Tiên Nhân Trạng

Chương 25




Thanh Đàn nhảy xuống khỏi xe ngựa, cầm đao canh chừng bên cạnh xe, bảo vệ Lâm thị và Liên Ba, An Tiểu Hổ và người đánh xe nhanh chóng đi dời khúc cây đó đi.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng, vào lúc bọn họ dời khúc cây đi thì đột nhiên có ba người đàn ông xông ra từ sau triền núi bên cạnh. Bọn chúng cầm đao kiếm, lao thẳng về phía xe ngựa. An Tiểu Hổ thấy thế thì vội vàng quay về bên cạnh xe, người đánh xe tay không tấc sắt lại không có võ công hoảng hốt chạy đi trốn phía sau cái cây bên đường.

Ba người bịt mặt hoàn toàn không nhìn người đánh xe trốn sau cái cây mà xách đao xông thẳng về phía Thanh Đàn. Rõ ràng là ba người này không phải giặc cướp, cản đường không phải vì cướp của mà là vì giết nàng.

Sát thủ có võ công bình thường như thế này, nếu không phải Thanh Đàn đã trúng độc thì lấy một địch mười cũng không có gì khó khăn. Đáng hận là tay phải của nàng bị trúng độc, nếu không phong bế huyệt đạo tay phải mà cưỡng ép vận công đón địch thì chỉ có thể khiến độc phát tác nhanh hơn, cho nên nàng chỉ có thể dùng đao bằng tay trái, như vậy thì mười phần công lực chỉ còn lại hai phần.

May mà còn có An Tiểu Hổ có thể phân tán một sát thủ, Thanh Đàn toàn lực đối phó với hai người bịt mặt còn lại. Mặc dù nàng đã phong huyệt cánh tay phải, nhưng sử dụng nội lực thì vẫn không có cách nào ngăn cản độc tố khuếch tán, tốc độ dùng đao càng nhanh thì đầu óc càng choáng váng, mặc dù vẫn chưa đến mức xuất hiện dấu hiệu thất bại nhưng tuyệt đối không kiên trì được quá lâu. Nhất định phải tốc chiến tốc thắng trước khi đánh ngang tay.

Thanh Đàn đổi đao sang tay phải, chuẩn bị giải huyệt bất chấp mạo hiểm để giành phần thắng, giết mấy người này trước đã rồi nói sau.

Không ai nghĩ đến, đúng lúc này, Liên Ba trốn trong xe đột nhiên bắn ra ám tiễn, trực tiếp bắn trúng lưng của một người trong số đó. Gã đang toàn lực đối phó với Thanh Đàn, hoàn toàn không đề phòng hai người phụ nữ tay trói gà không chặt ở trong xe, cơ thể gã lảo đảo một cái, Thanh Đàn nhân cơ hội này bổ một đao về phía cánh tay phải của gã. Gã hét lên tiếng kêu thảm thiết đau đớn, trường đao rớt khỏi tay, máu tươi văng khắp nơi.

Người đàn ông còn lại vây công Thanh Đàn thấy tình thế không ổn thì vội vã hô rút lui.

Hai người còn lại đỡ người đàn ông bị thương kia nhanh chóng rời đi, trên mặt đất là một cánh tay đứt lìa, Thanh Đàn cưỡng chế cơn chóng mặt buồn nôn, nói với An Tiểu Hổ: “Đi nhanh.”

Bởi vì sợ hãi quá độ, Lâm thị ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, hô hấp không thuận, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất đi, may mà Liên Ba có mang theo một ít thuốc viên bên mình, vội vàng cho Lâm thị uống hai viên.

Xe ngựa xóc nảy, Thanh Đàn càng ngày càng cảm thấy cơ thể như nhũn ra, đầu váng mắt hoa, nàng ráng chống đỡ cầm ám tiễn của Liên Ba lên xem một chút rồi rơi vào hôn mê.

Khi tỉnh lại lần nữa, nàng đang nằm trên một chiếc giường gỗ thông sạch sẽ, chỉ có Lâm thị trông chừng bên cạnh nàng. Ở đây không phải là tiêu cục Phong Vân cũng không phải là hiệu sách Khê Khách, trong phòng trang nhã sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, còn thoang thoảng một mùi đàn hương nhàn nhạt.

“Con tỉnh rồi.” Lâm thị cầm tay Thanh Đàn, vui đến phát khóc: “Con dọa chết mẹ rồi.”

Thanh Đàn nhìn xung quanh một vòng: “Đây là nơi nào vậy ạ?”

“Đây là phòng khách nhà Lý đại phu.”

Thanh Đàn ngẩn ra: “Sao chúng ta lại đến nhà Lý Hư Bạch vậy ạ?”

Lâm thị giải thích: “Sau khi chúng ta vào thành thì đi ngang qua nơi này, đúng lúc gặp Lý đại phu đi ra ngoài. Lúc đó con đã hôn mê lâu lắm rồi, còn rất xa mới đến tiêu cục Phong Vân, mẹ sợ làm lỡ giờ cứu mạng con nên đã vội vàng mời Lý đại phu cấp cứu trước. Tỷ tỷ con thì đến tiêu cục Phong Vân mời Trương Khoảng.”

Thanh Đàn không nhịn được mà khen ngợi: “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo.”

Lâm thị rưng rưng nước mắt nhìn nàng: “Con tỉnh lại là được, vừa rồi mẹ thật sự bị dọa chết rồi. Nếu như con gặp nguy hiểm, mẹ cũng không sống nổi nữa.”

“Mẹ yên tâm, không phải con vẫn đang êm đẹp đây sao.” Thanh Đàn muốn ngồi dậy, Lâm thị vội vàng đè nàng lại: “Con tạm thời đừng động đậy, chờ tỷ tỷ con mời Trương Khoảng đến cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.”

Thanh Đàn sợ Lâm thị lo lắng nên nghe lời tiếp tục nằm xuống. Vết thương trên mu bàn tay đã được băng bó xong, nàng nâng tay phải lên, cảm thấy bình thường, không hề có gì khác lạ. Lạ thật, Lý Hư Bạch đi theo lão đường chủ học y ba năm, vậy mà đã đọc được cách giải độc rồi ư? Hay là nói, chỉ vì trên đầu mũi tên không phải là độc hiếm có cho nên hắn mới có thể giải được một cách dễ dàng?

“Lý đại phu đi sắc thuốc cho con rồi.” Lâm thị nhỏ giọng nói: “Ánh mắt con không tệ. Vừa rồi mẹ đã để ý nhìn, trong phủ của Lý Hư Bạch ngay cả một tỳ nữ cũng không có, chắc chắn là một lang quân giữ mình trong sạch.”

Còn thủ thân như ngọc nữa. Thanh Đàn vừa muốn trêu chọc, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lý Hư Bạch đang đứng ở cửa không biết nên tiến hay lùi, trong tay bưng một chén thuốc. Cho dù hắn không nghe được toàn bộ lời Lâm thị nói thì cũng có thể đoán ra được là đang nói tới hắn.

Thanh Đàn vội nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của Lý đại phu.”

Lý Hư Bạch nhìn nàng một cái: “Nhị nương tử nói quá lời rồi.”

“Thanh Đàn nhà ta cũng thật là có duyên với Lý đại phu, lại trùng hợp như vậy, đúng lúc chúng ta đi đến đây thì gặp Lý đại phu đi ra ngoài.” Lâm thị thương con nên sốt ruột, không để lỡ cơ hội mà kéo quan hệ của hai người theo hướng có duyên phận.

Lý Hư Bạch hơi có vẻ lúng túng đưa chén thuốc cho Lâm thị, xoay người định ra ngoài thì Liên Ba dẫn theo Trương Khoảng vội vã từ bên ngoài đi vào.

Thanh Đàn nhìn thấy Trương Khoảng thì vô cùng vui vẻ. Thật lòng thì nàng vẫn không yên tâm về khả năng giải độc của Lý Hư Bạch lắm.

Trương Khoảng cẩn thận kiểm tra tình hình rồi nói: “Không sao, độc đã được giải rồi. May mà không phải là Kiến Huyết Phong Hầu [*]. Nếu không thì muội đã sớm đi gặp Diêm Vương vì lỡ giờ vàng rồi.”

[*] Kiến Huyết Phong Hầu (见血封喉): Tên một loại kịch độc, con người nếu trúng phải sẽ lập tức nghẹt thở và tử vong.

Lâm thị nghe nói không sao thì mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa cảm ơn Lý Hư Bạch.

Lý Hư Bạch khách sáo nói: “Chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi, trị bệnh cứu người là bổn phận của thầy thuốc mà.”

Liên Ba đỡ Thanh Đàn xuống giường. Thanh Đàn tự cảm thấy thể lực đã hồi phục, không cần phải đỡ, nhưng mà ban nãy nàng hôn mê bất tỉnh, làm sao vào Lý gia được?

Nàng nhất thời tò mò, thuận miệng hỏi ra: “Mẹ, con vào đây bằng cách nào vậy?”

Lâm thị cười tủm tỉm nói: “Lý đại phu ôm con vào đó.”

Không nghĩ tới người này không có nội lực nhưng vẫn có sức. Từ cửa chính đến phòng khách này chắc hẳn cũng không gần.

Đôi mắt xinh đẹp của Thanh Đàn liếc nhìn về phía Lý Hư Bạch, ánh mắt long lanh sáng ngời ẩn chứa chút ý tứ không rõ.

Lý Hư Bạch tránh né tầm mắt của nàng, giơ tay lên nói: “Các vị đi thong thả.”

Thế mà đã vội vã tiễn khác rồi… Trong lòng Thanh Đàn thầm phỉ nhổ, nàng đi đến bên cạnh hắn, chắp tay hành lễ, chân thành nói: “Ơn cứu mạng của Lý đại phu, ta nhất định sẽ cố gắng đáp tạ.”

“Nhị nương tử không cần khách sáo, càng không cần đáp tạ.” Lý Hư Bạch không chờ nàng nói hết lời khách sáo thì đã ngắt lời nàng trước, dáng vẻ từ chối người đến gần.

Thanh Đàn nhướn mày cười: “Huynh nói không cần là không cần à? Ta cứ muốn làm đấy.”

Mọi người nghe thấy thì đều không nhịn được cười, chỉ có Lý Hư Bạch không cười nổi, sắc mặt ửng hồng, nhìn trái nhìn phải.

Trên đoạn đường đi ra khỏi phòng khách, Thanh Đàn lưu ý nhìn một chút, người hầu của Lý gia quả thật không nhiều, lại không có nữ tỳ. Người tên Bồng Lai từng nói chuyện với nàng cũng không xuất hiện, người ở bên cạnh Lý Hư Bạch là quản gia Thường Tiếu.

Ông ấy và thợ khắc Thường Phúc của hiệu sách Khê Khách là huynh đệ ruột, tướng mạo hai người rất giống nhau, chỉ là Thường Phúc trông trung thực, Thường Tiếu thì nhanh nhẹn khéo léo, tính tình sáng sủa.

Đi ra khỏi cửa chính Lý gia, Trương Khoảng gọi Thanh Đàn đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Lúc ta tới có nghe Liên Ba nói, trên đường các muội gặp hai nhóm người đánh lén. Muội cũng chưa đắc tội với bất cứ ai mà, rốt cuộc là ai muốn giết muội vậy?”

Thanh Đàn bật cười: “Huynh nói sai rồi, không phải là ta chưa đắc tội với bất cứ ai, mà là trong lúc không hay không biết đã đắc tội với ít nhất hai nhóm người.”

Trương Khoảng kinh ngạc nói: “Ít nhất hai nhóm người ư? Ý muội nói là, hai lần ám sát không phải cùng một bọn à?”

Thanh Đàn nhìn vết thương trên mu bàn tay, nhỏ giọng nói: “Người mai phục trong rừng tùng chỉ bắn một bắn mũi tên là rút lui, bởi vì hắn thấy ta đã bị thương thì chắc chắn sẽ chết vì trúng độc nên không cần phải bắn thêm mấy mũi nữa. Nếu đã như vậy thì hắn không cần vẽ vời thêm chuyện, chặn giết thêm lần nữa trên đường đi. Vì thế, đám mai phục ám sát ta trên đường chắc chắn là một đám khác. Rõ ràng bọn chúng không hề biết ta đã trúng độc, nếu không thì dù thế nào cũng sẽ kiên trì đến khi độc phát tác, đến lúc đó sẽ có thể đưa ta vào chỗ chết một cách dễ dàng.”

Trương Khoảng đè thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là người biết được thân phận Phong Hầu của muội?”

Thanh Đàn suy nghĩ một lúc, cảm thấy không giống lắm: “Vậy thì hắn có lẽ cũng sẽ ra tay với sư phụ, ông ấy là thủ lĩnh Phong Hầu mà.”

Trương Khoảng sờ đầu: “Có phải là vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay với ông ấy nên khai đao với muội trước không?”

Hiện tại Thanh Đàn vẫn không có cách nào kết luận được, vì manh mối quá ít.

“Người bị ta chém bị thương rất nặng, nếu như trị liệu chậm trễ thì có thể sẽ chết. Huynh đi điều tra hiệu thuốc y quán xem có thu hoạch được gì không.”

Trương Khoảng gật đầu, đang chuẩn bị đi thì Thanh Đàn đột nhiên nói: “Chờ đã, còn một việc nữa.” Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Liên Ba cách đó không xa, nàng ấy đang cùng Lâm thị chào tạm biệt Lý Hư Bạch.

“Liên Ba đã dùng ám tiễn đánh lén một tên cướp, ám tiễn đó tinh xảo nhỏ nhắn, có hai ống đựng mũi tên, trên dưới đều có một cơ quan. Huynh bảo Vệ Thông đi ra phố tìm xem U Thành có bán kiểu ám tiễn này không.”

Trương Khoảng ngẩn ra: “Lần đầu ta nghe nói có hai ống đựng mũi tên đó.”

Thanh Đàn không tiện nói thêm, thấy Liên Ba vẫy tay với nàng thì đi qua đó lên xe ngựa.

Trải qua hai lần kinh hãi, Lâm thị về đến hiệu sách là nằm xuống ngay, Thanh Đàn cũng bị bà cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi, không cho phép đi lại.

Liên Ba sắp xếp cho hai người ổn thỏa, ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi hồi lâu mới ổn định được tinh thần. Chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự quá lạ lùng, chỉ là một chuyến đi bình thường thôi, thế mà lại đụng phải hai lần phục kích đánh lén.

Rốt cuộc là ai muốn ra tay với người của hiệu sách Khê Khách? Bọn chúng muốn giết Thanh Đàn hay là Lâm thị?

Vừa nghĩ tới Lâm thị, trái tim nàng lập tức thắt lại, đứng dậy đi đến tiền viện.

Thợ khắc Thường Phúc đang ngồi dưới cửa sổ lau một tấm bản khắc. Liên Ba đứng ngoài cửa gọi một tiếng: “Thường thúc”.

Thường Phúc ngẩng đầu, cảnh giác nhìn ra ngoài một chút rồi ra hiệu cho Liên Ba đóng cửa lại.

Liên Ba vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi: “Thanh Điểu có tin tức gì không?”

Thường Phúc gật đầu: “Hôm nay hắn đã đi theo mọi người ra khỏi thành.”

Liên Ba vội hỏi: “Hắn có nhìn thấy ai mai phục trong rừng tùng, đánh lén bọn ta không?”

“Biệt hiệu của người đó là Phi Trảo, là kẻ cướp chuyên nghiệp.”

Liên Ba lại hỏi: “Vậy người bịt mặt sau đó thì sao? Có cùng một bọn với hắn ta không?”

Thường Phúc nói: “Sau khi mọi người rời khỏi hiệu sách thì Thanh Điểu đã âm thầm đi theo, vì sợ Thanh Đàn phát hiện ra nên đi theo từ xa, không dám tới gần. Lúc đó hắn không phát hiện ra bóng dáng của ba người bịt mặt, chắc hẳn sau đó ba người này mới chạy tới. Nhưng Phi Trảo thì không phải, hắn ta đã tới mai phục trong rừng cây từ trước.”

Trong lòng Liên Ba đột nhiên trầm xuống.

Thường Phúc: “Không rõ thân phận của đám người bịt mặt. Thanh Điểu vẫn đang điều tra. Có cần bảo hắn hỏi xem ai chỉ điểm Phi Trảo trước không?”

Liên Ba cắn môi thật chặt: “Không cần hỏi, ta biết là ai.”