Tiên Nghịch

Chương 887: Mục đồng tay chỉ Hạnh Hoa Thôn




Trong bầu trời mênh mông hiện ra những đám mây sáng lóng lánh, từ xa nhìn lại thấy ở vô tận nơi phương xa muôn màu muôn vẻ, nhìn thì có vẻ yên tĩnh nhưng thật ra mắt thường lại không thấy rõ những biến hóa.
 
Đặc biệt là những đám mây sáng, hình dạng khác nhau nên nhìn lên thấy rất nhiều vẻ lộng lẫy.
 
Vào một ngày, có luồng cầu vồng xẹt qua trong đám mây. Tốc độ cầu vồng không nhanh nhưng khi bay vào trong lại làm cho những đám mây có vẻ đứng yên kia sinh ra dấu hiệu ồn ào tránh ra.
 
Mà điều khác thường là người bên trong cầu vồng cũng không sử dụng bất kỳ pháp bảo nào giống như Tinh La Bàn, hắn đang phóng đi bằng chính cơ thể.
 
Người này toàn thân mặc y phục màu xanh, khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo tầm thường không có chút đặc biệt nào, nếu có thì cũng chính là khí chất tang thương nói không nên lời.
 
Giống như trên thân thể người này đã trải qua nhiều đau thương, đã đi qua nhiều tinh cầu, thiên niên tuế nguyệt.
 
Trên đường đi Vương Lâm vẫn chưa thi triển thuật thần thông dung nhập thiên địa mà vẫn bình thường phóng đi trong không trung.
 
Đã bốn ngày từ khi Vương Lâm từ trong hư vô trở về.
 
Bốn ngày trước Vương Lâm và Thanh Thủy được sự trợ giúp của Viêm Lôi Tử mở ra con đường quay trở về tinh không rồi bước chân ra khỏi cõi hư vô. Vương Lâm không nói nhiều về những chuyện xảy ra trong hư vô. Hắn cũng không nhắc nhiều đến chuyện Nhất Mộc Tử, Vũ Bị Thiện và Vọng Nguyệt bây giờ đang ở nơi nào.
 
Viêm Lôi Tử cũng không hỏi nhiều về những chuyện này, nhưng khi nói đến Vọng Nguyệt thì lại nhíu mày.
 
Vương Lâm cũng không ở lại chỗ Viêm Lôi Tử quá lâu, sau đó hắn lấy lý do có việc riêng mà ôm quyền bỏ đi. Viêm Lôi Tử trầm mặc một lúc lâu rồi cũng không giữ hắn lại. Với tu vi của Viêm Lôi Tử tuy nhìn không rõ thân thể Cổ Thần của Vương Lâm, nhưng cũng phát hiện ra trên người Vương Lâm lộ ra một khí tức khổng lồ làm chính mình cực kỳ kinh hãi.
 
Luồng khí tức này tuy vẫn còn khá yếu, nhưng sợ rằng sau này sẽ tiến lên mức độ cực kỳ đáng sợ.
 
Sau khi quay trở về tinh không thì phong ấn tự động mở ra, tu vi Thanh Thủy lại được khôi phục. Dù sao thì tiên nguyên trong cơ thể hắn cũng không phải thật sự tiêu tán, chỉ bị phong ấn áp chế mà thôi.
 
Sau khi khôi phục lại tu vi, Thanh Thủy cũng không dừng lại lâu ở chỗ Viêm Lôi Tử. Hắn xoay người biến mất trong tinh không, cũng không biết là đi đâu.
 
Nhìn vào bề ngoài thì thấy hai người lần lượt bỏ đi, cũng không có bất kỳ quan hệ nào. Nhưng Vương Lâm biết Thanh Thủy chắc chắn sẽ quay lại tìm mình. Dù sao thì Thanh Thủy vẫn chưa lấy được ký ức của nguyên thần Huyền Bảo Thượng Nhân.
 
Khi hồi tưởng lại những tình cảnh xảy ra trong hư vô, Vương Lâm vừa phi hành trong tinh không mà trong lòng cũng thấy cảm khái. Dù là chuyện về cuộc đời La Trần hay là mảng lưới lóe lên bên ngoài Phong Giới, hoặc là những bí ẩn của Tiên Giới, đều làm Vương Lâm cảm thấy rất mới mẻ.
 
Điều làm hắn cảm thấy chấn động nhất chính là Nghịch Thiên Châu.
 
Dù sao Vương Lâm cũng không ngờ rất nhiều năm trước Nghịch Thiên Châu đã gây ra một trận chiến kinh hồn trên Tứ Đại Tiên Giới.
 
"Cuộc chiến năm xưa trên Tứ Đại Tiên Giới chắc chắn sẽ kịch liệt hơn rất nhiều lần so với cuộc chiến giữa La Thiên và Liên Minh… …." Vương Lâm thở dài, hắn phóng qua một đám vân rực rỡ, hắn nhìn về bầu trời phía trước rồi đột nhiên ngừng lại.
 
Một lát sau, vị trí trong không trung Vương Lâm đang nhìn lập tức xuất hiện những con sóng gợn. Thanh Thủy tiến ra một bước, ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ tán thưởng.
 
-Sư huynh đã đến!
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, hắn cười nói.
 
-Bây giờ ngươi đã có thể dạo bước khắp tinh vực rồi, cuối cùng ta cũng đã yên tâm!
 
Thanh Thủy tiến lên phía trước nửa bước rồi đi đến bên cạnh Vương Lâm.
 
Vương Lâm lập tức phát hiện ra một luồng máu tanh nồng đậm trên người Thanh Thủy. Vương Lâm mơ hồ nhìn ra tu vi Thanh Thủy lại cao hơn rất nhiều so với bốn ngày trước đó.
 
-Trên đường đi ta nghe thấy có nhiều người bàn luận về ngươi, ta dứt khoát giết chết những tên tu sĩ giỏi ẩn giấu của Liên Minh.
 
Thanh Thủy nói rất đơn giản, nhưng Vương Lâm lại biết được quá trình giết chóc này tuyệt đối không phải nhỏ.
 
Sự thật cũng là như vậy, Sát Vực Giới của Tu Chân Liên Minh vẫn liên tục duy trì truy sát lệnh đối với Chính Phẩm Lôi Tiên Hứa Mộc. Mặc dù Vương Lâm tiến vào trong hư vô thì bọn họ cũng quanh quẩn khắp bốn phía, nhưng cũng không phân tán ra mà chia làm hai bộ phận bám sát La Thiên.
 
Nhưng Sát Vực Giới lại không được thuận lợi như xưa, một bộ phận tu sĩ gặp phải tên sát tinh Thanh Thủy, một trận giết chóc lập tức được tạo ra. Tất cả tu sĩ của một bộ phận kia chết sạch, dù là thủ lĩnh cũng bị Thanh Thủy thôn phệ.
 
Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, nguyên thần của Huyền Bảo lập tức bay ra. Vương Lâm ném nó về phía Thanh Thủy.
 
Thanh Thủy bắt lấy, hắn không cần suy nghĩ mà trực tiếp nhấn tay phải lên thiên linh trên người nguyên thần Huyền Bảo. Tiên nguyên trong cơ thể Thanh Thủy vận chuyển, chỉ sau khoảnh khắc Huyền Bảo lập tức từ trong hôn mê thanh tĩnh trở lại. Hắn phát ra những tiếng kêu thảm thiết rồi toàn thân liên tục co rút.
 
Vẻ mặt Thanh Thủy trở nên âm trầm rồi nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau, khi hắn mở mắt ra trên mặt lại bốc lên một tầng mây mù. Hắn vung tay ném nguyên thần Huyền Bảo về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm cũng không nói gì mà đưa tay tiếp nhận nguyên thần Huyền Bảo. Bây giờ nguyên thần của người này đã mất hết linh trí, hoàn toàn biến thành một vật vận chuyển tiên nguyên.
 
Huyền Bảo ngày xưa đường đường là một tiên nhân, là sư đệ của Thiên Bảo Thượng Nhân, hôm nay lại gặp phải kết cục này. Chỉ có thể nói, trong tu chân giới tàn khốc này dù là tiên nhân hay tu sĩ chỉ cần có chút sơ suất đều gặp phải những tổn hại trầm trọng. Nếu muốn có ngoại lệ thì phải trở thành cường giả mạnh nhất.
 
Vương Lâm thu nguyên thần vào trong túi trữ vật, hắn nhìn về phía Thanh Thủy lúc này đã khôi phục trở lại bình tĩnh. Nhưng ánh mắt Thanh Thủy vẫn lộ ra vẻ dữ tợn, có lẽ đã tìm ra được một manh mối trong nguyên thần Huyền Bảo.
 
-Hứa Mộc, ta muốn đi đến Sát Vực Giới Tu Chân Liên Minh lấy một vật, ngươi có muốn đồng hành cùng ta không?
 
Thanh Thủy nhìn về phía Vương Lâm rồi chậm rãi nói.
 
Vương Lâm trở nên hơi trầm ngâm, nói:
 
-Sư huynh có thể đợi ta mười ngày được không?
 
Thanh Thủy gật đầu rồi trầm giọng nói:
 
-Được! Mười ngày sau ta đi tìm ngươi!
 
Nói xong, Thanh Thủy không tiếp tục nhiều lời mà tiến một bước vào hư vô rồi biến mất. Trong nháy mắt khi Thanh Thủy tan biến, một luồng sát khí ngập trời đột nhiên lóe lên.
 
Vương Lâm thầm than một tiếng, hắn biết Thanh Thủy chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó trong nguyên thần Huyền Bảo. Sau khi trầm mặc trong khoảnh khắc, Vương Lâm xoay người tiến về phía trước một bước, dưới chân xuất hiện những con sóng gợn, hắn dung nhập vào thiên địa rồi biến mất.
 
Sở dĩ hắn phải cần thời gian mười ngày vì hai chuyện.
 
Phía bắc Liên Minh Tinh Vực có một tu chân tinh, hành tinh này cách xa chiến trường nhiều ngày trước nên cũng chưa bị chiến tranh lan đến. Từ xa nhìn lại thì thấy linh lực trên hành tinh này cực kỳ phong phú, màu xanh bao phủ khắp bề mặt, là một tu chân tinh có rất nhiều rừng rậm.
 
Hành tinh này là Thất Cấp Phong Hỉ Tinh.
 
Ngoài hành tinh này có ba tinh cầu nhỏ bay quanh, chúng là những phó tinh.
 
Thất cấp tu chân tinh này có tên rất đẹp, là Ám Nguyệt.
 
Ám Nguyệt Tinh phần lớn đều bị rừng rậm bao phủ, làng mạc của phàm nhân phân tán dày đặc, trên những ngọn núi lớn có rất nhiều môn phái tu chân.
 
Một ngọn núi phía nam được người dân bản xứ gọi là Thiên Sơn. Ngọn núi này rất cao, từ dưới chân núi nhìn lên chỉ thấy mây mù bao phủ, chẳng biết ngọn núi này có đâm thủng cả chín tầng trời hay không.
 
Một con đường đá quanh co kéo dài từ trên đỉnh xuống dưới núi, phần lớn con đường này đều bị giấu vào trong mây. Người nào đến đây trong lòng đều không khỏi sinh ra cảm giác giống như đi vào cõi tiên bồng mờ ảo.
 
Mỗi buổi sáng sớm, từng hồi chuông từ trên đỉnh núi truyền xuống rồi vang vọng khắp bốn phía. Những con chim có hình dáng xinh đẹp hóa thành rất nhiều bóng đen bay xuyên qua mây rồi quay quẩn bên Thiên Sơn, lâu lâu chúng lại phát ra những tiếng hót lảnh lót hòa quyện vào tiếng chuông.
 
Không gian này giống như một bức tranh êm ả, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
 
-Boong.Boong.Boong. .
 
Tiếng chuông từ trên đỉnh núi dồn xuống, những đám mây đang vờn quanh đỉnh núi chậm rãi tản ra, làm cho tất cả người nghe đều cảm thấy lòng mình trở nên yên ả.
 
Dưới núi có một thôn nhỏ của phàm nhân, thôn này không lớn chỉ có khoảnh một trăm hộ. Bốn phía thôn đều trồng đủ loại hạnh, trên cành hạnh hoa đang nở rộ, gió nhẹ thổi qua mang theo một mùi thơm thoang thoảng bao phủ khắp bốn phía.
 
Ngửi thấy mùi hoa hạnh làm người ta sinh ra cảm giác lòng dạ phiêu diêu.
 
Tiếng chuông giống như đẩy lùi màn đêm, sáng sớm khi tiếng chuông vang lên thì những làn khói bếp và tiếng chó sủa cũng trở nên vang vọng.
 
Khói bếp lượn lờ giống như đánh tan màn đêm còn sót lại. Đứng từ xa có thể thấy được mọi động tĩnh này này chứa một loại ý cảnh.
 
Vương Lâm lặng lẽ đứng ở phương xa nhìn thôn nhỏ trước mặt.
 
Trong khung cảnh này, động chính là khói bếp đang tung bay và những cây hạnh đang khe khẽ đung đưa trong gió, mà tĩnh lại chính là những căn nhà cũ kĩ nằm khuất dưới những rặng cây. Tất cả những động tĩnh đều lộ rõ sự nhàn nhã và bận rộn của nhân gian. Động và tĩnh thường vô tình kết hợp lại, làm Vương Lâm sinh ra những hồi ức vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ.
 
Hồi ức của hắn không phải là thôn nhỏ trước mặt mà chính là thời thơ ấu trên Chu Tước.
 
Trong lúc Vương Lâm đang ngơ ngẩn, những tiếng ca đồng dao từ phương xa truyền đến, kèm theo đó là những âm thanh lục lạc vang vọng như muốn phá tan bầu không khí yên tĩnh sáng sớm.
 
"-Hoa hạnh nở trắng trước hiên nhà.
 
Có con đừng gã đạo sĩ gia.
 
Năm trước nhị lang vừa lên núi.
 
Nhất lang năm sau lại ra ma.
 
Con gái khóc than theo người chết.
 
Phải vội đặt quan vào giữa nhà.
 
Hoa hạnh nở trắng khắp sân nhà.
 
Hài đồng chớ gặp phải đạo gia.
 
Lại hỏi xem ta bao nhiêu tuổi.
 
Lại nói không có đạo duyên nha!
 
Chó kêu một tiếng mèo một trảo.
 
Hù cho đạo sĩ hồi lão gia." (Dịch thơ: masta4ever)
 
Những âm thanh của trẻ con truyền vào tai Vương Lâm, giọng hát trong trẻo và tiếng lục lạc càng ngày càng gần. Một tiểu đồng mặc áo vải ngắn đang cưỡi trên lưng trâu tiến từng bước thong thả trên con đường mòn đi về thôn.
 
Trên lỗ mũi trâu xỏ hai sợ dây, bên trên còn có hai lục lạc. Khi con trâu bước đi, lục lạc liên tục vang lên, phía sau con trâu còn có vài con nghé nhỏ.
 
Tiểu đồng này nhìn thấy Vương Lâm thì tiếp tục xướng đồng ca rồi thúc trâu đi đến gần. Khi con trâu đi qua bên cạnh Vương Lâm, tiểu đồng nghiêng đầu dùng con mắt to tròn nhìn hắn, dùng giọng giòn tan nói:
 
-Đại Bá! Người đến chỗ này thì lạc đường sao?
 
Vương Lâm mỉm cười, gật đầu nói:
 
-Đây là chỗ nào?
 
Tiểu đồng mỉm cười dùng một ngón tay chỉ về phía trước rồi dùng giọng non nớt nói:
 
-Đây là Hạnh Hoa Thôn!
 
Nói xong nó tiếp tục ngồi trên lưng trâu đi về phía thôn, người đã đi xa chỉ còn lại những tiếng ca đồng dao vọng lại. .
 
Vương Lâm thở dài, bài đồng dao lại làm hắn sinh ra một tia đau xót nói không nên lời. Hắn lẩm bẩm nói:
 
-Ám Nguyệt Tinh, thôn nhỏ dưới Thiên Sơn.Đúng là chỗ này rồi.
 
Bên tai Vương Lâm vẫn còn mơ hồ vang vọng âm thanh khi hấp hối của cố nhân năm xưa, là tiếng kêu gọi từ quê hương.
 
-Xin ngươi đem hài cốt của ta trở về Ám Nguyệt Tinh trong Liên Minh Tinh Vực. Chỗ đó có một nơi gọi là Thiên Sơn, ta vẫn còn nhớ dưới núi có một thôn nhỏ, đưa xương cốt của ta đến đó. .
 
Sau Hạnh Hoa Thôn vài dặm có một vùng mọc đầy cỏ dại, bên trong là những nấm mộ đan xen vào nhau rất hiu quạnh. Hình bóng Vương Lâm xuất hiện ở đây, hắn đưa mắt nhìn những ngôi mộ trước mặt rồi trầm mặc một lúc lâu, sau đó vỗ tay vào túi trữ vật.
 
Một bình ngọc nhỏ xuất hiện trong tay Vương Lâm, hắn cầm lấy rồi khẽ than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói:
 
-Tôn Thái…Ngươi và ta ân oán đã xong, ngày xưa ta từng đồng ý mang tro cốt của ngươi về quê hương. Hôm nay, Vương mỗ đã làm được.