Tiên Nghịch

Chương 938: Hư Không Tử




Pháp bảo này là một pháp khí năm xưa Đồ Ti cực kỳ vừa lòng, chỉ là trên pháp bảo này không có ngưng tụ ra khí linh. Vì để pháp bảo này hoàn mỹ, Đồ Ti để nó ở trên một tinh cầu, hóa thành ba ngọn núi, muốn dùng sơn hồn toàn bộ tinh cầu ngưng tụ ra hồn pháp bảo! Vốn hắn chuẩn bị đợi thần thông vương tộc phân hoá mà thành sau đó đến lấy pháp bảo. Nhưng chuyến đi này một đi không về. Sau khi nhìn thấy cây đinh ba theo Thiên Vận tử tiến vào hố đen ánh mắt Vương Lâm lộ ra một tia phiền muộn. Phiền muộn này đến từ tiếc nuối trong trí nhớ Đồ Ti.
 
Lăng Thiên Hậu và người đàn ông áo choàng tím kia đồng thời hóa thành cầu vồng, bay thẳng đến hố đen. Nhưng lập tức thân hình hai người ngừng lại.
 
Ngay khi Vương Lâm chuẩn bị tiến vào hố đen đột nhiên hắn xoay người nhìn về phía tinh không. Ở phía trước hắn, lão già trên hồ lô cùng đám người Tư Đồ Nam càng nhanh hơn một chút nhìn về phía xa xa.
 
Trong tinh không xa xa, một cơn sóng gợn vặn vẹo. Trong nháy mắt lại có một lão già thân hình biến ảo ra, hắn bước một bước liền đi tới gần.
 
Lăng Thiên Hậu và người đàn ông áo choàng tím đang muốn đi vào hố đen, lập tức dừng lại. Người đàn ông áo choàng tím vẻ mặt lộ ra cung kính hiếm thấy, khom người nói:
 
- Tôn Thiện bái kiến Đại trưởng lão.
 
Tôn Thiện mặc dù là trưởng lão nhưng cũng không phải là thành viên trưởng lão đoàn Liên minh. Lúc này trên mặt hắn cung kính phát ra từ trong đáy lòng, cũng không có bất kỳ làm bộ nào. Hiển nhiên hắn đối với lão già đột nhiên xuất hiện cực kỳ kính trọng.
 
- Vãn bối tham kiến Đại trưởng lão.
 
Vẻ mặt Lăng Thiên Hậu đồng dạng lộ ra sự cung kính. Với tính cách của hắn, người có thể khiến hắn lộ ra vẻ cung kính thật sự không nhiều.
 
Con ngươi trong mắt Vương Lâm co rụt lại. Thần thông lão già vừa đến thi triển ra rõ ràng là dung nhập vào trong thiên địa. Ở trên người lão già này lại tản mát ra khí tức khiến Vương Lâm kinh hãi.
 
Khí tức này hoàn toàn khác với Thiên Vận tử. Nếu Thiên Vận tử là biển rộng sâu không lường được, thì lão già trước mắt này chính là một ngọn núi khai thiên tích địa thẳng hướng trời cao. Dưới khí thế vô biên tràn ngập kia, lập tức có thể khiến cho đám người tu vi thấp kém bốn phía đều biến sắc mặt, càng có không ít người trực tiếp phun máu tươi nhanh chóng lùi về sau.
 
Ánh mắt Tư Đồ Nam chợt lóe, lẩm bẩm nói:
 
- Toái Niết!
 
Hắn trầm ngâm một lát, trong lòng rộ lên cười lạnh. Loại khí tức ngạo nghễ thiên hạ và tính cách kiêu ngạo khiến mắt hắn lóe tinh quang.
 
- Nếu muốn sống khoái hoạt ở Tu Chân Giới nhất định phải có tu vi đè trời đất. Toái Niết… Lão tử trước giờ vẫn rất lười biếng rồi… Lão già kia mặc áo choàng toàn thân màu vàng, tóc nửa trắng nửa đen, lại tràn ngập một cỗ tang thương. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhìn thoáng qua Lăng Thiên Hậu, trên mặt lộ ra nụ cười tán thưởng.
 
- Chúng ta đã bao lâu không gặp?
 
Vẻ mặt Lăng Thiên Hậu lộ ra vẻ hồi tưởng, cảm khái cung kính nói:
 
- Vãn bối đã nhớ không rõ. Rất lâu, rất lâu rồi.
 
Lão già áo choàng màu vàng thở dài, chậm rãi nói:
 
- Năm xưa ngươi và Thiên Vận tử đồng thời đạt được tư cách. Lão phu tự mình đưa hai ngươi vào thánh địa Côn Hư. Lúc này nhoáng cái trôi qua mấy vạn năm. Hai người các ngươi, một đã trở thành trưởng lão Liên minh, cho dù lão phu cũng có chút kiêng kị. Một người tu vi cũng đạt tới loại trình độ này.
 
Lăng Thiên Hậu trầm tư, nhưng vẻ hồi tưởng trong mắt cũng càng nồng đậm.
 
- Mấy tháng trước ta nhận được ngọc giản của ngươi còn đang suy nghĩ rốt cuộc có nên đến một chuyến hay không. Vốn không nghĩ đến, dù sao chiến sự với La Thiên căng thẳng, sư huynh Trọng Huyền tử của lão phu lại không thể phân thân. Nhưng nghĩ đến chuyện giữa ngươi và Thiên Vận tử, vẫn là quyết định đến một lần, chấm dứt chuyện giữa hai ngươi.
 
Lão già nói tới đây, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia quyết đoán và ý nghĩ sâu xa.
 
Lăng Thiên Hậu chấn động tâm thần, ngẩng đầu nhìn lão già trầm giọng nói:
 
- Cảm ơn Hư Không tử tiền bối rất nhiều.
 
- Đi thôi. Vùng đất Yêu Linh này lão phu chỉ nghe nói, vẫn chưa tới. Lần này đến nhìn một lần!
 
Lão già vung tay áo, nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên như thôn cô kia. Ánh mắt hắn hơi đảo qua người con gái áo phấn bên cạnh người phụ nữ trung niên, trong mắt lộ ra thiện ý, trực tiếp đi vào hố đen.
 
Lăng Thiên Hậu và người đàn ông áo choàng tím trái phải đi theo, bước vào lốc xoáy.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lát, ánh mắt lóe lên. Hắn nhảy lên đồng thời cùng Tư Đồ Nam đi vào. Phù Phong tử và người con gái áo bạc đi theo. Trần Đạo Tam Tử cùng với đầu to đi sau. Bọn họ đi thẳng vào lốc xoáy.
 
Lôi Cát thân hình thu nhỏ lại thành người đàn ông vạm vỡ vài trượng, cất bước đi theo mọi người vào lốc xoáy. Lão già ngồi khoanh chân trên hồ lô, còn có người đàn ông đồ đen cao ngạo lạnh lùng kia nhoáng một cái cũng đi vào hố đen. Về phần người phụ nữ trung niên như thôn cô kia do dự một chút, nhìn người con gái áo phấn bên cạnh.
 
Người con gái áo phấn kia khẽ mỉm cười, giống như một đóa hoa hồng nở rộ, hạ giọng nói:
 
- Hà di yên tâm đi. Vùng đất Yêu Linh này, Tịch Huyên có pháp bảo Đại sư tỷ đưa cho, dư sức tự bảo vệ. Huống chi Nhị sư tỷ không phải khiến cho Hư Không tử tiền bối đến đây sao… Người phụ nữ trung niên trầm ngâm một lúc, gật gật đầu mang theo bốn người con gái tiến vào trong hố đen. Trong bốn người, ánh mắt Thiên Cầm lộ vẻ phức tạp. Lúc nãy Vương Lâm xuất hiện nàng vẫn nhìn, giờ phút này nghĩ đến lúc gặp đối phương ở vùng đất Yêu Linh. Nàng thầm than, thầm nhủ trong tim:
 
- Không biết hắn có còn nhớ rõ ta hay không?
 
Phía sau mọi người, hàng loạt tu sĩ xung quanh chen chúc đi thẳng đến hố đen. Nhưng phần lớn tu sĩ này chỉ có một bộ phận vừa tiến vào thì hố đen ngừng xoay tròn, không ngờ lại xoay ngược lại trong phút chốc biến mất.
 
Một nửa tu sĩ thân hình mới vào hố đen một nửa, trong biến cố bất thình linh lập tức thân hình sụp đổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Như vậy khiến cho các tu sĩ phía sau lập tức vội vàng bay lui.
 
Hố đen kia mang theo một tia khí tức máu tanh, biến mất không thấy. Giống như là đóng cửa ngăn cản tất cả người tiến vào.
 
Tu sĩ xung quanh mang theo tiếc nuối chậm rãi tản ra. Cũng có một số người không cam lòng, nhưng đợi mấy ngày sau cuối cùng cũng đành buông tha, rời đi. Đông Hải Triều tịch lại một lần nữa khôi phục sự yên lặng… Trong vùng đất Yêu Linh, mặt trời rực lửa treo trên cao, từng cơn sóng nhiệt theo gió xông lên, theo mặt đất di động. Trên mặt đất từng cỗ xác chết tản mát ra mùi thối rữa hấp dẫn đến rất nhiều yêu linh như ngốc ưng, hấp thu tử khí trên đám xác chết kia.
 
Đây chỉ là một góc ở trong quận Hỏa Yêu. Đưa mắt nhìn, quận Hỏa Yêu này xác chết như núi dưới cái nóng mặt trời lại càng thối rữa rất nhanh. Gió thổi xốc lên quần áo trên vô số xác chết kia, lộ ra làn da đã biến đen bên dưới.
 
Một hồi đại chiến lan tràn ở quận Hỏa Yêu này. Theo sự tấn công của bộ lạc Luyện Hồn, quận Hỏa Yêu vốn chia năm xẻ bảy, từng thế lực nhỏ sụp đổ. Nếu không hàng, chính là chết! Ở một nơi rất xa, đô thành của quận Hỏa Yêu. Ngày xưa là nơi ở của một trong cửu linh Cổ Yêu, giờ phút này bị một cỗ thế lực cuối cùng của quận Hỏa Yêu chiếm cứ. Cỗ thế lực này vào trăm năm trước từng là tinh nhuệ trong rất nhiều binh lính quận Hỏa Yêu, được gọi là Hỏa Yêu Linh quân. Do hai vị Yêu Soái, tám Yêu Tướng thống lĩnh, quận Hỏa Yêu sau thất bại trận chiến năm xưa, Hỏa Yêu Linh quân thiệt hại rất nghiêm trọng. Nhưng so với các thế lực khác cũng vẫn mạnh mẽ một phương, chiếm cứ đô thành, còn sót lại chính thống quận Hỏa Yêu.
 
Giờ phút này bên ngoài thành Hỏa Yêu, đại quân bộ lạc Luyện Hồn rậm rạp vây quanh. Trên bầu trời lại có vô số tộc nhân bay lơ lửng, từng người quanh thân vây quanh mấy cây cờ lớn, hình thành một màn sương đen nồng đậm đến cực điểm tràn ngập đất trời.
 
Trong sương mù từng hồi tiếng quỷ khóc bén nhọn không ngừng, gần như hóa thành một cơn gió lốc quét ngang mặt đất. Tiếng hồn phách rít thê lương kia trở thành một thanh âm duy nhất trong trời đất.
 
Trong đại quân bộ lạc Luyện Hồn, ở ngoài cửa đô thành Hỏa Yêu, một pho tượng đá màu đen thật lớn được mấy tộc nhân khiêng. Những tộc nhân khiêng tượng đá này, vẻ mặt lộ ra nồng đậm cuồng nhiệt. Có thể được tuyển từ vài trăm vạn tộc nhân ra làm người khiêng tượng đá cho Lão tổ, đối với bọn họ mà nói chính là cực kỳ vinh quang, cả đời huy hoàng! Trên bầu trời có một lão già, vẻ mặt tràn ngập uy nghiêm. Hắn mặc áo choàng dài màu đen, ở bên cạnh hắn vài chục cây cờ vây quanh, hình thành một cơn lốc xoáy màu đen.
 
- Yêu Soái Mộc Vận, Hạt Kim. Cho tới bây giờ các ngươi hàng hay không hàng!
 
Thanh âm lão già này như gió thổi qua, trong khoảnh khắc truyền ra gió xoáy màu đen ngoài thân thể liền có tiếng gào thét bén nhọn quanh quẩn tận trời! Nếu chỉ vậy cũng còn đỡ, nhưng vào khoảnh khắc thanh âm lão già truyền ra, trăm vạn tộc nhân Luyện Hồn vây quanh bên ngoài đô thành Hỏa Yêu gần như đồng thời gào thét.
 
- Hàng hay không hàng!
 
Mấy trăm vạn tộc nhân đồng thời gào thét, thanh âm này dĩ nhiên không cách nào hình dung. Giống như trời đất đều chấn động run rẩy, hết thảy tiếng sấm đều không thể so sánh. Đám yêu binh còn sót lại bên trong thành Hỏa Yêu đều rung động tâm thần, chỉ thấy bên tai "ầm" một tiếng, trong đó một bộ phận trực tiếp thất khiếu đổ máu mất đi tri giác.
 
- Âu Dương Hoa! Ngươi chớ khinh người quá đáng.
 
Một thanh âm phẫn nộ từ trên tường thành truyền ra, đó là một thanh niên to cao mặc áo giáp. Áo giáp này từ xa nhìn lại giống như một con bọ cạp. Người đàn ông vạm vỡ này hai mắt đầy tia máu, ánh mắt mang theo thù hận. Hắn nhảy dựng lên, không nhằm vào Âu Dương Hoa ở trên bầu trời, mà đánh thẳng đến tượng đá màu đen trong đám người.
 
- Cho dù là chết cũng phải hủy vật này!
 
Tốc độ người đàn ông vạm vỡ này quá nhanh, hóa thành một bóng mờ. Trong giây lát hắn liền đi tới cạnh tượng đá, tay phải vung lên, hét lớn hung hăng chụp xuống.
 
Nhưng quỷ dị chính là tất cả người của bộ lạc Luyện Hồn gần như đều lộ ra ánh mắt châm chọc. Ngay cả Âu Dương Hoa cũng cười lạnh không ngăn cản.
 
Trong khoảnh khắc người đàn ông vạm vỡ kia vỗ tay phải xuống, bên tai hắn bỗng nhiên vang lên một thanh âm lạnh như băng.
 
- Người nào muốn tổn thương tượng đá chủ ta. Chết!
 
Thanh âm này vang lên từ một người đàn ông tướng mạo cực kỳ bình thường bên cạnh tượng đá. Người đàn ông này toàn thân màu đen, lộ ra vẻ băng lãnh cực đoan. Nếu là có người quen thuộc với Vương Lâm sau khi nhìn thấy người này chắc chắn rất kinh ngạc. Khí chất người này và Vương Lâm không ngờ có sáu, bảy phần tương tự.
 
Người đàn ông này thân hình tiến về trước, tay phải giống như tùy ý vung lên, một quyền đánh ra. Lập tức liền có vô số hồn phách từ trong cơ thể hắn lao ra, điên cuồng dung nhập trong gió hình thành một trận gió lốc. "Ầm" một tiếng, quyền va chạm lên người đàn ông vạm vỡ kia.
 
Người đàn ông vạm vỡ này phun ra một ngụm máu tươi, áo giáp toàn thân vỡ từng mảnh, thân thể lại có từng tiếng xương cốt vỡ "răng rắc" vang lên.
 
- Người mạnh nhất bộ lạc Luyện Hồn. Thập Tam!
 
Người đàn ông vạm vỡ này cười chua xót, thân hình "ầm" một tiếng tan ra, hoàn toàn sụp đổ. Hắn vốn là ngọn đèn hết dầu, giờ phút này lại bị đòn nghiêm trọng, lập tức bỏ mình.
 
Âu Dương Hoa cười dài, tay phải chỉ về đô thành Hỏa Yêu, hét lên:
 
- Hồn diệt!
 
Lời hắn vừa nói ra, lập tức mấy trăm vạn tộc nhân bốn phía toàn bộ lấy cờ ra. Lập tức vô biên vô hạn hồn phách không thể tưởng tượng lao ra hình thành một màn sương đen tràn khắp trời đất, che phủ toàn bộ quận Hỏa Yêu, nhất tề ngưng tụ ở đô thành Hỏa Yêu.
 
- Hàng… Trên tường đô thành Hỏa Yêu, một người con gái mặc áo giáp xanh, than nhẹ một tiếng.
 
Quận Hỏa Yêu giờ phút này hoàn toàn trở thành đô thành của bộ lạc Luyện Hồn. Bộ lạc Luyện Hồn trở thành một trong chín thế lực lớn trong vùng đất Yêu Linh. Tượng đá màu đen kia sẽ được đặt ở nơi Linh hồn Cổ Yêu ngày trước, trở thành hết thảy tinh thần ký thác của bộ lạc Luyện Hồn, giống như Cổ Yêu năm xưa. Ngay khi Thập Tam nhấc chân chuẩn bị đi hướng vào đô thành, thân hình hắn bỗng nhiên run lên dữ dội. Vẻ mặt lạnh như băng trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là dao động mấy trăm năm nay chưa từng có. Hắn run rẩy mạnh ngẩng đầu.
 
- Lão tổ! Đã trở lại!