Tiên Nhân Trạng

Chương 32




Lý Hư Bạch nhìn sang nơi khác, nhỏ giọng nói: “Tại sao ta phải nghe theo cô?”

Thanh Đàn tiến lên một bước, chắp tay cười nhìn hắn: “Huynh nói xem tại sao nào?”

Khuôn mặt vẫn chưa hết ửng hồng của Lý Hư Bạch lập tức xuất hiện vẻ kinh hoảng và ngượng ngùng, trước khi nàng bước thêm bước thứ hai đến gần mình, hắn quả quyết đầu hàng, nhanh chóng nói: “Được, hai ngày nữa đi.”

Như vậy là đúng rồi, cần gì cứ phải ép tay ra tay động miệng chứ. Thanh Đàn hài lòng cười: “Ta tiễn Lý đại phu về nhé.”

Lý Hư Bạch vội nói: “Không cần.”

Thanh Đàn dịu dàng cười: “Cần. Lý đại phu là ân nhân cứu mạng của ta. Sau này ta phải tốt với Lý đại phu gấp đôi.”

Đã thế này rồi mà còn muốn gấp đôi ư?! Còn muốn gấp đôi thế nào nữa? Lý Hư Bạch không tự chủ được mà siết chặt dây đeo của hòm thuốc.

Lời từ chối đã đến bên môi lại bị nuốt vào một cách rất sáng suốt. Nàng sẽ không nghe lời, hắn càng phản kháng, nàng càng hứng thú.

Tiễn ra ngoài cửa hiệu sách, Thanh Đàn không hề dừng bước, mà tiếp tục đi cùng hắn về phía Hoài Thiện đường. Lý Hư Bạch không thể không dừng bước chân lại, khách sáo nói: “Xin nhị nương tử hãy về đi.”

Thanh Đàn không để ý đến hắn mà tiếp tục đi về phía trước mấy bước, dừng lại trước một quầy hàng bán hoa lụa trâm cài, quay đầu mỉm cười: “Lý đại phu, huynh đã làm hư trâm cài của ta rồi, phải đền cho ta một cây mới.”

Gì cơ? Lý Hư Bạch ngạc nhiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên của nàng, thầm nghĩ: Ban đêm cô chui vào phòng ta muốn làm chuyện bậy bạ rồi không cẩn thận làm rơi công cụ gây án, bây giờ lại còn muốn ta đền cho cô một cây mới à? Cô có còn liêm sỉ không đấy?

Thanh Đàn chớp mắt: “Có đền không?”

Lý Hư Bạch cụp mắt: “Đền.”

Không đền thì có lẽ thứ mất đi không phải chỉ là một chút tiền thôi đâu…

Nghe lời như vậy à… Thanh Đàn cười khanh khách vẫy tay: “Vậy huynh qua đây chọn cho ta một cây đi.”

“Ta không rành.” Lý Hư Bạch rất mất tự nhiên mà đứng bên cạnh nàng, muốn co cẳng chạy đi.

“Huynh không rành à, vậy thì ta cứ từ từ chọn vậy.” Thanh Đàn cố ý chậm rãi lựa chọn. Sợ bị người ta nhìn thấy à? Vậy thì cứ để người ta nhìn thêm một lúc nữa là được rồi.

Trên con phố nơi hiệu sách Khê Khách tọa lạc này bình thường có không ít người qua lại. Sau khi vào tháng chạp, dân chúng phải sắm sửa đồ Tết nên đường phố náo nhiệt hơn bình thường. Không ít hàng xóm láng giềng nhận ra Lý Hư Bạch, cũng biết Thanh Đàn là nhị nương tử mà hiệu sách Khê Khách vừa tìm về được. Hai người đứng bên đường, giống như Lý Hư Bạch mua đồ cho Thanh Đàn vậy, đột nhiên dẫn tới một vài người tò mò nhiều chuyện liên tục quay đầu nhìn.

Lý Hư Bạch xấu hổ, ngượng ngùng nhưng Thanh Đàn không thèm để ý. Người khác càng nhìn, nàng lựa càng chậm. Khi Lý Hư Bạch thấy xung quanh càng ngày càng nhiều người nhìn thì hắn mới hiểu ra mình lại trúng bẫy, lập tức cầm lấy một cây trâm trông không tồi trên quầy hàng lên đưa cho Thanh Đàn: “Cây này đi.”

Chủ sạp lập tức cổ vũ nói: “Ánh mắt Lý đại phu tốt quá, có điều cây này đắt lắm.”

Thanh Đàn cười uyển chuyển: “Không sao, huynh ấy có tiền mà. Rất sẵn lòng trả.”

Lý Hư Bạch: “...”

Thanh Đàn cắm cây trâm lên tóc, nghiêng đầu hỏi hắn: “Đẹp không?”

Cho dù nàng không trang điểm nhưng cũng có gương mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt kia càng trong trẻo ranh mãnh như xoáy nước hút người ta hãm sâu vào, Lý Hư Bạch nhanh chóng nhìn lướt qua: “Đẹp.”

Hơi có chút ngoan ngoãn nghe lời rồi.

Thanh Đàn cười nhạt nhìn hắn: “Huynh không nhìn mà đã nói đẹp à?”

Lý Hư Bạch xấu hổ nói: “Ta nhìn rồi.”

Thanh Đàn không buông tha: “Ta không thấy huynh nhìn. Huynh nhìn lại lần nữa đi.”

Chủ sạp buồn cười, bật cười thành tiếng.

Sắc mặt Lý Hư Bạch ửng đỏ, không thể không nhìn về phía tóc nàng, báo cáo nhiệm vụ.

Lúc này Thanh Đàn mới tha cho hắn, cười tủm tỉm nói: “Huynh trả tiền đi.”

Chủ sạp vui vẻ ra mặt, cảm ơn trời đất, đã bán được cây trâm đắt nhất rồi.

Lý Hư Bạch vội vàng trả tiền rồi xoay người muốn đi.

Thanh Đàn gọi hắn lại, trịnh trọng hỏi: “Lý đại phu, đây là lần đầu huynh tặng quà cho nữ lang sao?”

Lý Hư Bạch phát hiện ra câu hỏi này trước sau đều là bẫy.

Nói phải, chắc chắn nàng sẽ nói, vậy ta là người đầu tiên, tốt quá. Mập mờ không rõ.

Nói không phải, nàng nhất định sẽ hỏi người đầu tiên là ai. Ghen tuông.

Tóm lại, nàng sẽ không tha cho hắn.

Hắn chọn một cách nói sáng suốt: “Không nhớ rõ.”

Ánh mắt Thanh Đàn nhìn hắn thật sâu: “Ta ngược lại vẫn còn nhớ người đầu tiên tặng quà cho ta đó.”

Lý Hư Bạch ồ một tiếng.

Thanh Đàn cẩn thận quan sát ánh mắt và vẻ mặt của hắn, chậm rãi nói: “Người đó là một tên hòa thượng nhỏ, ta đã tìm hắn rất nhiều năm rồi nhưng không tìm được.”

Lý Hư Bạch lại ồ một tiếng.

Thanh Đàn cười: “Chờ ta tìm được hắn, ta nhất định phải đánh hắn nhừ tử.”

Lý Hư Bạch cuối cùng cũng không ồ nữa, hỏi: “Hắn đã tặng cô cái gì, sao cô lại muốn đánh hắn?”

Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Bởi vì hắn đã lấy đồ của ta.”

Lý Hư Bạch một lần nữa ồ một tiếng, vẻ mặt không nhìn ra được bất cứ sự khác thường nào, hắn chắp tay cáo từ.

“Lý đại phu đi thong thả.”

Thanh Đàn không thăm dò ra được kết quả mình muốn, có chút thất vọng, cũng thấy có chút may mắn. Chẳng biết tại sao, đột nhiên nàng lại đổi ý, không quá hy vọng hắn là Phật Ly.

Nàng rút trầm cài từ trên đầu ra, không nhịn được mà khẽ cười, cây trâm này cũng rất đẹp.

Tiễn Lý Hư Bạch xong, Thanh Đàn xoay người đi vào quán trà ở đối diện. Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng ở trong phòng riêng tầng hai đã chờ rất lâu. Lúc Thanh Đàn đưa Lý Hư Bạch ra ngoài đã nhìn thấy tín hiệu.

Giang Tiến Tửu vừa thấy nàng thì không nhịn được mà nhiều chuyện: “Con đi với hắn làm gì vậy? Tiễn khách cũng không đến mức tiễn lâu như vậy chứ?”

Thanh Đàn nói: “Đương nhiên là để thăm dò hắn rồi.”

Trương Khoảng không kịp chờ đợi mà hỏi: “Đêm qua muội đến nhà Lý Hư Bạch có phát hiện ra gì khả nghi không?”

Thanh Đàn gật đầu: “Sư phụ tiêu tiền cho tiệc rượu này rất đáng. Trong nhà Lý Hư Bạch quả thật có chỗ khả nghi.”

“Thứ nhất, trong thư phòng của hắn bày rất nhiều sách thuốc. Trong đó có rất nhiều quyển vô cùng cũ nát, giấy thì vàng khè, căn bản không giống như thường xuyên đọc trong ba năm qua. Ta nghi ngờ rằng trước khi theo lão đường chủ Hoài Thiện đường học y thì hắn đã biết chút ít y thuật.”

Giang Tiến Tửu không hề dao động chút nào mà gật đầu, điểm khả nghi này dường như không phải là điểm hữu dụng lắm.

“Thứ hai, trong thư phòng của hắn có một cái rương gỗ, trong đó đặt rất nhiều dụng cụ làm thủ công gỗ. Nhưng mà trong phòng hắn lại không có thành phẩm.”

“Hay là đồ làm ra được đều tặng cho ăn mày hết rồi.” Trương Khoảng nói xong thì lập tức ý thức được điều không đúng, che miệng lại, nói lầm bầm: “Coi như ta chưa nói.”

Ăn mày ngay cả nhà cũng không có, còn cần đến đồ dùng trong nhà à? Thanh Đàn và Giang Tiến Tửu cùng cười lên.

Trương Khoảng đỏ mặt xua tay: “Muội nói tiếp đi.”

“Điểm thứ ba là trên tủ đầu giường của hắn đặt một chiếc hộp đựng kim bạc, nhưng không đóng nắp hộp lại.”

Giang Tiến Tửu tò mò nói: “Việc này thì có gì khả nghi?”

“Nếu như là kiểu người cẩu thả như Vệ Thông thì tất nhiên là không khả nghi. Vớ và giày của Vệ Thông toàn một chiếc ở đông, một chiếc ở tây nhưng Lý Hư Bạch không phải người như vậy. Con đã để ý kỹ, hắn là người cực kỳ thích dọn dẹp, đồ trong hòm thuốc luôn được để ngăn nắp gọn gàng, không hề lộn xộn chút nào. Nắp hộp kim mở sẵn thì chỉ có một khả năng là để lấy kim bạc ra với tốc độ nhanh nhất.”

Trương Khoảng lập tức nói: “Ý muội là hắn dùng kim bạc để phòng thân à?”

Giang Tiến Tửu khó hiểu nói: “Nhưng hắn không có nội lực, làm sao dùng kim bạc làm ám khí khiến người khác bị thương được?”

Thanh Đàn chậm rãi thở dài: “Đây cũng chính là chỗ con luôn hoang mang. Nếu hắn có nội lực, vậy thì hắn ở trong quán trà bên bờ sông Minh Nguyệt hoàn toàn có thể dùng kim bạc làm ám khí đánh trúng Cao Vân Thăng, lại nhân lúc cứu Cao Vân Thăng mà lặng lẽ lấy kim bạc ra. Thần không biết quỷ không hay, không để lại bất cứ dấu vết gì.”

Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng nhìn nhau, giả thiết này nghe thì rất hoàn mỹ, nhưng điểm thiếu sót trí mạng là Lý Hư Bạch không có nội lực, không thể làm được việc này.

Thanh Đàn cũng biết là không thể nào, cho nên bỏ qua đề tài này, tiếp tục nói: “Còn điểm khả nghi lớn nhất chính là tủ quần áo của hắn. Thế mà hắn lại khóa nó lại, còn cài cơ quan lên nữa. Hắn nói trong tủ cất dược liệu trăm năm khó gặp và sách, bài thuốc quý hiếm. Con không tin lắm, trừ phi con tận mắt nhìn thấy.”

Trương Khoảng tò mò nói: “Chẳng lẽ muội không mở tủ ra xem à?”

Thanh Đàn có chút lúng túng sờ lông mày: “Muốn mở nhưng không thành công. Cơ quan của tủ quần áo vô cùng tinh xảo, vừa đụng vào lỗ khóa là chim đồng trên bệ cửa sổ kêu lên ngay. Quản gia mang theo người đến, ta không có cơ hội ra tay nữa, hơn nữa trâm cài đầu rớt lại còn bị hắn phát hiện ra.”

Giang Tiến Tửu kinh ngạc nói: “Sao hắn biết là con?”

“Hắn từng thấy con cài chiếc trâm đó, hơn nữa trên mu bàn tay của con bị cơ quan làm rách da.”

“Con giải thích thế nào?”

“Con nói con vừa gặp đã yêu hắn, muốn nhân lúc hắn say rượu mà lấy thân báo đáp.”

Trương Khoảng vốn giật mình há mồm đến mức có thể nhét ba chén trà vào, ngay sau đó thì vịn bàn cười phá lên.

Giang Tiến Tửu cũng có vẻ khiếp sợ: “Hắn sẽ tin sao?”

Thanh Đàn nhướn mày: “Sao lại không tin? Chẳng lẽ trên mặt con viết là con không có tình cảm, là đồ lừa đảo sao?”

Giang Tiến Tửu lúng túng sờ cằm: “Ý của ta là, nhìn con không giống người cần chờ lúc người ta say rượu mà là trực tiếp ra tay dùng sức mạnh.”

Thanh Đàn: “...”

Trương Khoảng không chịu nổi nữa, cười đến mức ghế cũng rung lên.

Thanh Đàn khẽ nói: “Nhiều cô gái yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên như vậy, chẳng lẽ không thể có thêm con sao?”

Giang Tiến Tửu miễn cưỡng nhìn nàng: “Được rồi.”

Thanh Đàn: “Hắn tin hay không tin cũng chẳng sao cả, chỉ cần con điều tra ra bí mật của hắn là được. Nếu như Lý Hư Bạch có liên quan đến người theo dõi con, vậy thì con cũng không có vấn đề gì sợ bị lộ nữa, có lẽ hắn đã sớm biết con là Phong Hầu rồi. Nếu hắn không có liên quan gì đến người đó thì cùng lắm chỉ cho rằng con là một cô nương ham mê sắc đẹp của hắn mà thôi.”

Không thể không nói, làm một người con gái háo sắc cũng rất thú vị.

Trương Khoảng một lần nữa cười đến mức thở không ra hơi.

Giang Tiến Tửu không thể nhịn được nữa mà đánh hắn một cái: “Ngươi nhỏ giọng một chút.”

Trương Khoảng cực khổ nín cười, lau đi nước ở khóe mắt, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thanh Đàn nói: “Hắn nói hắn mua cơ quan đó ở Kinh Thành. Liên Ba cũng nói ám tiễn mua ở Kinh Thành, hai người đều khai giống nhau. Ám tiễn đó, còn có con chim xanh đưa thư của tiên nhân rõ ràng đều sinh ra từ tay cao thủ chế tạo cơ quan. Cho nên ta muốn kéo hắn cùng đi đến Kinh Thành, mua một cơ quan giống như đúc. Thứ nhất là ta muốn nghiệm chứng lời hắn nói là thật hay giả. Thứ hai, nếu như thật sự mua được cơ quan thì ta cũng có thể danh chính ngôn thuận biết được cách phá cơ quan, sau đó lại tìm cơ hội thăm dò bí mật trong tủ quần áo của hắn.”

“Khi nào hai người khởi hành?”

“Hắn nói là hai ngày nữa, đúng rồi, bên chỗ Vương thị thế nào rồi ạ?”

Giang Tiến Tửu nói: “Quả nhiên là Vương thị thấy tiền liền sáng mắt. Bà ta lấy được năm mươi lượng bạc rồi thì sáng nay đã thật sự trèo lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng, cầu tiên nhân tra ra hung thủ giết Cao Vân Thăng.”

Thanh Đàn vui vẻ nói: “Được, vậy thì buổi tối chúng ta sẽ đi thay xà, đổi cột thôi.”