Tiên Nghịch

Chương 944: Hoa Tiên




- Lão phu năm đó từng từ Lăng Thiên Hầu biết được rằng tại Tiên phủ có Tiên hồn thủ hộ. Năm đó Lăng Thiên Hầu mất rất nhiều công phu mới chém giết được Tiên hồn kia, đả thông Tiên phủ mà hắn đang chiếm cứ!
 
Phù Phong Tử nhìn sâu vào trong đại điện ở trung tâm những lầu các bên trong Tiên phủ, chậm rãi nói.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, không chút nghĩ ngợi bước tới phía trước, trực tiếp đi qua cây cầu đá, đến gần phần bên trong của Tiên phủ! Khoảnh khắc khi thân mình hắn tới gần, hoa viên vô tận từ phía trước bỗng nhiên chuyển động, từng trận mùi hương kỳ dị lập tức dâng lên, ập thẳng vào mặt. Mùi hương này cực kỳ nồng, lại ẩn chứa một loại dị độc!
 
- Vũ hậu độc hương!
 
Phù Phong Tử lộ ra vẻ cổ quái,, khoảnh khắc khi mùi hương này tràn ra lập tức nhanh chóng thốt lên.
 
- Lão phu từng xem qua một số điển tịch của Tiên giới, trong đó có một cuốn giảng thuật về những độc công của Vũ chi Tiên giới. Trong đó xếp loại một trăm loại kỳ độc đứng đầu trong thiện hạ, cũng có giới thiệu sơ lược. Trong số đó sau khi gieo trồng phối hợp các loại hoa, tự nhiên tạo ra độc tố có hai loại. Một loại là Vũ hậu độc hương. Người nào mà ngửi phải độc kỳ hương này lập tức tu vi không thuận, nếu mà hít sâu mấy hơi thì thậm chí có thể phải trực tiếp phế bỏ mất một thân tu vi.
 
Trần Đạo Tam Tử sắc mặt khẽ biến nhưng cũng không lui về phía sai. Độc này tuy mạnh nhưng ba người bọn hắn dù sao cũng chính là tu sĩ Khuy Niết, có thể kháng cự được.
 
- Thứ hai thì sao?
 
Vương Lâm nhìn một mảnh vườn hoa đang lay động phí trước, bình tĩnh nói.
 
- Thứ hai… Ánh mắt của Phù Phong Tử hiện lên một tia kinh hãi nói:
 
- Vũ hậu độc hương chỉ mới xếp hàng thứ chín mươi ba, còn lại một loại độc do phối hợp tự nhiên mà ra, tên là Hoa Linh, xếp thứ bốn mươi chín!
 
Thu hồi ánh mắt khỏi bên ngoài mảnh đất tử thiên hồng phiến này, tay phải Vương Lâm tùy ý vung lên, lập tức một cỗ quái phong thổi ra, tỏa ra bốn phía.
 
Nhưng lập tức Vương Lâm liền a khẽ một tiếng. Tại cỗ quái phong này, hương độc tran ra này không có tán loạn, dường như có hình thể, từ trong gió vô hình lan đến.
 
- Thú vị!
 
Vương Lâm nheo hai mắt lại, vẫn chưa lui về phía sau mà nháy mắt khi hương hoa này lan đến, bình tĩnh mở miệng nói:
 
- Ngân thi!
 
Lời này vừa ra, ngân y nữ tử vẫn theo sau Vương Lâm đột nhiên ánh mắt chuyển động, bước ra một bước đã lướt qua Trần Đạo Tam Tử, thẳng tới chỗ hương hoa đang lan đến phía trước.
 
Khi tế luyện ngân thi này, Vương Lâm đã cực kỳ hiểu rõ, ngân thi này không phải là thần thông kinh nhân. Dù là pháp bảo cũng chỉ gần bằng thanh đao kỳ dị trong nguyên thần mà thôi.
 
Chỗ lợi hại chân chính của nàng đó chính là độc! Năm đó khi ngân thi này trọng thương, khi Vương Lâm cướp đoạt ngân thi, không ít tu sĩ cũng ôm tính toán như thế như một đám tu vi toàn thân bị hấp thu, ngay cả huyết nhục cũng bị cắn nuốt, chỉ còn lại khối thi thể da bọc xương.
 
Hết thảy đều này, trước đó Vương Lâm vẫn cho rằng đó là một thần thông nào đó. Cho đến khi tế luyện ngân thi thì hắn mới hiểu ra rằng đây là một loại độc! Sau khi nghiên cứu, hắn lại phát hiện ra rằng, bên trong thi thể này ần chứa độc tố rất kinh người. Có nhiều loại độc tố khác nhau, dung hợp với nhau, hóa thành đủ loại chất độc khác nhau.
 
Do đó, trong mắt Vương Lâm ngân thi đã trở thành một khối độc thi! Độc mới chính là thần thông của ngân thi này! Phối hợp với tu vi Tịnh Niết sơ kỳ, nếu thúc dục độc tố thì nếu Vương Lâm không có thân thể của Cổ Thần thì cũng rất đau đầu, không muốn trêu chọc một khối độc thi như thế!
 
Lúc này đây, ngân thi khẽ động, trực tiếp bước tới nghênh đốn kỳ độc hương kia. Đối với tu sĩ mà nói, độc hương này sẽ làm tổn hao tu vi, thậm chí độc tố của nó có thể khiến một số tu sĩ hơi yếu mất mạng thì ở trên người ngân thi này không ngờ không có chút tác dụng nào.
 
Ngân thi mở cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, hút mạnh một cái. Lập tức cái miệng của nàng dường như có một cái lốc xoáy, kỳ độc hương bốn phía đột nhiên như bị khuấy lên, dũng mãnh cuốn lên tiến vào trong miệng của ngân thi này!
 
Trong quá trình này, mùi hương vô hình này không ngờ xuất hiện hình thể. Chỉ thấy đại lượng mùi hương có thể khí từ phiến hoa cỏ này tràn ra, nhanh chóng bay lên không trung, rồi dũng mãnh tiến vào trong miệng của ngân thi.
 
Sắc mặt của ngân thi vốn trắng như tuyết dần dần hiện lên vẻ hồng nhuận, thoạt nhìn cùng với người sống không có gì khác nhau cả! Vương Lâm nhìn hết thảy điều này thần sắc vẫn như thường. Ánh mắt hắn vẫn chưa nhìn tới ngân thi mà nhìn chằm chằm vào phiến hoa cỏ này. Những đóa hoa này hắn cho rằng rất quỷ dị, loại cảm giác không rõ lý do này chính là cảm giác xuất hiện đầu tiên khi hắn nhìn vào phiến hoa cỏ này.
 
Đúng lúc này, một đóa hoa trong phiến hoa cỏ này đột nhiên nổi lên một búi sợi tơ rồi ảo hóa một thiếu nữ.
 
Thiếu nữ này thân thể trần trụi, không có mảnh quần áo nào trên người, hai mắt lộ ra u quang, dáng người ôm lấy chân mà ngồi, nhưng cũng ngẩng cao đầu lên. Nếu chỉ có một hư ảnh cũng không đáng nói nhưng khi thiếu nữ xuất hiện, đóa đóa hoa trên mặt đất bỗng phát ra những búi sợi tơ, thân mình của một đám thiếu nữ xuất hiện.
 
Nháy mắt khi những nử tử này xuất hiện, Vương Lâm rõ ràng nhìn ra đóa hoa bên dưới những nữ tử này, trong đáy bùn đều mai táng một khối hài cốt nhỏ bé! Đưa mắt nhìn đi, rõ ràng phiến hoa cỏ này chính là một mảnh nghĩa địa!
 
- Hoa Linh!
 
Vẻ mặt Phù Phong Tử tràn đầy vẻ chua xót, nhìn đám thiếu nữ ôm gối nhìn trời, cười khổ than nhẹ!
 
- Không nghĩ tới bên trong Tiên phủ này còn có một đại thủ bút thế này. Một nơi tiên hoa như thế này có lẽ sẽ có Hoa Tiên tồn tại! Mà Hoa Tiên cũng không phải Tiên nhân, đồng dạng cũng là một loại độc. Chẳng qua độc này có được linh tính, biến ảo thành hình người cho nên được xưng là Hoa Tiên, bài danh… thứ mười!
 
Phù Phong Tử chậm rãi nói.
 
Một đám thiếu nữ này nháy mắt bỗng nhiên u quang trong mắt lóe sáng lên, đều đứng dậy, như được mây khói nâng lên, đi thẳng về phía ngân thi!
 
- Theo ghi chép trong điển tịch, Hoa linh này đều là sử dụng những nữ đồng trình trong nhân gian, trải qua nhiều năm ăn dược vật đã trở thành dược nhân. Đem các nàng mai táng tập thể ở cùng một chỗ, lấy phương pháp đặc thù thúc giục. Một năm sau có thể trở thành một đóa hoa một cánh. Linh hồn các nàng dung hợp dưới, một tỉ lệ nhất định có cơ hội hóa thành Hoa Tiên! Tiên giới năm đó, Hoa Tiên là một độc vật cực kỳ trân quý là bởi vì có thể biến hóa hình dáng bên ngoài, rất được Tiên nhân yêu thích, thường mua về để trông giữ động phủ hoặc làm vật hỷ nhạc!
 
Phù Phong Tử không hổ là lão quái đã tu đạo vô số năm. Hiểu biết của lão đối với Tiên giới năm đó rất nhiều, lúc này kể lại tỉ mỉ, mặc dù thanh âm bình tĩnh nhưng nội dung trong lời nói cũng khiến người ta kinh hãi.
 
Trần Đạo Tam Tử hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nghe đến, nhìn đám thiếu nữ đang tiến thẳng tới chỗ ngân thi, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Ba người bọn họ không phải là đang thương hại mà là đang khiếp sợ sự tàn nhẫn của Tiên giới năm đó! Ngay cả Đại Đầu cũng hít sâu một hơi, trở nên trầm mặc.
 
So với họ, thần sắc Vương Lâm tuy cũng âm trầm nhưng cũng không biến sắc. Thực tế, từ lúc hắn học xong Hô phong hoán vũ, Tản đậu thành binh thì đã ít nhiều minh bạch rằng Tiên giới cũng không lý tưởng như trong suy nghĩ của mọi người!
 
Hắn lại càng không như nhiều tu sĩ đối với Tiên giới có khát khao vô hạn. Từ thần thông của Tiên Đế Bạch Phàm đã có thể nhìn ra Bạch Phàm không phải là người lương thiện. Để có thể trở thành Tiên Đế, có thể tự mình nghĩ ra một Tiên thuật gần như ma đạo đã chứng minh rõ điều đó!
 
Đúng như lời của Huyết Thần Tử năm đó:
 
- Cái này làm sao có thể gọi là Tiên thuật, rõ ràng chính là Ma công!
 
Bạch Phàm như thế, Thanh Lâm cũng như thế, từ trong ngọc giản đạt được phương pháp luyện chế khôi lỗi, người nào mà không phải cực kỳ hống hách, sinh luyện người sống?! Hết thảy điều này Vương Lâm đã sớm minh bạch!
 
Tu chân giới không có chỗ yên vui! Mặc dù là Tiên giới đồng dạng cũng là như thế! Lúc này nghe được lời nói của Phù Phong Tử, hắn đưa mắt nhìn về những thiếu nữ hoa linh này. Thần sắc của những thiếu nữ này chết lặng, không có biểu tình gì, nhưng u quang trong hai mắt cũng ẩn chứa ai oán! Cỗ ai oán này ẩn chứa rất sâu trong u quang, không thể tràn ra nửa điểm, do đó quanh năm suốt tháng ngày càng trở nên nồng đậm.
 
Lúc này đây, những thiếu nữ này vờn quanh bên người ngân thi, u quang lóe ra. Trong thời gian ngắn một cỗ oán khí ngập trời bạo phát ra. Oán khí này rất nồng, cực kỳ kinh người! Oán khí lượn lờ, hình thành một cỗ công kích thẳng về phía ngân thi. Dưới con mắt của Vương Lâm, những thiếu nữ vây quanh ngân thi này đang lôi kéo thân thể nàng, dường như muốn đem nàng đồng hóa. Nhưng ngân thi chỉ là một khối thi thể, lúc này hai mắt chợt lóe lên, há miệng ra phun một cái, một mảnh sương trắng liền tràn ra. Một đám hoa linh này đụng tới sương trắng lập tức đều run lên, dung nhập vào bên trong sương mù này, biến mất không thấy.
 
Theo sương trắng khuếch tán thêm ra, cuối cùng gần như bao phủ hoàn toàn Tiên phủ phía trước. Hoa linh tan rã, những đóa hoa trên mặt đất dần dần héo rũ.
 
Đúng lúc này, một tiếng kêu bén nhọn từ sâu bên trong đại điện truyền ra, lập tức mặt đất bỗng nhiên chấn động. Chính là do mười Tôn Tiên binh bên ngoài đại điện động thân.
 
Chúng hóa thành mười đạo kim quang lao thẳng lên không trung, hiển nhiên là muốn ngăn cản ngân thi hấp thu! Không chờ Vương Lâm phân phó, hàn quang trong mắt Phù Phong Tử lóe lên. Hắn vung tay áo, thân mình tiến lên một bước, cơ thịt trên cơ thể hắn lúc này cuồn cuộn nổi lên, bàn tay hư không đẩy ra một đạo ấn ký. Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang lên, lập tức có ba huyền kim Tiên binh bị phân cắt, trở thành con mồi trong tay Phù Phong Tử!
 
Trần Đạo Tam Tử đồng thời bước tới, phân biệt mỗi người đối phó một tên. Còn Đại Đầu lại cười lạnh, nhoáng lên một cái. Lập tức thân mình gầy gò của hắn lại càng thêm gầy yếu. Huyết thịt không nhiều lắm ngưng tụ hết vào đầu khiến cho cái đầu hắn lại to gấp đôi, trên mặt nổi lên gân xanh, lần lượt theo mi tâm lao ra, hóa thành một cây côn huyết nhục. trực tiếp quấn lấy một khối huyền thiết Tiên binh, kéo về bên cạnh mình.
 
Bên trong động phủ lập tức trở nên hỗn loạn. Bên trong sương trắng, ngân thi vẫn không ngừng hấp thu, đám người Phù Phong Tử và Tiên binh không ngừng giao thủ. Đám Tiên binh này không biết đau đớn, thân mình lại cực kỳ cứng rắng, thường thường phất tay là kim quang lóe ra, ẩn chưa thần thông.
 
Gần như mỗi Tiên binh đều có được tu vi không kém Dương Thật đỉnh phong. Hơn nữa thân thể đáng sợ đủ để chiến một trận với tu sĩ Khuy Niết . Mắt thấy còn ba Tiên binh nhằm về phía sương trắng, Nhất Trần Tử hừ lạnh, thân mình nhoáng lên một cái, trực tiếp chặn đầu một Tiên binh, tay áo vung lên. Tiên binh này lập tức lui lại. Nhất Trần Tử không ngừng huy động tay áo, một mình đánh với hai Tiên binh.
 
Nhất Long Tử và Nhất Tinh Tử cũng có ý niệm như thế.