Tiên Nghịch

Chương 942: Ủy thác của Đế Quân




Vương Lâm cầm bầu rượu trong tay, nhìn chiếc thuyền đang chầm chầm đi theo hà đạo tiến tới. Tiếng đàn trên thuyền truyền đến khiến hắn phảng phất như trở về mấy trăm năm trước.
 
Chỉ có điều tiếng đàn này tuy giống nhưng lại không có thần vận năm đó, ngay cả nữ tử đánh đàn cũng không phải là manh nữ năm xưa… Uống một ngụm rượu, Vương Lâm than nhẹ nói:
 
- Đế Quân ngươi có tâm tư gì sao?!
 
Nam tử trung niên kia cũng không nói gì. Hai người an vị tại bên bờ sông, yên lặng uống rượu, từng bầu, từng bầu. Mặt trời đã lặn xuống phía Tây, mặt đất đã bị bao phủ bởi một mảnh u tối. Đêm nay không trăng.
 
Chỉ có tiếng đàn không ngừng vang lên từ trên chiếc thuyền ở ngoài sông quanh quẩn trong gió!
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi ánh sáng phương Đông bao phủ khắp đại địa, bóng đêm rút đi, bên người Vương Lâm đã xuất hiện một đám bầu rượu trống trơn.
 
- Bối La đại nhân đã biết trước Vương huynh đến nên phái ta tới đây để truyền tới Vương huynh một câu.
 
Nam tử trung niên nhìn bầu rượu, hạ giọng nói.
 
Thần sắc của Vương Lâm như thường. Hôm qua khi Đế Lâm đến hắn cũng đã đoán ra được việc này. Dù sao đây là Yêu Linh chi địa, cũng chính là thiên hạ của Bối La. Mấy trăm năm qua, theo Bối La không ngừng cắn nuốt Yêu Linh, chỉ cần cắn nuốt thêm một, Bối La đã cường đại hơn vô số lần.
 
Vương Lâm lại cầm lấy bầu rượu còn sót lại một nửa uống thêm một ngụm.
 
- Chỉ cần Vương huynh đồng ý lưu lại một danh ngạch tiến nhập vào trong tòa Tiên phủ thứ năm, bốn Quận trong toàn bộ chín Quận của Yêu Linh chi địa này sẽ được dâng cho Luyện Hồn bộ lạc làm lễ vật! Ngoài ra Bối La đại nhân sẽ không can thiệp vào Luyện Hồn bộ lạc, dù có chuyện gì phát sinh, bao gồm cả Yêu Thức của Vân Yêu còn sót lại kia!
 
Sự tồn tại của bức tượng đá có thể dấu diếm được nhiều người nhưng tuyệt đối không thể giấu diếm được Cổ Yêu Bối La. Điểm này trong lòng Vương Lâm rất rõ ràng. Đối phương mấy trăm năm không có hành động gì, tùy ý để Luyện Hồn bộ lạc phát triển, lại không đến thu lại một tia Yêu Thức của Vân Yêu chính là vì việc hôm nay.
 
- Có thể!
 
Vương Lâm nhìn về phía chân trời phương xa, bình thản nói.
 
Nam tử trung niên đứng lên, hướng về Vương Lâm ôm quyền trầm giọng nói:
 
- Vương huynh, nhiệm vụ của Cổ Yêu đại nhân tại hạ đã nhắn nhủ xong, lúc này có chuyện muốn nhờ. Đế Kiếm chi linh chính là con gái của một bằng hữu của ta. Nhưng thế sự khó liệu, cuối cùng không thể thoát khỏi sinh tử, chỉ có thể hóa thành kiếm linh của ta, bị vây vô số năm tháng, không thể bước ra khỏi Yêu Linh chi địa. Việc tại hạ muốn nhờ chính là mong Vương huynh có thể mang theo kiếm linh này rời khỏi Yêu Linh chi địa, khiến nàng tiến nhập luân hồi, có được một tạo hóa khác!
 
Nam tử trung niên thần sắc trầm xuống, tay phải chỉ ra hư không, lập tức từ phía đế đô có một đạo kiếm khí xé gió bay đến. Bên trong kiếm khí này chính là thanh Đế Kiếm! Vương Lâm trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
 
- Vì sao không tìm người khác?
 
Nam tử trung niên lắc đầu, bình tĩnh mở miệng nói:
 
- Vô số năm qua, có nhiều tu sĩ tiến vào Yêu Linh chi địa nhưng trừ bỏ vài người thì những người còn lại ta đều không thể tin được… Chỉ còn mấy người có thể tin thì lại vì ta vẫn có thể thủ hộ kiếm này nên cũng đã bỏ lỡ mất.
 
Vương Lâm than nhẹ, đêm qua khi Đế Quân tiến đến hắn đã phát hiện ra trên người Đế Quân có tử khí nhàn nhạt, hiển nhiên thọ hạn của người này đã tới.
 
Mặc dù yêu linh nhân, thọ hạn dài hơn tu sĩ bình thương nhưng cũng sẽ đến một ngày phải tiêu tan. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì không đến nửa giáp (6 năm) nữa, Đế Quân này sẽ ra đi!
 
Đã có một hồi quen biết, Vương Lâm cũng không có lý do gì để cự tuyệt, hắn gật gật đầu.
 
Trên mặt nam tử trung niên nở một nụ cười, thần sắc trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn, tay phải ving lên, lập tức Đế Kiếm nhoáng một cái hóa thành một thiếu nữ. Ánh mắt của thiếu nữ này lộ ra vẻ không đành lòng, nếu không phải kiếm linh vô lệ thì lúc này hai mắt nàng đã đẫm lệ rồi.
 
- Nghe này, từ nay về sau không nên phóng túng… Nam tử hiền từ nhìn thiếu nữ, dường như xem nàng không phải kiếm linh mà là con gái của chính mình!
 
Than nhẹ một tiếng, nam tử trung niên này hướng về Vương Lâm ôm quyền, vái một cái thật sâu.
 
- Đa tạ Vương huynh!
 
Nói xong, hắn xoay người bước đi, qua vài bước đã rời khỏi nơi này, chỉ để lại Vương Lâm đang nắm lấy bầu rượu và nữ tử với vẻ mặt không đành lòng, lộ ra nét bi ai.
 
- Đi thôi!
 
Vương Lâm đưa bầu rượu lên uống một ngụm rồi ném sang một bên, đứng lên đi về phía hư không.
 
Thiếu nữ kia nhìn về đế đô, ánh mắt lộ ra vẻ xa xăm. Nàng hiểu rằng trong cuộc đời này sợ là không thể gặp lại Đế Quân - người đã đối đãi với mình như con gái kia nữa. Thọ hạn đã hết, không thể thay đổi!
 
Trong thương tâm, thân mình nàng hóa thành một làn khói nhẹ, bay vào trong Đế Kiếm, phát ra một tiếng kiếm minh khe khẽ, đi theo Vương Lâm.
 
Đế Kiếm giống như một đạo ngân mang đi theo sau Vương Lâm. Vương Lâm từ từ tiến về phía trước, cuối cùng Vương Lâm vung tay áo lên, thu nó vào trong túi trữ vật. Sau đó, hắn thần thức tản ra, mở Tiên phủ ngọc giản. Thân mình hắn lập tức biến mất trong kim quang lóe ra.
 
Bên trong tòa Tiên phủ thứ tư của Yêu Linh chi địa, với Tư Đồ Nam cầm đầu, mọi người đang không ngừng phá giải cấm chế. Cấm chế trong động phủ này nhiều lắm, theo không ngừng phá giải, đã có một số vật của Tiên nhân lục tục xuất hiện trước mắt mọi người.
 
Với tu vi của đám người Tư Đồ Nam, phá giải những cấm chế này không khó, một đường đi tới thế như chẻ tre, dần dần đi tới vị trí trung tâm của động phủ nay. Chỉ có điều khi tới nơi này rồi, uy lực của cấm chế đã gần đạt tới đỉnh, không phải tu vi cao thâm là có thể phá giải, mà cần phải hiểu rõ cơ cấu của cấm chế mới có thê bài trừ được.
 
Trên bình đài bên ngoài động phủ lóe lên từng trận kim quang, bóng dáng của Vương Lâm hiện ra. Hắn không chút đình chỉ, trực tiếp bước vào trong động phủ. Một đường đi tới hắn rõ ràng còn thấy được cấm chế bị phá giả khắp nơi. Ngoại trừ một số mà năm đó đã bị phá giải thì đại bộ phận đều bị đoàn người Tư Đồ Nam mới phá giải gần đây!
 
Đi về phía trước không lâu, từ xa Vương Lâm đã có thể nhìn thấy đám người Tư Đồ Nam.
 
Trần Đạo Tam Tử khoanh chân ngồi xuống, trên thân thể có từng trận bạch khí lượn lờ, hiển nhiên là phá giải những cấm chế trước đó khiến ba người bọn hắn tiêu hao không ít tu vi, lúc này đang khôi phục lại.
 
Bên cạnh Trần Đạo Tam Tử là Đại Đầu. Điều khiến Vương Lâm có chút không ngờ là Đại Đầu với việc phá giải cấm chế cũng có chút tạo nghệ. Hắn mang theo Lôi Cát đang tính toán phương pháp phá giải cấm chế.
 
Phù Phong Tử cũng từng có nghiên cứu về cấm chế, trở thành chủ lực trong hanh trình phá giải cấm chế này. Còn Tư Đồ Nam và ngân y nữ tử phụ trách xử lý công kích và biến cố sau khi phá giải cấm chế để phòng ngừa vạn nhất!
 
Vương Lâm chậm rãi đi đến lập tức dẫn lên chú ý của mọi người. Ở mấy ngày trong này, Tư Đồ Nam sớm đã không còn kiên nhân, nhìn cấm chế xung quanh lại hoa cả mắt. Hắn đối với cấm chế không tìm hiểu nhiều, chỉ có đôi chút lý giải. Dưới suy nghĩ của hắn, chỉ cần thực lực cường hãn thì cấm chế nào cũng có thể phá giải.
 
Chỉ là vì phụ trách xử lý biến cố đột phát sau khi mở ra cấm chế nên hắn không thể rời đi. Nếu không với tính tình của hắn thì đã sớm phất áo, tự mình mạnh mẽ phá giải.
 
Lúc này nhìn thấy Vương Lâm trở về, hai mắt Tư Đồ Nam sáng bừng lên, cười ha hả nói:
 
- Ngươi đã trở lại, lão tử ta đã điên hết cả người rồi đây. Tiên phủ này cũng không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ. Chúng ta là đi thẳng tới nơi này, không chừng địa phương khác vẫn còn có bảo bối. Ta trước đi tra xét một phen!
 
Nói xong, hắn cũng không chờ Vương Lâm trả lời, trực tiếp bước nhanh rời đi, hướng về rừng trúc một bên đi tới, đảo mắt đã biến mất ở bên trong.
 
Với tu vi của Tư Đồ Nam, Vương Lâm cũng không cần lo lắng sẽ xuất hiện nguy hiểm gì. Vả lại độc tố trong cơ thể, những ngày ở Thủy Linh Tinh, hai người đã nghĩ ra phương pháp tạm thời áp chế Bất dịch nữ tu tùy đồng. Lúc này ở trong này nhiều nhất cũng chỉ bị vây khốn mà thôi, cùng lắm thì mình sẽ đi cứu ra là được. Không ngăn cản hắn, Vương Lâm đi tới bên người Phù Phong Tử, nhìn về phía trước.
 
Phía trước chừng trăm bước là một con sông nhỏ, tràn ngập tiên khí, lại có sương mù nhàn nhạt tồn tại. Giữa con sông bé này có một cây cầu đó, kéo dài nối liền hai bên bờ.
 
Cây cầu đá này là con đường vào duy nhất.
 
- Nơi này rất cổ quái, chúng ta ở trong này đã bị cản trở tới năm canh giờ. Dù lão phu tính toán thế nào cũng không tìm ra manh mối của cấm chế nơi này. Nhưng ta có một cảm giác nếu mạnh mẽ bài trừ nó thì sẽ có một biến cố khố lường xuất hiện, không đến vạn bất đắc dĩ không thể cưỡng ép mở ra.
 
Phù Phong Tử hướng về Vương Lâm gật đầu rồi tỉ mỉ nói lại với Vương Lâm. Hắn lo lắng Vương Lâm không hiểu cấm chế thuật nên đề xuất mạnh mẽ phá giải nó.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, ánh mắt nhìn về cây cầu đó, không nói gì cả.
 
- Động phủ tiên nhân này có hình chữ Hồi, chúng ta lúc này đang ở nơi giao giới trong ngoài. Qua con sông này đó chính là tiến vào Nội phủ. Chỉ có điều cấm chế nơi này quá phức tạp, sợ là trong thời gian ngắn không thể vượt qua. Đại Đầu đưa ra một ý tưởng đó là không đi qua cây cầu đá mà từ bên cạnh phá vỡ cấm chế phong tỏa con sông mà vào.
 
Phù Phong Tử chậm rãi nói. Hắn nhìn thoáng qua Đại Đầu cách đó không xa, ánh mắt Đại Đầu đang lóe lên, thỉnh thoảng đưa tay lên, Lôi Cát sẽ phối hợp theo đánh một đạo quyền phong tiến vào trong cấm chế.
 
- Trần Đạo Tam Tử trước đó tiêu hao nhiều lắm, đang khôi phục lại. Dựa theo kế hoạch của Tư Đồ Nam đạo hữu là đợi ba người bọn hắn khôi phục lại thì chúng ta sẽ cùng ra tay, cưỡng ép phá vỡ cấm chế nơi này. Nhưng phương pháp này ta chỉ bảo lưu.
 
Ánh mắt Phù Phong Tử nhìn về phía con sông, cau mày nói.
 
Dưới con mắt hắn, thời gian Vương Lâm tu đạo tuyệt không quá dài, thậm chí một số sự việc liên quan đến Vương Lâm hắn trước đó cũng đã có chút hiểu biết.
 
- Tu đạo hơn ngàn năm, có thể có được tu vi hiện tại dĩ nhiên là không thể tin nổi. Tên Vương Lâm này đối với cấm chế hiểu biết cũng không nhiều lắm. Dù sao hắn không có thời gian nắm giữ cấm chết thuật! Lúc này phá giải cấm chế trong động phủ này cũng cần ta và Đại Đầu thôi!
 
Đáy lòng Phù Phong Tử than thầm. Trong lòng hắn biết rằng cấm chế thuật của mình cũng không phải rất mạnh. Những cấm chế bên ngoài còn dễ nhưng từ khi đến giao giới trong ngoài, hắn cảm giác có chút vô lực.
 
Vương Lâm nhìn cây cầu đá kia, chân mày không khỏi nhăn lại. Cấm chế nơi này khó trách khiến cho Phù Phong Tử cảm thấy khó khăn. Đúng như lời hắn nói, nếu là cưỡng ép bài trừ thì có thể dẫn đến phản ứng dây chuyền khó có thể tưởng tượng được.
 
- Nơi này sợ là đạo kiểm soát thứ nhất để tiến vào bên trong Tiên phủ Khoảng cách trăm bước phía trước nhìn như bình thường, trừ bỏ như lời của Phù Phong Tử thì Vương Lâm còn nhìn ra được một ít sát khí. Hết thảy nơi này khác hẳn những cấm chế bên ngoài.
 
- Có đúng như ta suy nghĩ hay không thì còn cần phải thử nghiệm một chút!
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, chậm rãi mở miệng nói:
 
- Ngân thi!
 
Ngân y nữ tử cách hắn không xa ở phía sau hai mày nhíu lại, thân mình tiến về phía trước đi tới bên người Vương Lâm. Ánh mắt nó linh động nhìn về phía Vương Lâm, chờ đợi Vương Lâm phân phó.
 
- Tiến vào mười bước!
 
Vương Lâm không nhìn về phía nữ tử này, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn cây cầu đá, bình tĩnh nói.
 
Phù Phong Tử không khỏi nhíu mày lại. Dưới con mắt của hắn đây là một hành động không sáng suốt, không có khả năng mở ra cấm chế này.
 
Chỉ là hắn nhìn Vương Lâm một cái rồi cũng không nói gì, lui lại vài bước quan sát.