Tiên Nhân Trạng

Chương 23




Thanh Đàn nghĩ đến việc hôm nay có thể “bắt được” người lấy thư cho tiên nhân là tâm tình rất tốt, sáng sớm thức dậy trên mặt đã mang theo sự vui vẻ.

Lâm thị còn tưởng hôm nay Lý Hư Bạch đến cho nên con gái mới vui như vậy không nhịn được mà mỉm cười trêu ghẹo nói: “Nếu ngày nào Lý đại phu cũng đến thì tốt rồi.”

Bị người ta hiểu lầm là mình có ý với Lý Hư Bạch cũng rất tốt, thuận tiện làm việc. Thanh Đàn đâm lao phải theo lao, nở nụ cười xinh đẹp nói: “Chắc hắn sắp đến rồi, con ra đón hắn nhé.”

Lâm thị cười nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Thanh Đàn đi ra khỏi cổng tròn, trong lòng tính toán một chút. Lý Hư Bạch quả thật khiến người ta yêu thích, vẻ ngoài không thể bắt bẻ, nhân phẩm cũng không có khuyết điểm nào. Đợi qua năm mới bà sẽ tâm sự với lão đường chủ, xem xem có thể nhờ lão đường chủ làm mai hay không. Dàn xếp chung thân đại sự của hai con gái ổn thỏa hết rồi, bà cũng không còn gì để lo lắng nữa.

Thanh Đàn ngồi trong hiệu sách, tay cầm một nắm hạt dưa, trò chuyện với An thúc câu được câu không, tiện thể thỉnh thoảng nhìn sang quán trà ở đối diện. Nếu như tất cả thuận lợi thì hôm nay có thể biết được là ai lấy tiên nhân trạng, mới nghĩ tới thôi mà nàng đã vô cùng phấn khích rồi.

Bình thường Lý Hư Bạch đều đến hiệu sách vào giờ thìn, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Thanh Đàn nhìn thấy một bóng dáng tuấn lãng xuất trần thoát tục trong đám người thì ý cười lập tức lan đến gò má.

Nàng đưa nắm hạt dưa trong tay cho An thúc, cười duyên dáng nghênh đón hắn: “Mời Lý đại phu vào bên trong.”

Lý Hư Bạch liếc mắt đã nhìn ra được hôm nay tâm tình nàng rất tốt, đôi mắt linh động tỏa sáng đó còn sâu xa, tinh ranh hơn ngày thường.

Hắn xách hòm thuốc đi theo Thanh Đàn vào hậu viện, bắt mạch cho Lâm thị trước, sau đó mới đâm kim bó thuốc cho Thanh Đàn.

Lâm thị hiểu lầm Thanh Đàn có ý với Lý Hư Bạch nên đối xử với hắn như kiểu yêu ai yêu cả đường đi, vì để con gái và hắn ở riêng với nhau, bà đã đuổi Mặc Hương và Thư Hương ra ngoài hết, nhường lại phòng khách cho đôi trẻ.

Lý Hư Bạch im lặng phối nước thuốc, lại bỏ sợi bông vào đó ngâm, trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có chim sẻ bay qua dưới mái hiên, hót tiếng ríu rít.

Hắn im lặng ít nói theo thói quen, quay lưng về phía nàng, cố gắng ít nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ranh mãnh của nàng.

Thanh Đàn ngồi sau lưng hắn, đôi mắt đảo quanh nhìn khắp người hắn.

“Lý đại phu, ngày nào cũng phải phối nước thuốc sao?”

“Phải.”

Thật đúng là tích chữ như vàng.

Thanh Đàn nhìn lưng hắn bĩu môi, chợt ồ lên một tiếng: “Lý đại phu, sao hôm nay mùi hương trên người huynh thay đổi rồi?”

Những lời này vừa nghe thì thấy không có gì, nghĩ kỹ lại cảm thấy mập mờ. Lý Hư Bạch không muốn trả lời, làm xong việc trong tay thì xoay người lại, đột nhiên sắc mặt đỏ bừng cứng đờ tại chỗ.

Thanh Đàn giống như con mèo nhỏ vậy, chẳng biết từ lúc nào đã đứng dậy khỏi ghế, lặng lẽ đứng sau lưng hắn, cách hắn chưa tới một thước. Hắn muốn lùi lại hai bước, nhưng sau lưng là cái bàn, lưng hắn đã đụng vào bàn rồi.

Thanh Đàn luôn tinh ranh giờ phút này đột nhiên trở nên ngây thơ, không hề có sự đề phòng nam nữ, khuôn mặt tươi đẹp như đóa hoa, còn làm bộ nhích lại gần ngực hắn: “Hôm nay huynh dùng hương gì vậy, còn nồng hơn đàn hương.”

Lý Hư Bạch nhanh chóng đáp: “Giáng chân hương [*].” Hắn sợ nói chậm một chút thì cái đầu này sẽ đến gần quần áo hắn mà ngửi.

[*] Giáng chân hương (降真香): Hướng gỗ giáng chân. Cây gỗ nhỏ thường màu xanh, cao 5-10m. Cành già màu nâu đỏ, vỏ có mùi xoài. Lá mọc đối không có lông, cuống dài phù ở hai đầu, lá cũng thơm mùi xoài.

Thanh Đàn tinh mắt, nhìn thấy trên cánh tay giơ lên của Lý Hư Bạch, phần ống tay áo để lộ ra một chuỗi hạt gỗ màu đen, bèn tò mò kéo ống tay áo của hắn lại: “Là cái này sao?”

Lý Hư Bạch rất bất đắc dĩ mà trả lời: “Phải.”

Thanh Đàn ngước đôi mắt long lanh lên, tràn đầy tò mò nhìn thẳng vào hắn: “Lý đại phu, ta có một vấn đề đã tò mò lâu lắm rồi, thật sự không nhịn được mà muốn nói ra, không biết liệu có mạo phạm huynh không.”

“Có.” Lý Hư Bạch nói thật nhanh: “Vậy nên đừng hỏi nữa.”

Thanh Đàn không ngờ hắn lại trả lời như vậy, ngược lại bị gợi lên lòng chống đối, nàng chân thành nói: “Không hỏi thì ta sẽ ăn ngủ không yên, nhìn thấy Lý đại phu thì sẽ suy nghĩ lung tung.”

Đây là lời nói lưu manh gì vậy! Sắc mặt Lý Hư Bạch ửng đỏ, mắt nhìn qua nhìn lại: “Mời nhị nương tử ngồi xuống, nhắm mắt lại, ta phải đâm kim rồi.”

Nhắm mắt mới lạ, Thanh Đàn càng trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn chằm chằm: “Vì sao Lý đại phu lại phải dùng cao thơm?”

“Ta là người phương nam, không chịu nổi thời tiết phương bắc, mỗi ngày ta xem bệnh cho người ta, cần phải rửa tay vô số lần, không có cao thơm thì da sẽ nứt nẻ và chảy máu.”

Câu trả lời này nghe thì hợp tình hợp lý. Nhưng Lý Hư Bạch nói rất nhanh, cứ như nói chậm lại thì nàng sẽ làm gì hắn vậy. Thái độ này khiến Thanh Đàn có chút khó chịu.

Nàng truy hỏi: “Lý đại phu luôn dùng đàn hương, sao hôm nay lại đột nhiên đeo hạt gỗ giáng chân hương?”

Lý Hư Bạch: “Giống như thay quần áo vậy, không có nguyên nhân gì cả.”

Thanh Đàn không tin, nhiều ngày như vậy không đổi, sao hôm nay lại đột nhiên nhớ đến muốn đổi?

Đầu óc nàng xoay chuyển hỏi: “Có thể tặng cho ta hạt châu này không?”

Lý Hư Bạch giống như bị lời nói thẳng thắn này làm kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt im lặng cạn lời.

Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp: “Ta không lấy không, ta cũng tặng cho huynh một món quà.”

Có ý gì? Trao đổi tín vật ư? Lý Hư Bạch lúng túng trầm mặt: “Mời nhị nương tử nhắm mắt.”

Thanh Đàn cuối cùng cũng nghe lời, nhắm mắt lại trở nên yên tĩnh.

Lý Hư Bạch âm thầm thở phào, cầm kim bạc ngồi xuống.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo chiết eo, làm nổi bật lên vòng eo nhỏ nhắn mà yểu điệu. Phía trên phần cổ áo lông hồ ly xù lên là một khuôn mặt xán lạn như hoa xuân.

Ánh mắt Lý Hư Bạch từ trên hình xăm hoa mai hơi dời xuống, nhìn mí mắt thật mỏng của nàng, mày kiếm anh tuấn bất giác cau lại.

Vì sao lại có chuyện trùng hợp như thế… Trùng hợp đến mức khiến người ta hoài nghi trên đời này thật sự có thần tiên.

Thanh Đàn chờ hắn đắp sợi bông lên xong thì mới lần nữa lên tiếng, vừa mở miệng là đã cho Lý Hư Bạch một câu hỏi khó: “Mùi của hạt châu này thơm quá, nếu Lý đại phu không nỡ tặng ta, vậy thì ta trả tiền mua được không?”

“Không được.”

Thanh Đàn ồ lên một tiếng: “Lý đại phu không phải là người hào phóng vung tiền như rác sao? Hôm nay sao lại keo kiệt như vậy.”

Lý Hư Bạch suy nghĩ, việc này quả thật không phù hợp với diễn xuất bình thường của mình, nhưng mà thật sự không thể tặng hạt châu này được, hắn đang muốn nghĩ lý do thì lại nghe Thanh Đàn ở sau lưng đột nhiên nói một câu: “Có phải Lý đại phu không thích ta không?”

Lý Hư Bạch đang thu dọn hòm thuốc, hòm đóng lại vang một tiếng cạch, suýt nữa kẹp trúng ngón tay. Một nữ lang còn có thể nói chuyện thẳng thắn hơn một chút nữa không?

Hình như nàng đã hơi vội vã, dọa người ta sợ rồi. Thanh Đàn nhịn cười nói: “Lý đại phu, ta tiễn huynh ra ngoài.”

Đi đến cửa chính, nàng ngẩng đầu nhìn phòng riêng của quán trà. Tốt lắm, Giang Tiến Tửu đến tìm nàng rồi, xem ra là có tin tốt.

Tiễn Lý Hư Bạch đi xong, Thanh Đàn nhanh chóng rẽ vào quán trà, đẩy cửa phòng riêng ra, nhìn thấy Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng thì không khỏi có chút khó hiểu, sao sắc mặt của hai người này đều không bình thường vậy, không giống dáng vẻ đến đưa tin tốt gì cả.

Nàng kéo ghế ra ngồi xuống: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Tiến Tửu nói: “Sáng nay ta đã phái A Tùng và Vệ Thông trông coi cửa Giả gia, có người đã đưa thư tiên nhân đến.”

Thanh Đàn phấn khởi nói: “Vậy thì chứng tỏ có người đi lấy tiên nhân trạng, hai người có lần theo được người lấy thư không?”

Trương Khoảng vô cùng thất bại nói: “Không.”

Thanh Đàn kinh ngạc nói: “Sao lại không?”

Trương Khoảng ảo não nói: “Ta thả cổ trùng ra nhưng cổ trùng không hề có phản ứng. Hắn không thể nào phát hiện ra dây xích sắt bị ta động tay động chân được. Thật ra không thể nói Chiêu Phong Dẫn Điệp là độc được. Nó không màu không mùi, dính phải nó sẽ không mất mạng cũng không đau không ngứa.”

Thanh Đàn nhíu mày lại: “Chẳng lẽ hắn không hề dùng tay chạm vào xích sắt, hoặc là hắn đã đeo găng tay?” Chẳng biết tại sao dù nàng biết rất rõ Lý Hư Bạch không có nội lực, không thể nào là người áo đen được nhưng nàng lại không tự chủ được mà nghĩ đến Lý Hư Bạch, bởi vì hắn vô cùng yêu quý tay hắn, bảo dưỡng tay vô cùng cẩn thận.

Thanh Đàn lại hỏi Giang Tiến Tửu: “Không phải thầy để Vệ Thông và A Tùng đi trông chừng Giả gia sao? Có nhìn thấy người đưa thư không?”

Giang Tiến Tửu: “Không phải người đưa thư mà là một con chim xanh.”

Thanh Đàn gật đầu: “Trong truyền thuyết chim xanh là sứ giả của thần tiên, chim xanh đưa thư cũng rất hợp lý.”

Trương Khoảng nói: “Nhưng con chim xanh này là một con chim giả.”

Thanh Đàn càng thêm kinh ngạc: “Chim giả thì làm sao đưa thư được?”

“Vệ Thông nói là có thuật cơ quan.”

Thanh Đàn ngơ ngác, thuật cơ quan ư? Nàng nhanh chóng nghĩ đến chiếc hộp sắt của Mặc gia trong cổ mộ, nghĩ đến tiểu hòa thượng Phật Ly đó, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như thế? Hay là nàng nghĩ nhiều rồi?

Giang Tiến Tửu nói: “Đúng rồi, khó tin hơn nữa là, thầy đã phái người đi nha môn, thăm dò được trong thư tiên nhân viết bốn chữ giếng cạn Quỷ Viên. Thẩm đại nhân đã phái người gọi đường chủ của Hoài Thiện đường đi khám nghiệm lại tử thi, quả nhiên trong giếng cạn Quỷ Viên là hài cốt bé trai.”

Trương Khoảng nói: “Từ khi Lưu thị leo lên tháp Thanh Thiên cho đến đêm khuya tiên nhân trạng bị lấy đi, rồi khi sắc trời hừng sáng thì chim xanh đã đưa thư tiên nhân tới. Trong mấy canh giờ ngắn ngủi này ngoại trừ thần tiên thì còn ai có bản lĩnh này nữa?”

Thanh Đàn vì giữ bí mật cho Liên Ba nên mãi chưa nói với Giang Tiến Tửu về tất cả những gì mình chứng kiến khi theo dõi Cao Vân Thăng.

Người biết rõ hài cốt trong giếng cạn là bé trai chỉ có bốn người là nàng, Liên Ba, Cao Vân Thăng và lão Khúc. Còn có một người nữa chính là hung thủ năm đó.

Bây giờ chỉ có hai loại khả năng, một là đêm đó có người cũng theo dõi nàng hoặc là Cao Vân Thăng, cho nên biết được chuyện này. Nếu như vậy người theo dõi nàng chắc chắn là người áo đen đó, chỉ có võ công của hắn mới có thể làm đến mức Thanh Đàn không hề nhận ra.

Còn có một khả năng nữa là trong bốn người Liên Ba, Cao Vân Thăng, lão Khúc và hung thủ có một người có liên quan đến “tiên nhân”, bọn họ đã tiết lộ chuyện này với “tiên nhân”.

Không có khả năng là tên hung thủ năm đó, Cao Vân Thăng và lão Khúc cũng không thể. Vậy thì trong bốn người, Liên Ba là khả nghi nhất.

Nhưng nàng ấy một lòng xem việc này là nhược điểm dùng để áp chế Cao Vân Thăng hòa ly với nàng ấy, một khi nàng ấy nói cho tiên nhân biết thì sẽ mất đi lá bài này. Có lẽ nàng ấy cũng sẽ không nói ra.

Vậy thì cũng chỉ có khả năng thứ nhất, có người đang theo dõi nàng!

Thanh Đàn nghĩ đến đây, sau lưng là một hồi rét run, người này vì sao lại muốn theo dõi nàng? Hắn biết thân phận của nàng ư?

Đêm hôm đó nàng và người áo đen đánh nhau dưới tháp Thanh Thiên, hai người đều che mặt, với thị lực của nàng thì căn bản không có cách nào thấy rõ tướng mạo của hắn, hắn làm sao có thể thấy rõ nàng chứ? Rốt cuộc là đã xảy ra sơ suất ở đâu?

Thanh Đàn lập tức hỏi Trương Khoảng: “Xuyên ca, nếu như ta bị người khác theo dõi, huynh có cách nào tìm được người theo dõi ta không?”

Trương Khoảng khiếp sợ nhìn nàng: “Muội bị theo dõi ư? Ai có thể có võ công cao như vậy? Người mặc áo đen à?”

Hài cốt trong giếng cạn đã bị lộ ra là bé trai, Thanh Đàn không cần phải giấu giếm thay Liên Ba nữa, thế là nói thẳng ra việc đêm hôm ấy mình theo dõi Cao Vân Thăng, cùng với phỏng đoán vừa rồi.

Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc.

Thanh Đàn thở dài: “Nếu như thật sự giống như ta suy đoán, vậy thì phiền phức rồi. Địch trong tối ta ngoài sáng.”

Trương Khoảng khó hiểu: “Tại sao hắn phải theo dõi muội, chẳng lẽ hắn đã biết được thân phận của muội à?”

Giang Tiến Tửu: “Chúng ta là lần đầu tiên đến U Thành, thân phận đều được giữ bí mật. Chỉ có Chỉ huy ti ngự tiền biết được mục đích chuyến này của chúng ta.”

Thanh Đàn trầm ngâm nói: “Trừ phi trước kia hắn từng thấy con, hơn nữa đã sớm biết con là Phong Hầu.”