Tiên Nghịch

Chương 956: Đại mạc cô yên




Vì tích lũy càng nhiều ma khí, vì rút ngắn rất nhiều thời gian, Vương Lâm dứt khoát lựa chọn Hóa Ma Chỉ. Mỗi ngày hắn vô số lần thi triển khiến cho tốc độ hấp thu ma khí của hắn giống như ma tu chân chính.
 
Như vậy mới có ma khí vô biên hôm nay. Chỉ có điều cái giá phải trả cũng rất lớn. Tướng mạo Vương Lâm biến đổi lớn không nói, trong lúc không ngừng hấp thu ma khí, đã có ma niệm bám lên người.
 
Giờ phút này Vương Lâm triển khai tốc độ, tiến thẳng về phía trước. Thần thức hắn tản ra trong vài chục vạn dặm, theo ma khí tiêu tan, khoảng cách dần dần co rút lại.
 
Thần thức tản ra trong ma khí vờn quanh đồng dạng không gợi lên biến hóa. Nhưng Vương Lâm hiểu được, chỉ cần thần thức mình thoát khỏi ma khí, tản ra nhiều một chút nhất định sẽ khiến hoang mạc cát đen này biến hóa.
 
Thí nghiệm nửa năm trước, đạo ánh sáng mờ trên trời giáng xuống vẫn còn mới mẻ trong ký ức Vương Lâm.
 
Giờ phút này hắn cấp tốc phi hành, thần thức tràn ngập tập trung vào thần thức đang co rút phía trước. Mấy giây ngắn ngủi trôi qua, ma khí vờn quanh không trung theo hắn mà động, mặc dù có Hóa Ma chỉ khống chế nhưng vẫn tiêu tan rất nhiều. Giờ phút này ma khí không còn một nửa.
 
- Nhanh thêm một chút!
 
Vương Lâm cắn răng, gào to trong lòng!
 
Thần thức bỏ chạy phía trước, lúc này bỗng nhiên ngừng lại, không hề thoát đi mà bay thẳng đến không trung.
 
- Bị cắt đứt rồi!
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hắn đã sớm tính được đối phương sẽ hành động như vậy. Chặt đứt tia thần thức này để đổi lấy nơi ẩn nấp của bản thân không bị phát hiện.
 
Trong khoảnh khắc thần thức bị chặt đứt, Vương Lâm phun ra một ngụm máu to, huyết quang trong nháy mắt lóng lánh chói mắt. Thân hình Vương Lâm chui vào trong huyết quang, chớp lóe đến phía trước.
 
"Huyết độn!" Thuật Huyết độn là một thuật tự thương hại thân thể để đổi lấy một tốc độ cực đoan. Nửa năm trước, Vương Lâm đối mặt gió xoáy sở dĩ không thi triển là bởi vì gió xoáy kia đuổi theo không ngừng hấp thu khí màu xám trong trời đất, tốc độ càng lúc càng nhanh. Mà thuật Huyết độn, chỉ trong thời gian ngắn bộc phát tốc độ, không thể lâu dài. Như vậy cuối cùng cũng không thể trốn thoát.
 
Huyết quang chợt lóe lên, tốc độ Vương Lâm tăng lên gấp bội, không để ý tới tia thần thức bị chặt đứt kia. Hắn không thay đổi phương hướng, thẳng đến phía trước. Nương theo ma khí trên không trung đã thu nhỏ lại không còn một nửa, thân thể hắn vọt ra theo một tia thần thức bị chặt đứt kia, đuổi không ngớt!
 
Xa xa, một bóng đen thật lớn dần dần xuất hiện trong tầm mắt Vương Lâm!
 
Bóng đen này càng ngày càng lớn trong mắt Vương Lâm, cuối cùng hoàn toàn hiện ra phía trước hắn. Con ngươi hai mắt hắn co rụt lại. Bóng đen này hắn cực kỳ quen thuộc!
 
Đó là một tòa tháp cao màu đen, đứng trên hoang mạc cát đen hoang tàn vắng vẻ này, từ trong tràn ra từng luồng ma khí. Chưa tới gần đã có thể cảm nhận được khí tức khiến người ta phát điên.
 
Dạng tháp đen như vậy, Vương Lâm từng gặp một lần. Trong vùng đất Yêu Linh quận Thiên Yêu kia, một tiếng hừ lạnh khiến lúc đó thân thể hắn suýt nữa thì sụp đổ.
 
Vật này có thần thông khiến người trong đó vô pháp đào thoát. Tòa tháp Tán ma, nếu không thể thăng tiên trốn tránh, sẽ hoàn toàn bị mất bản tính trong tháp Tán Ma này.
 
- Tán Ma! Năm xưa Bối La từng nói, bên dưới Cổ Ma có chín Tán Ma. Năm xưa ta chỉ gặp được một trong số đó, cũng là tồn tại duy nhất bên ngoài vùng đất Yêu Linh. Không nghĩ tới trong động phủ Tiên Đế Thanh Lâm này lại có tháp Tán Ma.
 
Con mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân hình đột nhiên ngừng lại.
 
Vẻ mặt Vương Lâm có màu đỏ khác thường. Đây là biểu hiện sau khi thi triển Huyết độn. Vào lúc thân hình hắn ngừng lại, ma khí vờn quanh trên bầu trời cuối cùng cũng tiêu tan toàn bộ.
 
- Động phủ Tiên Đế có Tán Ma… Vả lại Cổ Yêu Bối La từng nói… Liên hệ lúc trước Hoa Phi từng nói Tiên Đế Thanh Lâm sau khi Tiên Giới sụp đổ gặp phải hai vật của thế giới bên ngoài, bị thương nặng phải bế quan nơi đây!
 
- Hai vật của thế giới ngoài hẳn là Cổ Yêu Bối La và Cổ Ma!
 
Khoảnh khắc Vương Lâm nhìn thấy tháp đen này, trong đầu như có một tia chớp xẹt qua, một mảnh trong sáng.
 
Đủ loại ý niệm xuất hiện trong đầu, hai mắt Vương Lâm lóe tinh quang, mơ hồ nắm chắc một ít manh mối.
 
- Trong vùng đất Yêu Linh, Cổ Yêu Bối La bị người chia thành chín phần, phong ấn trong chín nơi ở vùng đất Yêu Linh. Vô số năm qua, nguyên bản là nơi Tiên Cảnh lại biến thành tràn ngập yêu khí… Là ai phong ấn Cổ Yêu Bối La. Vì sao ở trong vùng đất Yêu Linh chỉ có Tán Ma, mà không có Cổ Ma!
 
- Cổ Ma rốt cuộc ở đâu! Nếu dựa theo phân tích này, như vậy nơi của Cổ Ma nhất định là nơi bế quan của Tiên Đế Thanh Lâm ở trong tòa động phủ thứ năm này!
 
Đầu óc Vương Lâm rộng mở trong sáng! Hết thảy mọi chuyện này hắn sớm nghi ngờ, giờ phút này nhìn thấy ma tháp, lại có dự đoán rất sát!
 
- Tán Ma… Không biết tu vi hiện tại của ta có thể đánh một trận với Tán Ma hay không?
 
Nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm vận chuyện, Huyết độn tạo thành thương hại về sau lập tức bị áp chế.
 
Trên mặt Vương Lâm lộ ra lệ khí. Ẩn nhẫn hơn nửa năm, hơn nữa ma khí xâm nhập khiến cho sát khí của hắn lộ ra. Nhất là dung mạo hắn giờ phút này lại càng dữ tợn. Hắn bước chân lên trực tiếp đi tới phía trước!
 
Tháp đen kia nhìn như không xa, nhưng trên thực tế trong hoang mạc cát đen bằng phẳng này vẫn có chút khoảng cách. Chỉ có điều khoảng cách này với Vương Lâm mà nói căn bản không tính cái gì. Hắn bước đi, khoảng cách nhanh chóng thu hẹp.
 
Nhưng ngay khi Vương Lâm đang bước đi, mặt đất phía trước tháp đen lập tức chấn động. Vô số hạt cát từ bốn phương tám hướng ngưng tụ tới. Trong phút chốc, trên mặt đất cách Vương Lâm khoảng mười trượng chui ra mấy chục người tạo thành từ đất cát!
 
Quần áo những người này mang phong cách cổ xưa, thoạt nhìn giống như người cổ. Sau khi bọn họ xuất hiện, đột nhiên ma khí tràn ra. Ma khí của mỗi người ngưng tụ cùng nhau giữa không trung tạo thành một hình dạng quỷ dị.
 
Đây là một lão già, hai mắt lóe ra ánh sáng mờ mờ. Hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm, tay phải hư ảo đưa ra chỉ về trước. Lập tức mấy chục người tạo thành từ đất cát kia, đồng loạt gầm nhẹ vọt tới!
 
Từng thuật thần thông trong nháy mắt tràn ngập trời đất. Ánh sáng thần thông năm màu lóe ra tràn tới gần Vương Lâm.
 
Lệ khí trên mặt Vương Lâm ầm ầm bạo phát. Áp lực nửa năm khiến hắn không chút do dự bước tới một bước, nháy mắt tới gần một người cát trước mặt. Ngón trỏ tay phải hắn giơ lên điểm trên mi tâm người này.
 
"Ầm" một tiếng, thân hình người cát kia run lên, sụp đổ hóa thành một đống cát lớn, tản ra đầy đất.
 
- Chỉ là con rối cũng muốn cản trở ta!
 
Thân hình Vương Lâm nhoáng lên, tiếp theo xuất hiện bên cạnh một con rối đất cát khác. Năm ngón tay phải hắn biến thành chưởng, thần thông tràn ngập đảo qua. Con rối kia ầm ầm sụp đổ.
 
Giờ phút này thần thông của mấy chục con rối kia gào thét bay tới, hóa thành các loại hình dáng, hào quang lóe ra thẳng đến Vương Lâm. Trong khoảnh khắc tới gần Vương Lâm, mắt phải hắn chợt lóe ánh sáng xanh. Thanh quang thuẫn trực tiếp biến ảo ra, quét ngang tạo nên những tiếng "bang bang" long trời lở đất.
 
Hết thảy thần thông đều bị ngăn cản ngoài thân thể Vương Lâm một trượng, không có bất kỳ chút nào tiến vào bên trong. Thân hình Vương Lâm giống như tia chớp, bay về phía trước, ngón trỏ phải quét ngang. Mỗi lần đan xen qua một con rối lại điểm một cái lên thân thể chúng.
 
- Ầm! Ầm! Ầm!
 
Theo đường Vương Lâm đi, tiếng nổ ầm ầm như không ngừng. Mỗi một thanh âm đại biểu cho một con rối sụp đổ.
 
Lệ khí trên mặt Vương Lâm càng đậm, thân hình hắn nhoáng lên xuất hiện ở trước một con rối cát đất cuối cùng. Hắn nhảy dựng lên, vào lúc thân thể nhảy lên, tay phải chạm lên đầu con rối, hung hăng chộp một cái. Theo một tiếng nổ kinh trời vang lên, thân thể hắn bay lên không nhưng không vượt qua giới hạn hai mươi trượng.
 
- Hô Phong!
 
Khoảnh khắc nhảy lên, tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết bỗng chỉ về hướng lão già trên không do ma khí đám con rối biến thành!
 
Trên mặt lão già lộ vẻ khiếp sợ. Cảnh tượng vừa rồi thật sự quá nhanh, khiến hắn còn chưa kịp phản ứng lại, giết chóc đã chấm dứt. Trong mắt hắn, thanh niên trong mắt đầy lệ khí này so với mình còn ma đầu hơn!
 
Hắn lại không biết, nửa năm trong hoang mạc cát đen này, ma khí ngưng tụ khiến cho ma tính Vương Lâm năm xưa lại bộc phát ra.
 
Một câu "Hô Phong" vang lên, lập tức trong sa mạc màu đen này, gió đen nổi lên, hóa thành bốn con Hắc long rít gào bay tới. Chỉ có điều bốn con Hắc long lúc này xảy ra biến hóa quỷ dị.
 
Trên đầu bốn con Hắc long không ngờ đều tự mọc ra một cái sừng, răng trong miệng toàn bộ lộ ra. Răng nhọn dày đặc làm cho người ta nhìn một cái liền cảm thấy run lên! Thế này còn gì là tiên thuật Hắc long nữa, rõ ràng là Ma long!
 
Bốn con Ma long biến ảo ra, vẫn không thổi tà phong như lúc trước mà hút mạnh. Lập tức gió đen tràn ngập bên cạnh chúng nó không ngờ bị cuốn ngược lại, đồng loạt bị bốn con Hắc long này cắn nuốt.
 
Bốn con Hắc long cắn nuốt hắc phong, trên người truyền ra những tiếng "bang bang". Chỉ thấy bốn bộ áo giáp màu đen không ngờ xuất hiện trên thân chúng nó.
 
Áo giáp này cũng không đầy đủ, chỉ hiện ra một nửa. Nhưng áo giáp dữ tợn và vô số gai nhọn cũng khiến bốn con Ma long này tăng thêm vô số ma uy.
 
Cảnh tượng này đừng nói lão già kia, ngay cả Vương Lâm cũng sửng sốt. Nhưng lúc này hắn không rảnh đi suy nghĩ, trong đầu chỉ vang lên một câu.
 
- Đây còn gì là Tiên thuật. Rõ ràng là Ma công!