không đồng ý với nguyên nhân tử vong của con trai. Vì thế, không cần lấy thư thì cũng biết bà ta đi lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng để xin tiên nhân điều tra rõ hung thủ giết người cướp của.

Giang Tiến Tửu nói: “Chúng ta đến tháp Thanh Thiên xem xem.”

Thanh Đàn nhìn sắc trời: “Con phải về hiệu sách. Trời gần sáng rồi, không thể để Liên Ba phát hiện ra con cả đêm không về được.”

Giang Tiến Tửu nói: “Con về trước đi, thầy, Trương Khoảng và Vệ Thông đi kiểm tra xem.”

Vì không làm kinh động đến người của hiệu sách, Thanh Đàn leo tường từ hậu viện quay về phòng ngủ. Đi ngang qua phòng của Liên Ba, Thanh Đàn nghĩ đến bức thư tiên nhân vừa rồi.

Trực giác nói cho nàng biết, cái chết của Cao Vân Thăng không phải là tự sát, nhưng mà “tiên nhân” luôn xử án như thần, chưa bao giờ phạm lỗi lại đưa ra lời khẳng định là hắn tự sát. Rốt cuộc là trực giác của nàng sai, hay là “tiên nhân” sai?

Nếu như là “tiên nhân” sai, vậy thì chỉ có thể chứng tỏ Liên Ba có liên quan đến tiên nhân. Cái chết của Cao Vân Thăng chắc chắn là do tiên nhân làm ra. Rốt cuộc hắn đã dùng cách gì để giết chết Cao Vân Thăng, đây thật là một câu đố không có lời giải. Khiến người ta khó hiểu hơn nữa là, vì sao tiên nhân phải giết Cao Vân Thăng? Hắn ta đã phạm phải tội chết, khó thoát tai kiếp. Vì sao tiên nhân lại không chờ nổi mà muốn diệt từ hắn ta trước? Chẳng lẽ là vì Liên Ba?

Liên Ba là một nữ lang thương gia bình thường, cuộc sống đơn giản, gò bó theo khuôn phép, tại sao lại có liên quan đến tiên nhân?

Thanh Đàn cởi quần áo dạ hành ra, nằm dài trên giường, ấn vào khóe mắt. Dù cả đêm không ngủ nhưng nàng cũng không buồn ngủ, chỉ là đã tập trung tinh thần theo dõi cả đêm nên đôi mắt vô cùng mỏi.

Người lấy thư không đến, hoặc là hắn bách độc bất xâm, hoặc là đã giải độc, hoặc là… chết rồi. Khả năng đã chết không lớn. Người bách độc bất xâm thì nàng cũng từng nghe lời truyền miệng là Miêu Thần Cốc của tiền triều có một loại cổ chuyên dùng độc vật làm thức ăn, cấy vào trong cơ thể thì sẽ bách độc bất xâm. Có điều, Miêu Thần Cốc đã sớm bị tiêu diệt, kỹ thuật này cũng đã thất truyền.

Khả năng lớn nhất chính là có người đã giải độc cho hắn, sẽ là ai đây?

Thanh Đàn không tự chủ được mà nghĩ đến Lý Hư Bạch, ngày đó nàng trúng mũi tên độc trước mộ của Sở Trường Hà, chính là Lý Hư Bạch đã giải độc cho nàng. Nhưng đại phu của y quán cũng có thể chữa trị được độc trên mũi tên của Phi Trảo, mà Khiên Hồn Ti của Trương Khoảng là bí dược độc môn, Lý Hư Bạch có năng lực lớn như vậy sao? Chỉ sợ lão đường chủ Bạch Tam Tỉnh cũng chưa chắc có thể làm được.

Con chim băng đó là tác phẩm của ai? Trong thư phòng của Lý Hư Bạch có một cái rương gỗ, trong đó đựng rất nhiều dụng cụ, rõ ràng là để làm thủ công gỗ. Hơn nữa, nàng đã tự mình sờ hai tay của Lý Hư Bạch, bàn tay hắn bóng loáng như ngọc, trong lòng bàn tay không có vết chai, rõ ràng là chưa từng làm việc nặng, cũng chưa từng cầm binh khí, làm sao có thể là hắn được?

Dấu vết để lại dường như liên quan đến Lý Hư Bạch, nhưng sau khi cân nhắc thì lại bởi vì điều kiện không có cách nào thành lập được mà có vẻ như không liên quan đến hắn. Chằng chịt trăm mối, khó bề phân biệt, thật sự vòng vo khiến người ta đau đầu.

Thanh Đàn có tính chống đối, câu đố càng khó giải thì càng gợi lên ham muốn thắng thua của nàng. Lý Hư Bạch, người đàn ông nhìn như trang giấy trắng này rốt cuộc có phải là một trang giấy trắng thật không?

Giang Tiến Tửu dẫn Trương Khoảng đi vào tháp Thanh Thiên, để lại A Tùng và Vệ Thông ở bên ngoài chờ đợi.

Lên đến tầng thứ hai, Giang Tiến Tửu dừng bước, chỉ về phía một ít phấn tro trên cầu thang, còn có một sợi tơ nằm ngang trước mắt, nói với Trương Khoảng: “Đêm qua ta đã rải một ít phấn lưu dấu ở đây. Ngươi nhìn xem, trên phấn không có dấu chân, sợi tơ cũng ở đó, chứng tỏ đêm qua không có ai đi lên tháp Thanh Thiên.”

“Chúng ta đi lên xem tiên nhân trạng còn đó không.” Hai người bước nhanh leo lên đỉnh tháp, Trương Khoảng nhảy lên, treo ngược người, kéo dây xích sắt qua xem, trong hộp gỗ trống không, phần tiên nhân trạng đó đã bị lấy đi.

Trương Khoảng lập tức lấy bình sứ từ trong tay áo ra, muốn khiến cổ trùng lần theo người lấy thư, kỳ lạ là cổ trùng vẫn giống lần trước, không hề có phản ứng.

Việc này thì kỳ lạ rồi, người lấy tiên nhân trạng không đi lên từ dưới tháp, chắc chắn sẽ dùng khinh công leo lên từ ngoài tháp, nhảy cửa sổ vào. Lúc ra vào cửa sổ thế nào cũng sẽ dính Chiêu Phong Dẫn Điệp, vì sao cổ trùng không hề có phản ứng?

Độc vương danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ bị người ta đùa giỡn hai lần liên tục, quả thật vô cùng nhục nhã.

Trương Khoảng cả đêm không ngủ, thấp tha thấp thỏm làm mồi nhử và mục tiêu cả đêm, bây giờ giống như bị người ta vả hai cái bôm bốp, mặt đỏ lên vì tức.

Giang Tiến Tửu thấy thế thì lập tức ôm vai hắn, cười ha hả nói: “Đi, ta mời các ngươi ăn cơm, uống rượu.”

Lão đại keo kiệt vào thời khắc mấu chốt vẫn rất hào phóng.

Trương Khoảng buồn bực không vui đi theo Giang Tiến Tửu xuống khỏi tháp Thanh Thiên. Sau khi có một bữa cơm no đủ, hắn quay về tiêu cục là ngã đầu ngủ mất. Khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều, hắn mở mắt ra nhìn liền giật mình. Thanh Đàn đang ngồi trong phòng hắn, cầm một quyển thoại bản xem say sưa ngon lành mà hắn chẳng hay biết gì cả.

“Này sao muội có thể không xin phép mà đã vào chứ.”

Thanh Đàn mang vẻ mặt vô tội giơ tay phải lên: “Xuyên ca huynh nhìn xem này. Ta đã gõ cửa đến mức ngón tay bầm luôn rồi mà huynh không nghe thấy. Ta không thể làm gì khác hơn là vào mà không xin phép.”

“Có thể là do uống say cộng thêm cả đêm không ngủ nên ngủ hơi sâu.” Trương Khoảng vội vàng rút thoại bản khỏi tay nàng rồi đóng lại: “Muội đừng đụng lung tung vào đồ của ta.”

“Ta đâu có đụng lung tung, nó mở ra để ở trên bàn sẵn mà.” Thanh Đàn cười hì hì nói: “Không ngờ Xuyên ca cũng thích xem chuyện tài tử giai nhân nha.”

Trương Khoảng xấu hổ: “Muội tìm ta có việc gì?”

“Xuyên ca, huynh đã bỏ Chiêu Phong Dẫn Điệp ở trên cửa sổ tháp Thanh Thiên vậy cổ trùng có phản ứng gì không?”

Trương Khoảng thất vọng mà khó hiểu: “Không có phản ứng. Ta cứ thấy lạ chỗ nào ấy, hắn đã không đi lên từ dưới tháp thì chắc chắn sẽ nhảy cửa sổ vào. Tại sao Chiêu Phong Dẫn Điệp lại mất tác dụng chứ?”

Thanh Đàn cười tủm tỉm, vươn tay: “Xuyên ca, có thể cho ta mượn Chiêu Phong Dẫn Điệp và cổ trùng dùng một chút không?”

Trương Khoảng nói: “Muội muốn làm gì?”

Thanh Đàn hơi do dự: “Ta muốn nghiệm chứng một suy đoán. Chỉ là suy đoán này có chút khó tin, cho nên tạm thời không thể nói cho huynh biết được.”

Trương Khoảng hiểu rõ tính cách của nàng. Nàng không muốn nói thì có đánh chết cũng không hỏi ra được, hắn đành phải kìm nén sự tò mò đưa đồ cho nàng.

Giờ thìn hôm sau, Lý Hư Bạch đúng giờ bước vào hiệu sách Khê Khách bó thuốc cho Thanh Đàn.

Sau khi Lâm thị tìm lại được con gái thì hận không thể dâng lên tất cả đồ tốt trên đời để bù đắp đủ những thua thiệt trước kia. Bà không những may cho Thanh Đàn hai rương quần áo mới tinh mà còn bảo Liên Ba mua cho nàng mấy bộ trang sức.

Thanh Đàn hành tẩu giang hồ đã quen ăn mặc đơn giản gọn gàng, không thích đầu đầy châu ngọc, cho nên trên mái tóc chỉ cài chiếc trâm mà Lý Hư Bạch tặng.

Lý Hư Bạch vừa thấy cây trâm kia thì cảm thấy tim đập loạn. Vì trước khi đền cây trâm đó còn có một đoạn ký ức mà hắn hận không thể xua tan khỏi đầu, không quên được những hình ảnh đó thì thôi đi, hai ngày nay lại còn nằm mơ thấy lại nữa!

Thanh Đàn giống như đã quên đi chuyện đó, nhìn thấy hắn thì tự nhiên hào phóng, không hề ngượng ngùng chút nào: “Lý đại phu, ta đã nói với mẹ ta và tỷ tỷ rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng nhau đi Kinh Thành.”

Lý Hư Bạch hơi ngây ra: “Mẹ cô đồng ý à?”

Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp, nói với ý tứ sâu xa: “Mẹ ta mong còn không được đó.”

Lý Hư Bạch cúi đầu sửa soạn lại hòm thuốc, làm bộ như nghe không hiểu.

Vốn dĩ hắn còn hy vọng Lâm thị không đồng ý cho con gái ra ngoài với đàn ông một mình. Không ngờ bà lại còn dốc sức thúc đẩy… Xem ra không trốn được chuyến đi đến Kinh Thành này rồi, thật khiến người ta đau đầu.

“Lý đại phu, sáng mai ta đi đón huynh nhé.” Thanh Đàn cười, hơi nghiêng đầu nhìn hắn. Ánh mắt nàng ranh mãnh mà bướng bỉnh, hơn nữa còn mang theo chút uy hiếp là nếu huynh mà không đồng ý thì ta sẽ không khách sáo đâu.

Lý Hư Bạch tránh né tầm mắt của nàng, nói: “Không cần, ta tới đón cô.”

Sau khi Lý Hư Bạch rửa tay, đang muốn xách hòm thuốc rời đi.

Trong tay Thanh Đàn cầm một hộp cao dưỡng, đứng trước mặt hắn: “Lần trước huynh đã từng nói, mùa đông làn da dễ khô nứt chảy máu, cho nên ta đã cố ý chuẩn bị một hộp cao dưỡng cho huynh, để huynh dùng sau khi rửa tay.”

“Đa tạ nhị nương tử.” Lý Hư Bạch có chút xấu hổ: “Nhà ta cũng có, về bôi sau cũng như nhau.”

Thanh Đàn cười nhẹ nhàng nhìn hắn: “Đây là loại cao dưỡng mà Lý đại phu từng dùng. Hôm qua ta đã đặc biệt đi đến tiệm Tiểu Hương Sơn mua đó.”

Lý Hư Bạch xấu hổ: “Nhị nương tử nhọc lòng rồi.”

Thanh Đàn thấy hắn không chịu dùng thì nghiêm mặt nói: “Là muốn ta bôi cho huynh sao?”

Gì cơ! Trái tim Lý Hư Bạch nảy lên, hắn vội nói: “Ta tự làm.”

Thanh Đàn mỉm cười không nói, hôm nay hắn còn rất ngoan.

Lý Hư Bạch bôi cao dưỡng, lúc này Thanh Đàn mới hài lòng cho hắn đi, tiễn hắn ra khỏi cửa chính hiệu sách.

Nàng nhìn bóng lưng của Lý Hư Bạch, lặng lẽ mở bình sứ nhỏ ra. Quái lạ, vậy mà cổ trùng không có phản ứng!

Rõ ràng nàng đã bỏ Chiêu Phong Dẫn Điệp vào cao dưỡng, vì sao không có tác dụng chứ?

Thanh Đàn xoay người quay về phòng khách ở hậu viện, cầm lấy hộp cao dưỡng đó bôi lên mu bàn tay mình, kỳ lạ là thế mà cổ trùng cũng không có phản ứng!

Chẳng lẽ đồ của Trương Khoảng đã mất tác dụng?

Nàng không tin, đúng lúc Thư Hương bưng chậu nước lên, muốn đi đổ nước rửa tay mà Lý Hư Bạch đã dùng. Thanh Đàn làm bộ lơ đãng chạm vào mu bàn tay của Thư Hương, chẳng mấy chốc, hai con cổ trùng đã bay về phía Thư Hương.

Thanh Đàn giật mình, vì sao Chiêu Phong Dẫn Điệp không có tác dụng với mình?

Không phải vì trên người nàng mang theo quả cầu vàng của Phật Ly tặng chứ?

Vậy thì Lý Hư Bạch là chuyện gì? Trên người hắn rốt cuộc có món đồ gì mà có thể khiến Chiêu Phong Dẫn Điệp mất hiệu lực?

Vì nghiệm chứng suy đoán của mình, Thanh Đàn bỏ quả cầu vàng đó lên người Thư Hương, hai con cổ trùng đó quả nhiên rời xa Thư Hương, sau khi mờ mịt luống cuống dừng lại giữa không trung trong chốc lát thì lại quay về trong bình sứ. Rõ ràng là Tịch Tà Châu trong quả cầu vàng này có tác dụng.

Chẳng lẽ người lấy thư có mang theo món đồ giống như Tịch Tà Châu, cho nên mới không bị theo dõi?

Người này chẳng lẽ là Lý Hư Bạch? Nhưng việc hắn không hề có nội lực giải thích thế nào đây?