Tiên Nhân Trạng - Thị Kim

Chương 12




Cao Vân Thăng quay về hậu viện, nhìn thấy phòng của Liên Ba vẫn còn sáng đèn, bình thường vào giờ này nàng đã ngủ rồi.

Hắn hơi chần chờ, nhẹ nhàng vén rèm đi vào.

Trong phòng yên tĩnh, có một chậu than đang cháy, Liên Ba thì ngồi đọc sách dưới đèn, nhã nhặn, xinh đẹp, bóng lưng nàng như tranh vẽ. Cao Vân Thăng nhìn vòng eo thon vẫn giống như thời thiếu nữ của nàng, đột nhiên sinh ra chút cảm khái, người trong tranh đẹp thì đẹp, nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm. Lúc nhìn bóng lưng nàng, hắn còn cảm thấy hơi lạ lẫm.

Trực giác của bộ khoái nói cho hắn biết, dù đã thành thân bốn năm nhưng nàng chưa bao giờ mở lòng ra với hắn, nàng còn cất giấu rất nhiều bí mật trong lòng. Ví dụ như việc nàng là con gái nuôi của Lâm thị, ví dụ như là mối quan hệ giữa nàng và Thẩm Tòng Lan.

Cao Vân Thăng hắng giọng một tiếng: “Vẫn chưa ngủ à?”

Liên Ba quay người lại, dịu dàng cười: “Ta cố ý chờ chàng đấy.”

Cao Vân Thăng thầm nghĩ: Chờ mình ư? Chỉ sợ là vì Thẩm Tòng Lan nhỉ. Hắn bình tĩnh ngồi xuống, hỏi: “Có việc gì sao?”

“Vụ án của Kiều nương tử thế nào rồi?”

Quả nhiên là vì hỏi vụ án này, lửa ghen trong lòng Cao Vân Thăng dần dần cháy lên: “Hung thủ chính là Ôn tú tài, giờ hắn đã bị nhốt vào tù.”

Liên Ba vô cùng kinh ngạc: “Thật sự là hắn à?”

Cao Vân Thăng ừ một tiếng: “Hôm nay muộn quá rồi, sáng mai ta sẽ đến Quỷ Viên tìm quần áo mà Ôn tú tài ném vào giếng khô. Vụ án này được xem như là đầy đủ chứng cứ, có thể báo cáo lên trên rồi.”

Liên Ba lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm: “Không ngờ Ôn tú tài lại làm ra chuyện như vậy. Tiên nhân trên tháp Thanh Thiên cũng lợi hại quá đi.”

Sắc mặt Cao Vân Thăng chua xót cười: “Nàng muốn nói là Thẩm đại nhân lợi hại đúng không, chỉ mới một ngày thôi mà y đã phá được án này rồi.”

Vẻ mặt Liên Ba có chút không vui, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường lại, nợ một nụ cười nhạt: “Chàng đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Cao Vân Thăng không đứng dậy, bàn tay đặt trên đầu gối bất giác nắm lại: “Mấy vụ án trước kia nàng chưa từng quan tâm như vậy. Thế mà hôm nay nàng cố ý chờ ta muộn thế này để hỏi về vụ án.”

Trước kia hắn chỉ từng nghe nói đến cái tên Thẩm Tòng Lan này nhưng hôm nay nhìn thấy người thật mới phát hiện ra y không những nhạy bén hơn người mà còn có khuôn mặt trẻ trung tuấn lãng, phong thái lỗi lạc mà phụ nữ cực kỳ thích. Sự ghen ghét mà hắn đã đè nén cả ngày cuối cùng cũng được cởi trói hoàn toàn và duỗi móng vuốt ra thăm dò vào tối nay.

Liên Ba dường như không nhận ra được sự đố kỵ của hắn, bình tĩnh giải thích: “Độc dược đến từ hiệu sách, đương nhiên là ta quan tâm rồi. Ta sợ liên lụy đến hiệu sách và mẫu thân.”

Cao Vân Thăng nở nụ cười lạnh: “Chẳng lẽ không phải vì quan tâm Thẩm đại nhân ư?”

Sắc mặt Liên Ba hơi thay đổi, giọng điệu vẫn dịu dàng, bình tĩnh: “Lời này có ý gì?”

“Ta thấy rất lạ, tại sao Thẩm đại nhân lại biết hiệu sách có loại thuốc này?”

Liên Ba nói chi tiết: “Trước kia hắn là khách quen của hiệu sách, thường xuyên đến mua sách.”

“Nàng và hắn thân lắm à?”

“Không thân.”

“Không thân thì vì sao hắn biết?”

“Ta và Ôn tú tài cũng không thân.” Liên Ba bình tĩnh, thản nhiên nhìn Cao Vân Thăng: “Năm đó Thẩm Tòng Lan giống Ôn tú tài vậy, đều là thư sinh nghèo, thích đọc sách nhưng không có tiền bạc, mỗi lần đến hiệu sách đều ở lại rất lâu, ta chỉ nhắc nhở những người như vậy thôi.”

Cao Vân Thăng hùng hổ dọa người mà hỏi: “Tại sao y lại đi một mình đến hiệu sách để hỏi Nhất Oa Đoan, có phải y đã nói gì với nàng không?”

“Ngoại trừ vụ án thì không nói gì hết.”

Rõ ràng là Cao Vân Thăng không tin, ngước mắt nhìn chằm chằm Liên Ba, trong ánh mắt mang theo vẻ dò xét: “Nàng có từng hối hận không?”

“Hối hận cái gì?”

“Hối hận vì năm đó không chọn đi theo Thẩm Tòng Lan.”



Liên Ba nhíu mày: “Chuyện chưa từng có thì lấy đâu ra hối hận.”

Cao Vân Thăng không tin, tiếp tục truy hỏi: “Lúc đó y chỉ là một tú tài nghèo, còn ta thì đã làm việc trong nha môn, mặc dù bây giờ ta đã thăng lên làm bộ đầu nhưng y đã trở thành cấp trên của ta. Hôm nay nàng nhìn thấy y, có phải trong lòng đã từng so sánh ta với y không?”

Liên Ba cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà hỏi lại hắn: “Vậy chàng có từng hối hận vì không cưới Phù biểu muội mà cưới ta không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cao Vân Thăng biến sắc: “Nàng có ý gì?”

Liên Ba lạnh lùng nói: “Không có ý gì, chỉ là dùng cách hỏi này để trả lời câu hỏi của chàng thôi. Ta và Thẩm Tòng Lan không có quá khứ không thể cho người khác biết, hôm nay là lần đầu ta và y gặp mặt trong bốn năm qua. Sau khi chàng cưới ta thì vẫn thường xuyên giúp đỡ Phù biểu muội, Phù biểu muội cũng thường xuyên tới nhà thăm hỏi, hôm nay là lần đầu tiên ta hỏi chàng như vậy. Bị người khác nghi ngờ vô cớ, cảm giác thế nào?”

Cao Vân Thăng nghẹn lời không phản bác được, sắc mặt vô cùng khó coi.

Liên Ba nghiêm mặt nói: “Hiệu sách Khê Khách mở cửa kinh doanh, đón khách từ khắp mọi nơi, chẳng lẽ ai đến nhiều thì sẽ có chuyện thầm kín với ta à? Liên Ba ta làm việc quang minh lỗi lạc, cũng chưa bao giờ quan tâm lời đàm tiếu. Chỉ cần triều đình không cấm phụ nữ kinh doanh thì ta sẽ tiếp tục kinh doanh hiệu sách lâu dài, cho đến khi tìm lại được muội muội của ta. Lúc chàng cầu hôn, ta đã từng nói rõ ràng với chàng rồi. Chàng nói chàng không để bụng thân phận con gái thương nhân của ta, cũng không để bụng việc ta xuất đầu lộ diện, nếu như chàng đổi ý thì bây giờ vẫn còn kịp.”

Từ nhỏ nàng đã đọc nhiều sách, kiến thức uyên bác, tài ăn nói vô cùng tốt, khi cãi nhau Cao Vân Thăng chưa bao giờ thắng, càng khỏi nói đến hôm nay là hắn gây sự vô cớ.

Cao Vân Thăng nghèo vốn từ, sầm mặt xoay người đi ra ngoài, tay hắn đánh vào tấm rèm làm vang lên tiếng lộp bộp, lay động rồi nặng nề rơi xuống.

Âm thanh đó giống như gõ mạnh vào trái tim, khiến cho vết rách vô hình đã tồn tại rất lâu của nàng một lần nữa nứt ra lớn hơn.

Liên Ba nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài. Đúng, nàng hối hận rồi, không phải hối hận vì không chọn đi theo Thẩm Tòng Lan, mà là hối hận vì đã tranh chấp với Cao Vân Thăng.

Nàng vốn không được Vương thị thích, nếu như lại bất hòa với Cao Vân Thăng, nếu tin tức truyền đến tai mẫu thân thì chỉ sợ sẽ khiến bà càng thêm lo lắng. Thời gian của mẫu thân đã không còn nhiều nữa, cho dù thế nào thì cũng không thể để bà lo lắng bất an cho mình nữa.

Đêm nay là Cao Vân Thăng bới móc vô cớ, nàng vốn không cần cúi đầu với Cao Vân Thăng, nhưng nàng tỉnh táo lại suy nghĩ một lúc rồi vẫn đứng dậy đi đến thư phòng, định nói với Cao Vân Thăng vài lời xoa dịu, làm hòa với hắn.

Thư phòng cách phòng ngủ không xa, Liên Ba xách ngọn đèn, đi dọc theo theo hành lang qua đó, phát hiện ra thư phòng không sáng đèn.

Hắn đã bôn ba ở bên ngoài cả ngày, lại không rửa mặt mà cứ thế đi ngủ à?

Liên Ba nhíu mày, đi tới trước cửa khẽ gõ hai cái, trong phòng không có ai lên tiếng. Nàng do dự một chút rồi đẩy cửa ra, ánh đèn chui vào, trong phòng không có ai. Chăn mền trên giường được xếp ngay ngắn, căn bản chưa từng trải ra.

Phía sau thư phòng chính là cửa sau của viện tử Cao gia.

Liên Ba đứng ngoài cửa, gió lạnh dường như lập tức thổi thấm qua lưng.

Trong hai năm qua, nàng bận chăm sóc mẫu thân và việc làm ăn của hiệu sách, mỗi ngày đều ngủ rất sớm. Cao Vân Thăng về trễ thì sẽ ngủ ở thư phòng, không tới làm phiền nàng, trong lòng nàng cảm tạ sự chu đáo của hắn nên chưa từng nghi ngờ điều gì, càng chưa bao giờ đến thư phòng tìm hắn vào nửa đêm.

Liên Ba cười tự giễu, thì ra là mình tự đa tình, tự cho là thông minh. Cao Vân Thăng không hề chu đáo săn sóc, quan tâm có thừa với nàng như nàng tưởng tượng, mà là hắn có bí mật khác.

Trước kia nàng còn có chút áy náy với hắn, cho nên luôn dùng tiền tài để bù đắp, không ngờ rằng…

Như vậy cũng tốt, Liên Ba thở ra một hơi, giống như cởi bỏ được khúc mắc, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đêm nay nàng ngủ rất say nhưng lại không ngừng nằm mơ. Trong mơ, Thẩm Tòng Lan đứng dưới tháp Thanh Thiên, hỏi nàng, thần tiên trên đó có phải là nàng không?

Trong lòng nàng giật mình, tỉnh lại từ giấc mộng, sắc trời ngoài cửa sổ mờ sáng, vẫn là canh giờ đó, trước sau như một.

Liễu Oanh đi vào chải đầu rửa mặt cho nàng, nàng không nhịn được mà hỏi: “Nửa đêm qua em có từng thấy lang quân đi ra ngoài không?”

Liễu Oanh lắc đầu: “Em là người hầu hạ nương tử, nương tử ngủ là em cũng ngủ mà.”

Liên Ba thầm nghĩ. Liễu Oanh là nha đầu hôn môn nên sẽ không nói dối. Cao Vân Thăng ngủ ở thư phòng, thuận tiện ra ngoài từ cửa sau. Xem ra chuyện này ngoại trừ hắn thì cũng không có ai biết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bình thường Cao Vân Thăng ở thư phòng, buổi sáng sẽ đến đây cùng Liên Ba đi đến tiền viện, thỉnh an Vương thị trước rồi ăn sáng.



Hôm nay thái độ Liên Ba khác thường, rửa mặt xong thì đi đến thư phòng tìm hắn trước.

Cao Vân Thăng đang mặc quần áo, nhìn thấy Liên Ba thì hơi ngẩn ra: “Sao nàng lại tới đây?”

Liên Ba mỉm cười dịu dàng nhìn hắn: “Ta tới nhận lỗi với phu quân. Đêm qua, ta nói chuyện quá hung hăng, xin phu quân thứ lỗi.”

Nàng cúi đầu trước, Cao Vân Thăng đương nhiên cũng thuận theo bậc thang mà bước xuống, cười tủm tỉm nói: “Phu thê nào có ai giận qua đêm. Liên Ba nàng cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách mạnh mẽ quá.”

Liên Ba cười: “Đều do mẹ ta buông chiều.”

Cao Vân Thăng gật đầu: “Ta nằm mơ cũng không nghĩ ra được nàng là con gái nuôi. Nhạc mẫu đối với nàng thật sự yêu thương như con gái ruột, không nhìn ra chút lạnh nhạt, thờ ơ nào.”

Hai người hòa hảo như lúc ban đầu, dùng bữa sáng xong, Cao Vân Thăng đi đến huyện nha.

Dựa theo lời giải thích của Ôn tú tài, lúc gần đi hắn ta đã ném quần áo mà hắn ta trộm của Kiều nương tử vào trong giếng cạn ở Quỷ Viên. Hôm qua trời đã tối, đám bộ khoái vừa nghe nói phải đi Quỷ Viên tìm vật chứng thì đều thay đổi sắc mặt. Đám bộ khoái cũng là người, đều biết ma quỷ trong Quỷ Viên lộng hành vào ban đêm nên không ai dám đi.

Thẩm Tòng Lan bèn sắp xếp Cao Vân Thăng dẫn người đi lấy bộ quần áo đó vào ban ngày.

Cao Vân Thăng mang theo hai bộ khoái thân thể khỏe mạnh gọi là Lão Lục và Vu Phi đi đến Quỷ Viên. Hôm nay trời âm u, ban ngày mà trong khu đó cũng quỷ khí u ám, vô cùng khiếp người. Gió thổi vù vù qua tai, giống như có người kêu khóc.

Ba người vừa tiến vào khu nhà ấy là cảm thấy toàn thân đều ớn lạnh. Cao Vân Thăng e sợ, nhưng hắn thân làm bộ đầu, chỉ có thể bất chấp khó khăn nói: “Có ma thì cũng sẽ không xuất hiện vào ban ngày đâu.”

Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn rút đao bên hông ra để tăng thêm lòng dũng cảm, Lão Lục và Vu Phi đi theo cũng xách đao lên, nơm nớp lo sợ. Ba người vội vã đi thẳng đến chiếc giếng cạn đó, đến miệng giếng, Lão Lục thả dây thừng để Vu Phi xuống đó vớt bộ đồ.

Vu Phi vừa xuống giếng thì hét lên một tiếng thảm thiết. Lão Lục và Cao Vân Thăng sợ tới mức nổi cả da gà, suýt nữa ném dây thừng trong tay đi.

“Nhanh, nhanh, mau kéo ta lên.”

Cao Vân Thăng miễn cưỡng bình tĩnh, cùng Lão Lục kéo dây thừng đưa Vu Phi lên. Dáng vẻ Vu Phi kinh hồn táng đảm, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.

Trong lòng Cao Vân Thăng cũng run rẩy: “Có ma à?”

Vu Phi rùng mình, khó khăn nói: “Không, không phải ma, là thi thể.”

“Thi thể ư?”

“Nhanh đi báo cho Thẩm đại nhân biết đi. Ta không dám nhìn kỹ, ở dưới có ít nhất bốn người.” Sắc mặt Vu Phi tái nhợt, chưa tỉnh hồn duỗi bốn ngón tay ra, tay vẫn đang run.

Cao Vân Thăng cố gắng bình tĩnh: “Ngươi có chút bản lĩnh đi chứ, bộ khoái chưa từng thấy thi thể à?”

Vu Phi nuốt nước bọt: “Cao bộ đầu à, trước kia chúng ta nhìn thấy thi thể thì đều đã biết trước. Ai mà ngờ trong giếng có thi thể chứ. Ta vừa cúi đầu nhìn, tự dưng nhìn thấy bốn cái đầu lâu và xương người, ngươi nói xem ta có sợ không, lại còn ở trong Quỷ Viên này nữa chứ.”

Cao Vân Thăng vội nói: “Ta nhanh chóng đi về bẩm báo với Thẩm đại nhân. Hai người các ngươi ở lại đây.”

“Đừng, hai bọn ta đứng ở cửa chính chờ thôi. Nơi này thật sự đáng sợ quá.”

Lão Lục và Vu Phi không dám ở lại trong khu này, trông chừng ở cửa Quỷ Viên, chờ Cao Vân Thăng quay về gọi người.

Khi Liên Ba biết được tin bốn bộ hài cốt được vớt lên từ giếng cạn trong Quỷ Viên là vào buổi chiều.

Nàng đã hầu hạ mẫu thân uống thuốc, dựa vào đầu giường đọc sách cho bà nghe.

Lâm thị nghe một lúc thì ngủ mất, Liên Ba rón rén đi ra khỏi phòng, chuẩn bị về Cao gia.

Đi đến cửa hàng ở phía trước, An thúc với vẻ mặt hoang mang rối loạn chạy từ bên ngoài vào, vẫy tay với nàng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đại nương tử, có chuyện nhưng tuyệt đối đừng để phù nhân biết.” An thúc thấp giọng nói: “Quan phủ dán thông báo trên đường, bảo những người lạc mất con vào năm Hồng Anh thứ bảy đến nha môn báo tin.”